Bạn đang đọc Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu – Chương 43: Khế ước tình nhân
Chuyển ngữ: Nhã Lam
Đại sảnh sa hoa trong sòng bạc của khách sạn, Kỷ Vĩ ngồi ở vị trí chủ sòng, tay phải ko nhanh ko chậm xào bài ở trước mặt lên, bẻ góc, xốc lên, sau đó đập một cái, rải bài.
Hắn cười ha hả: “Gió đông không giúp Chu Lang, làn gió hôm nay chỉ để ý đế ông chủ Tào thôi.”
Ông chủ họ Tào kia tươi cười hớn hở: “Cậu Kỷ đã nhường tôi rồi.”
Hắn đẩy mạnh thẻ chip đánh bạc trước mặt, cười lớn: “Hôm nay đến đây chơi, ông chủ Tào cũng mệt rồi, nên tắm rửa sớm một chút còn nghỉ ngơi.”
[**Chip đánh bạc được làm từ kim loại, nhựa, hoặc đất sét tôi cứng bọc kim loại. Tùy theo những kiểu chơi khác nhau mà giá trị của chúng (có thể thấy rõ qua màu sắc) có thể cách xa nhau.]
Miệng ông chủ Tào cười tươi như hoa, “Được, hôm khác lại chơi tiếp vậy.”
Hắn có việc nhờ ông chủ Tào này, nên mới nhẫn nại giả thua tiếp đón hắn ta.
Bên cạnh hai người đều có mỹ nữ săn sóc, ván bài kết thúc, hai mỹ nữ cũng đứng dậy, tự động đi cùng ông chủ của mình.
Hắn vừa mới đứng lên, ông chủ Tào gọi hắn lại: “Tổng giám đốc Kỷ.”
Hắn ngoảnh đầu lại, vừa nhìn thấy ánh mắt của ông chủ liền hiểu rõ.
Ánh mắt say mê của đối phương đang dán chặt trên người bạn gái của mình, hắn là người thông minh sao lại không hiểu ánh mắt của đối phương chứ. Cười lớn, hắn nói với cô gái đi cùng mình: “Hôm nay em hãy ngoan ngoãn đi bầu bạn cùng tổng giám đốc Tào.” Nói xong, hắn niết nhẹ khuôn mặt của cô gái bên cạnh một cái.
Cô gái kia ngây dại, cô là tới tiếp chuyện Kỷ Vĩ, nhưng người đàn ông này lại dễ dàng xem mình như món quà tặng cho người đàn ông khác.
Kỷ Vĩ điềm nhiên như không có chuyện gì phủi quần áo một chút, kéo tay cô ra khỏi tay mình, đẩy cửa ra ngoài.
Cũng chỉ là một ngôi sao hạng ba mà thôi, còn ra vẻ tiểu thư lá ngọc cành vàng nỗi gì, nếu đã muốn giả mạo thì cũng nên suy tính kỹ chứ, chớ có biến bản thân mình thành người trong cuộc.
Đàn ông giao thiệp bên ngoài, dẫn một phụ nữ xinh đẹp đi theo, cũng là chuện bình thường, hắn cũng không cho là thật.
Hắn vừa mới ra ngoài, Hứa Chấn Hoa liền chạy đến, nói nhỏ với hắn: “Ông chủ, cô Kiều đã chờ ông một lúc rồi ạ.”
“Sao anh không nói cho tôi biết sớm?”
“Nhưng cô ấy chỉ muốn lẳng lặng ngồi bên ngoài chờ ông, cũng không nói năng gì, tôi có nói vào báo với ông, nhưng cô ấy bảo không cần.”
Hắn lập tức ra khỏi phòng, quả nhiên nhìn thấy Kiều Mạt ngồi trên ghế sô pha, thấy hắn đi ra, ngẩng đầu nhìn hắn.
Nhìn thấy hắn, Kiều Mạt chỉ nhàn nhạt nói: “Tôi tìm anh có chút việc.”
Hắn gật đầu, chỗ này không phải nơi thích hợp để trò chuyện, hắn kéo cô vào phòng ngay cạnh, đây là phòng nghỉ dài hạn của hắn.
Đóng cửa lại, hắn để cô ngồi trên ghế, còn mình thì ngồi xổm trước mặt cô, quan sát tỉ mỉ khuôn mặt cô, rốt cuộc cũng nhìn thấy vết thương trên tai cô. Dái tai của Kiều Mạt bị rách, vẫn còn đọng lại vết máu hơi mờ.
Hắn khẽ hôn vành tai cô, trái tim đau đớn: “Xin lỗi em.”
Kiều Mạt nhàn nhạt nói: “Không sao. Tôi muốn hỏi anh một việc.”
Hắn nắm lấy tay cô, “Chuyện gì vậy?”
