Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu

Chương 48: Người chồng hai mặt


Bạn đang đọc Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu – Chương 48: Người chồng hai mặt


Chuyển ngữ: Nhã Lam
Chu Thành Viện tắm xong liền khoác áo choàng tắm vào, vừa đi vừa lau tóc.
Kỷ Vĩ đang nằm trên giường xem bản tin thời sự trên ti vi.
Chu Thành Viện bước lên giường, tựa vào người hắn, hắn giang tay trái ra ôm cô vào lòng.
Tay trái của hắn với qua rất tự nhiên, nhân thể luồn tay vào cổ áo choàng của cô mà xoa nắn trước ngực.
Chu Thành Viện ôm thắt lưng hắn, vừa định nũng nịu với hắn mấy câu, bỗng hắn nhàn nhạt nói: “Người Mỹ quá đểu giả, dĩ nhiên lại yêu cầu Trung Quốc gì mà anh phải miễn hết nợ cho chúng tôi trước năm 2015, thì chúng tôi sẽ không bán vũ khí cho Đài Loan, đây là kiểu lí luận gì vậy chứ? Đúng là lí luận của phường lưu manh mà.”
Tay trái của hắn vuốt ve an ủi cô, mà tay phải lại đang cầm điều khiển từ xa?
Vào lúc này mà hắn còn vừa xoa nắn vừa xem ti vi, còn vô tư mà bình luận tin tức thời sự?
Chu Thành Viện liền giận điên lên.
Cô liền đẩy hắn ra, hỏi hắn: “Anh muốn làm gì đây?”
Ngược lại Kỷ Vĩ không hiểu, “Đêm giáng sinh an lành, em nói xem em muốn làm gì?”

Chu Thành Viện căm tức nhảy dựng lên, “Anh chơi bời bên ngoài, có bao nhiêu phụ nữ, em cũng đều nhắm mắt làm ngơ, nhưng vì sao anh còn khinh thường em như vậy?”
Hắn rút tay lại: “Em đang nói gì? Khinh thường cái gì? Anh là chồng của em, anh từng khinh thường em sao? Là em cảm thấy anh đối xử với em không tốt, hay là em cảm thấy kết hôn với anh làm em bẽ mặt?”
“Kỷ Vĩ, em biết trong lòng anh nghĩ gì, em đối xử với anh không tốt ư? Em không chiều chuộng anh sao? Vì sao em vẫn không thể giành được một chút địa vị, một chút không gian trong trái tim anh?”
Hắn quay đầu: “Ba em sẽ cảm thấy thế nào nếu ông nghe thấy những lời này của em? Thành Viện, trước khi kết hôn, em biết rõ anh là loại người nào, nhưng em nhất định đòi kết hôn, không phải trước đó chúng ta đã nói rồi sao? Bây giờ, chúng ta chẳng phải là vợ chồng tôn trọng lẫn nhau sao? Kẻ trước người sau, người khác gọi em một tiếng Kỷ phu nhân, em thiệt thòi gì chứ?”
Chu Thành Viện xoay người sang chỗ khác, cô là một thiên kim đại tiểu thư, chưa bao giờ phải chịu đựng loại đối xử quá mức châm chọc như vậy, nhất thời lửa giận hừng hực.”
“Anh đi đi, một khi đã như vậy thì đến chỗ cô ta đi.”
Kỷ Vĩ nể mặt ba vợ, cũng nghĩ đến thể diện của ba mẹ mình, cuối cùng hắn quyết định tạm thời nín nhịn, on ào với cô một lúc. Hắn ghiêng người, giọng nói cũng dịu bớt, nói bên tai cô: “Là do anh không tốt, được chưa nào?”
Chu Thành Viện chẳng nói năng gì, cả người quấn chặt trong chăn, hắn nắm tay lại ghé sát vào, từ ngực cô dò tìm xuống dưới, sau đó hắn gác chân qua, khẽ nói: “Đêm giáng sinh, em lại đuổi chồng đi, quá là không nể mặt hắn mà.”
Chu Thanh Viện vẫn xị mặt ra, hắn lại dỗ dành: “Thôi mà, bây giờ mới kết hôn chưa lâu, muốn cãi cọ sau này còn nhiều thời gian, bây giờ giảng hòa trước được không? Được rồi, em đừng khép chặt chân như vậy, anh không vào được!”
Chu Thành Viện đẩy hắn ra: “Em không có hứng, anh đi đi.”
Lần này hắn cũng bực tức, phụ nữ cái quái gì, hắn tung chăn ra, xuống giường, cũng không thèm ngoái đầu lại, hắn túm quần áo mặc vào, đi thẳng một mạch ra cửa.
Phụ nữ muốn cãi lộn cũng phải xem mình là loại phụ nữ nào chứ, có người hắn tình nguyện cãi vã cùng, nhưng cũng có người hắn chẳng thèm liếc mắt.
Hắn đi rồi, Chu Thành Viện vừa tức, vừa hận lại vừa khó chịu, đúng là người đàn ông tàn nhẫn, vô cảm.
————
Trên nóc xe Bently đen dính những bông tuyết nhỏ, trong thả chạy trên đường, Kỷ Vĩ tựa vào ghế sau của xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Di động vang lên, hắn nhận điện thoại mà chẳng thèm xem người gọi, là Lí Thế Anh.
Lí Thế Anh cười trong điện thoại, dường như đang say rượu, bên kia giọng cô cũng có chút ầm ĩ.
“Anh, anh có thể bảo Hứa Chấn Hoa tới đón em không? Bây giờ em đang ở ngoài, bọn họ bắt em ra ngoài uống rượu tiếp, em không muốn đi một mình, anh bảo Chấn Hoa đến, có hắn bên cạnh em cũng yên tâm.”
Kỷ Vĩ quát cô: “Em tưởng trợ lý của anh đang làm thuê cho em sao? Chấn Hoa không cần nghỉ ngơi ư?”
Lí Thế Anh nài nỉ hắn trong điện thoại: “Anh, Chấn Hoa có võ, có tiếng nói của hắn, không ai dám bắt nạt em.”

