Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu

Chương 45: Tiệc rượu từ thiện


Bạn đang đọc Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu – Chương 45: Tiệc rượu từ thiện


Chuyển ngữ: Nhã Lam
Thanh Đảo, khách sạn năm sao Lệ Tinh Đại.
Ngày 24 tháng 12, tiệc rượu từ thiện vẫn đang diễn ra.
Những người đến tham dự tiệc rượu đều là trai thanh gái lịch, ăn mặc lịch sự, sang trọng, túi da vô cùng quý phái.
Kỷ Vĩ chắp tay sau đít, cười tươi như hoa đi qua mọi người, hắn đi từ ngoài vào, khách khứa liền nhìn thấy hắn, niềm nở chào hỏi.
“Tổng giám đốc Kỷ.”

“Ông Kỷ.”
“Cậu Kỷ.”
Phía xa có một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi thân hình vừa lùn, vừa béo ục ịch mặc âu phục màu trắng, giang rộng hai tay về phía hắn, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
“Cậu Kỷ, đã lâu không gặp.”
Hắn ôm người kia, “Ông Hồng, thật ngại quá, gần đây tôi hơi bận, lại có nhiều việc gấp, ông đã đến Thanh Đảo ddwwocj mấy ngày rồi mà tôi vẫn chưa đến chào hỏi được, ngày mai ông sắp xếp thời gian, chúng ta sẽ thoải mái trò chuyện.”
“Cậu Kỷ quá khách khí rồi, tôi đây là khách, nên tôi phải đến chào hỏi cậu mới đúng.”
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, ông chủ họ Hồng này tên là Hồng Tín, là một người bạn mà hắn quen vài năm trước, Hồng Tín là đại gia ở phía bắc Thái Lan, thế lực trải khắp cả ba giới quân đội, chính trị và thương nghiệp, tunh hoành trong cả hắc bạch lưỡng đạo, đâu đâu cũng nhúng tay vào, tài lực hùng hậu, chính là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.
Hồng Tín bảo hắn: “Tôi nghe nói, mấy tháng trước cậu đã kết hôn, đúng lúc đó tôi lại không ở Trung Quốc, không thể chúc mừng kịp thời, nên cứ nuối tiếc mãi, à phải rồi, phu nhân đâu rồi?”
“Một lát nữa cô ấy sẽ đến.”
“Tôi đây nhất định phải gặp mặt phu nhân, cậu Kỷ là công tử tiếng tăm lừng lẫy ở Thanh Đảo, nghe nói phu nhân của cậu là con gái của Tống giám đốc Chu Chính Vinh tập đoàn thép Đại Vương, đây quả là trời sinh một đôi.”
Phiên dịch viên truyền đạt lại lời nói của Hồng Tín, hắn là người Thái Lan, chỉ có thể giao tiếp đơn giản bằng tiếng trung, nhưng giao tiếp phức tạp hơn một chút đều do phiên dịch viên truyền đạt lại.
Kỷ Vĩ cười lớn, “Ai cũng nói vậy hết, đều bảo là tôi có phúc.”
Bọn họ đang đi thì Kỷ Vĩ nìn thấy một vị phu nhân ăn mặc trang trọng, lịch sự đang tán gẫu cùng mấy vị phu nhân nổi tiếng bên cạnh, hắn cười một tiếng, nhẹ nhàng đến gần, lấy tay che kín hai mắt bà.

Vị phu nhân kia cười lớn, cầm tay hắn hỏi: “Con nuôi bảo bối của ta?”
Hắn cười buông tay ra, bước đến trước mặt vị phu nhân kia nói: “Con ở phía sau nhìn thấy mẹ, còn tưởng phu nhân nhà ai, lại gần nhìn kỹ mới nhận ra mẹ nuôi, mẹ nuôi à, mẹ vừa từ biệt một tiếng là biến mất mấy tháng liền, con có muốn nghe mẹ cằn nhằn mấy câu cũng không gặp được mẹ, mẹ không biết là con nhớ mẹ sao?”
Phu nhân kia cười nói, “Các bà nghe xem, đứa con nuôi bẻm mép của tôi, vừa nhìn thấy mẹ nuôi là tôi đây, còn thân thiết hơn ba cô con dâu của tôi.”
Kỷ Vĩ nhẹ xoa bóp vai cho bà nói: “Con là con trai, sao mẹ lại so sánh đứa con trai này với con dâu được chứ, con trai dù sao cũng phải thân thiết hơn con dâu chứ?”
Trong trường hợp xã giao như thế này, hắn lại gọi vị Thái phu nhân quan hệ còn thân thiết hơn so với mẹ đẻ là Âu Dương Mai là mẹ nuôi.
Vào ngày hắn kết hôn, Chu Thành Viện thân là con dâu dâng trà lên cha mẹ chồng, trong bữa tiệc gia đình có sự tham gia của giới truyền thông, khi mời rượu, Kỷ Vĩ thẳng thắn nói với Chu Thành Viện, “Thái phu nhân là mẹ nuôi của tôi, bề trên đã ở đây, cô hẳn là nên quỳ xuống mà kính bà ly trà chứ.”
Đương nhiên Chu Thành Viện không dám vô lễ, cô lập tức cung kính dâng trà, quỳ trên mặt đất kính ly trà cho Thái phu nhân, Thái phu nhân nhấp ngụm trà, nở mày nở mặt, bà cầm phong bao lì xì, mà trong lễ thành hôn long trọng cùng ngày hôm nay, phong bao của bà cũng nổi trội không kém phần long trọng so với một Âu Dương Mai xuất thân danh môn.
Tại đây, những con người giả tạo qua lại không ngớt, tuy rằng mỗi người đều tươi cười rạng rỡ, nhưng trong cái thế giới có hàng tỷ người này, mỗi người đều biết rõ lòng dạ của nhau.

Hắn rảnh rang một chút, ngoảnh lại liếc mắt một cái liền tự nhủ: “Mười năm học tập vất vả, mười năm làm việc gian khổ, không có mười phần may mắn thì cũng là một kẻ vô tích sự không hơn không kém, có người vất vả cả đời, chỉ coi là sống tạm qua ngày, lại có người sau cơn phong ba bão táp cũng làm nên sự nghiệp, đâu phải dễ dàng gì?”
Những điều này hắn hiểu được sau khi tham gia môt tiệc rượu ở Hồng Kông, những lời kia hắn nhớ rất rõ, bây giờ nhớ lại, vẫn như còn văng vẳng bên tai, càng them cảm khái.
Đến nay đã năm năm rồi, nếu không phải hắn từng làm ở cục Tài chính kia, hàng tháng chỉ được lĩnh một khoản tiền lương cố định, cuộc sống của một nhân viên công vụ nhỏ nhoi chỉ hao phí bằng việc quanh quẩn bên bàn máy vi tính.
Trong lòng hắn thật ra cũng có chút không thỏa mãn.
Hắn tự nhủ: “Mọi chuyện tôi đều rõ ràng, bọn họ cũng đều biết cả, nhưng tôi không nhắc đến thì bọn họ cũng không biết được.”
Phía bên kia có người cất tiếng chào hỏi: “Ông Chu đến rồi.”
Hắn quay đầu lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.