Kiều Mạt khẽ cụp mắt: “Anh vẫn còn yêu tôi chứ?”
Hắn có chút bất ngờ, sao cô lại hỏi hắn như vậy? Hắn đáp, “Em biết đó, anh yêu em, tình cảm ấy vẫn hệt như ngày đầu gặp em.”
Giọng nói của Kiều Mạt lạnh nhạt không chút tình cảm nào, “Vậy được, chúng ta kí hợp đồng đi!”
Hắn không hiểu.
Giọng Kiều Mạt rất điềm đạm, cũng có vẻ rất bình tĩnh: “Kỷ Vĩ, chẳng phải anh muốn tôi ở bên cạnh anh sao?”
“Đúng vậy”
Kiều Mạt cúi đầu, đan ngón tay vào nhau.
“Vậy được, Kỷ Vĩ, sao chúng ta không thẳng thắn nói rõ mọi chuyện.”
Hắn lấy làm lạ nhìn cô, thái độ của cô hôm nay rất lạ, ngược lại, hắn muốn im lặng nghe cô nói.
Kiều Mạt nói: “Tôi sẽ sống cùng anh, Kiều Mạt tôi cũng chẳng phải loại tiểu thư khuê các gì, thật ra tôi ham hư vinh và danh lợi, khó có dịp tổng giám đốc Kỷ anh lại yêu thích tôi, nếu đã vậy, anh cho tôi một căn hộ, tôi sẽ nghiêm chỉnh sống trong đó, nếu anh thích, lúc nào cũng co thể gọi tôi đến hát hò góp vui, coi như nghe tiếng chim hót cũng được, nếu anh không thích tôi đi làm, ngày mai tôi sẽ xin thôi việc.” Cô cợt nhả nói: “Tôi sẽ yên phận, tôi cũng không đòi hỏi anh phải cho tôi danh phận gì hết, cho dù năm nay đăng ký kết hôn thì sao chứ? Ai mà chẳng có giấy đăng ký kết hôn kia chứ? Nếu anh muốn là người đàn ông của tôi, không sao hết, chỉ cần anh cho tôi tiền, muốn bao lâu cũng tùy anh, đến khi nào anh chán ngấy tôi rồi, chỉ cần nói với tôi một câu, tôi sẽ dứt khoát cuốn xéo thật xa, tuyệt đôi không quấy rầy anh, anh thử nói xem như vậy có được không?”
Hắn rút tay ra, hắn nghe những lời của Kiều Mạt nói tựa như sét đánh ngang tai, cô nói vậy là có ý gì?
“Kiều Mạt, em rõ ràng biết, ý của anh không phải như thế.”
Kiều mạt không nhìn hắn, cô rất bình thản nói, “Kỷ Vĩ, quá khứ mãi chỉ là quá khứ thôi, thay vì cứ quấy rầy nhau mệt mỏi như thế này, chi bằng ta cứ thẳng thắn với nhau đi.”
Kỷ Vĩ đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, bụi bám đầy khung cửa sổ, những bông tuyết nhỏ vụn đang rơi xuống, thời tiết lạnh như vậy, khi tuyết rơi đầy trời tựa như lông ngỗng, lại không hề thấy lạnh, chỉ có loại thời tiết này mới khiến người ta thấy lạnh nhất.
Kiều Mạt nói: “Còn về phần tôi đáng giá bao nhiêu tiền, một năm anh muốn cho tôi bao nhiêu tiền, thì lấy bấy nhiêu đi.”
Nói ra lời này, trái tim cô như rỉ máu, ngẫm lại, nếu đã không thể làm gì được, vậy cứ coi như đang đóng một bộ phim đi.
Kỷ Vĩ ngoảnh lại nhìn cô, “Có phải em vì không muốn liên lụy người đàn ông kia mới chịu uất ức như vậy đúng không?”
Kiều Mạt lắc đầu, “Không đúng, Kỷ Vĩ, tôi là vì chính mình, tuổi trẻ của mỗi người có hạn, tôi không ngại bán rẻ tuổi thanh xuân của bản thân, dù sao thanh xuân không bán thì cũng lỡ mất.”
Hắn cười lạnh một tiếng, “Có câu nói rất hay, thanh xuân không bán cũng qua mất.”
Kiều Mạt nhàn nhạt nói: “Anh muốn nghĩ thế nào cũng được, nếu anh không hài lòng với món hàng là tôi đây, vậy cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”
Cô đứng lên, “Tổng giám đốc Kỷ, anh đang bận, tôi đi trước đây.”
Hắn không ngăn cô lại nữa.
Cô nói rất hời hợt, nhưng hắn nghe những lời này lại như một lưỡi dao vô hình.
Trái tim hắn một mảnh lạnh lẽo.