Hắn bực tức nói: “Ai dám bắt nạt em chứ? Mọi khi toàn là em bắt nạt người khác.”
Lí Thế Anh cười không ngừng: “Anh, anh biết không? Vừa nãy em gây ra một việc hết sức nực cười, em lại chạy vào nhầm nhà vệ sinh, vào nhà vệ sinh nam, hơn nữa em còn.” Bên kia cô cười ầm lên, Kỷ Vĩ nghe đến mất kiên nhẫn.
Tắt điện thoại, hắn nói địa chỉ cho lái xe, để lái xe có thể nhanh chóng lôi Lí Thế Anh về nhà, hỗn thế ma vương này, đều khiến người khác lo lắn giống hệt anh trai Lí Thế Quân.
Lái xe chở hắn đến dưới lầu nhà Kiều Mạt.
Kiều Mạt đang ngồi ngẩn người trong nhà, trên ti vi đang chiếu chương trình bán hàng qua truyền hình nhưng cô căn bản không xem, cô đang cầm cái tách, nhớ lại những chuyện đã xảy ra hôm nay.
Hôm nay là đêm giáng sinh, Tông Trạch đã hẹn cô từ hai ngày trước, cô đã dứt khoát từ chối.
Nếu đã không thể tiếp nhận người đó, thì ngàn vạn lần không nên vờ như thân thiết, nếu không đó không phải là thương hắn, mà là hại hắn.
Buổi tối về nhà, cô đi siêu thị, vậy mà vô tình lại gặp dì Tạ, người giúp việc của nhà họ Kỷ ngày trước.
Dì Tạ vừa nhìn thấy cô, giật mình, sắc mặt cũng thay đổi, Kiều Mạt cũng không có ấn tượng gì xấu về dì Tạ, cô thoải mái chào hỏi, không ngờ dì Tạ lại né tránh, không dám nhìn cô.
Kiều Mạt khó hiểu hỏi bà: “Dì Tạ, cháu là Kiều Mạt, dì không nhận ra cháu sao?”
Dì tạ ấp úng nói: “Kiều Mạt? Thì ra cháu đã về nước, vậy cháu có biết chuyện Kỷ Vĩ đã kết hôn với Thành Viện?”
Cô đáp lại: “Cháu biết, việc này thì sao chứ, bọn cháu chia tay cũng đến ba năm rồi, hắn kết hôn với ai cũng là chuyện hết sức bình thường.”
Thì ra bà vẫn làm quản gia tại nhà họ Kỷ, làm một một công việc lâu đến vậy, bất khả xâm phạm, Kiều Mạt cũng thật khâm phục tính kiên trì của người này.
Hàn huyên vắn tắt vài câu, sau khi tạm biệt cô lại đi chọn mua đồ, không ngờ một lát sau, dì Tạ lại tìm được cô.

Kiều Mạt vô cùng khó hiểu, dì Tạ nhìn cô, dáng vẻ như kiểu có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Cô khó hiểu, trực giác cho thấy dì Tạ đang giấu cô việc gì đó.
Quả nhiên dì Tạ nói với cô: “Kiều Mạt, trước kia khi cháu kết hôn với Kỷ Vĩ.”
Kiều Mạt ngắt lời bà: “Dì Tạ, đừng nhắc lại chuyện cũ nữa.”
Cô định đi, dì Tạ lại giữ chặt lấy cô, vẻ mặt bối rối nhìn cô, chỉ nghe dì Tạ nói: “Kiều Mạt, có một việc, dì muốn nói với cháu, hai đứa con trai của cháu, đúng, đúng, ….”
Kiều Mạt quay đầu lại, vô cùng kinh ngạc nhìn bà, “Dì Tạ, dì đang nói gì?”
Dì Tạ nhìn cô, ánh mắt ánh lên thần sắc phức tạp khôn xiết, cuối cùng cũng không thể nói ra, bà cúi đầu, khẽ nói một câu, “Xin chúa tha thứ cho con.” Sau đó bà vội vàng đẩy xe hàng chạy mất.
Kiều Mạt đứng yên một chỗ, tựa như bị lạc vào giữa sương mù dày đặc.
Rốt cuộc ba năm trước đã giấu diếm cô chuyện gì, lại đã xảy ra bao nhiêu chuyện?
Cô ngồi trên ghế sô pha, đang cầm cái tách, đau khổ suy nghĩ.
Có người gõ cửa, đáng lẽ cô đang tập trung suy nghĩ, mày ủ mặt chau, đột nhiên, đêm khuya có người gõ cửa, cô lại càng hoảng sợ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.