Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu

Chương 33: Nam nữ giao đấu, chiêu thứ nhất: Buông tay


Bạn đang đọc Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu – Chương 33: Nam nữ giao đấu, chiêu thứ nhất: Buông tay

Kiều Mạt ngủ thiếp đi, hai tiếng sau mới tỉnh lại, tỉnh lại nhìn thấy Kim Tông Trạch ngồi trên ghế, nửa người gục trên giường ngủ thiếp đi, cô thấy áy náy vì gọi hắn đến khuya như vậy, hắn đến ngay mà chẳng hề than vãn nửa lời, cô thật sự áy náy.
Cẩn thận ngồi xuống, sợ phát ra tiếng động ảnh hưởng đến hắn, không ngờ hắn tỉnh lại ngay.
Đoán chừng cũng không còn sớm nữa, cô khuyên hắn: “Tông Trạch, xin lỗi, làm phiền anh quá, chúng ta về đi.”
“Về? Đêm nay em phải ở lại bệnh viện theo dõi.”
Kiều Mạt lắc đầu, “Không cần đâu, tôi cũng không sao mà.”
Loại bệnh viện địa phương này, không có bệnh gì cũng thành mắc bệnh phải theo dõi này kia, cô mới không ngốc đến vậy.
Lúc tìm được điện thoại di động, cô phát hiện màn hình tối đen.
Tông Trạch nhàn nhạt nói: “Anh ta có gọi vài cuộc điện thoại.”
Kiều Mạt không nói gì, gọi điện thoại thì sao chứ? Lẽ nào hắn định diễn như trong phim truyền hình vậy sao, dàn dựng một bộ phim tình cảm chia ly hết sức đau khổ, day dứt sao? Không, không cần phải vậy, huống hồ, tuy rằng lời của mẹ Kỷ Vĩ nói có hơi quá đáng nhưng đều là sự thật.
Cô gượng cười: vạn vật trên thế giới này đều có giới hạn nhất định, chớ nên huênh hoang.
Dù cho Tông Trạch có can ngăn cô như thế nào, cô vẫn khăng khăng xuất viện, Tông Trạch đành chịu, chỉ có thể đưa cô về.

Về đến nhà trọ đã là hơn mười hai giờ rồi, hắn khuyên cô: “Kiều Mạt, cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe, trên đời này không có việc gì là không thể vượt qua được. À, mai anh sẽ xin nghỉ phép giúp em, không phải đi làm đâu.”
Cô mỉm cười lắc đầu: “Không cần đâu, tôi không sao.”
Những người khác còn phải chăm sóc người nhà, ai cũng bận rộn cả, đâu thể làm thay được.
Khẽ mở cửa ra, rồi đóng lại, cô không nhịn được lại nức nở khóc, cô khổ sở nhẫn nhịn, chẳng ngờ lại có thể tỏ ra tự nhiên đến vậy, cô không khỏi khâm phục khả năng chịu đựng của bản thân.
Nằm trên giường, cô lại không nhịn được khóc nức nở hệt như nỗi tuyệt vọng khi không được đi học nữa, nhớ lại khi ba qua đời, lúc cô quyết định không thi đại học nữa cũng là lúc cô tuyệt vọng và đau khổ nhất.
Hôm sau, Kiều Mạt đi làm với đôi mắt sưng mọng và thâm quầng, vẻ mặt mệt mỏi, đau khổ, nhưng cô vẫn gắng sức hoàn tất mọi công việc của một ngày.
Kỷ Vĩ lại gọi điện thoại cho cô, cô không thèm nghe, lúc tan tầm, hắn đứng ngay cửa ra vào, Kiều Mạt chẳng hề thấy ngạc nhiên.
Hắn đi theo cô, nhất định phải giải thích với cô, Kiều Mạt cũng muốn nghe xem hắn định giải thích thế nào.
Hắn hời hợt dỗ dành cô: “Không nên suy nghĩ linh tinh, sang năm mới thần xui sẽ chầu trời, thần xui đi rồi, những người chịu thất bại trong năm cũ mới có thể đạt được thành công, đầu năm còn bận nhiều việc, anh sẵn sàng xung phong đi đầu, em lại không dám đứng phía sau là hậu phương cho anh sao?”
Kiều Mạt nghĩ thầm, Kỷ Vĩ, anh nhầm rồi, anh không biết rằng, anh là đứa con duy nhất của mẹ anh, mọi chuyện đều có thể thay đổi, duy chỉ có mẹ là không thể thay thế, nhưng bạn gái nếu thấy không hợp có thể chia tay bất cứ lúc nào, vì vậy, rất nhiều người yêu nhau say đắm mà cuối cùng vẫn chia tay nhau đó thôi.
Cô khẽ nói: “Thật ra bây giờ em mới nhận ra rằng, anh cũng không phải là người có địa vị cao không thể với tới, anh cũng là một người rất bình thường.”
Hắn ậm ờ đáp: “Đúng vậy.”
Kiều Mạt thản nhiên nói: “Kỷ Vĩ, có nhớ em từng nói gì không? Em và anh thuộc về hai thế giới khác nhau, hai người chúng ta vốn không hợp nhau, không phải chỉ có hai ta trong vòng đời luẩn quẩn, em thích ăn vặt trong những quán vỉa hè, quầy hàng rong, còn anh chỉ quanh quẩn trong những nhà hàng, khách sạn cao cấp, xa hoa, bạn bè của chúng ta cũng thuộc hai tầng lớp khác nhau, giữa anh và em là một khoảng cách rất xa, cuộc sống như vậy thật quá mệt mỏi, dựa vào đâu mà anh thích thịt bò tái thì em cứ phải ăn tái giống anh, anh thích uống rượu vang, em phải cùng anh rót xì dầu? Hơn nữa, anh thích xem công diễn opera, thì tai em lại phải chịu đựng mà nghe cùng anh, thật ra đó là âm thanh ồn ào khó chịu nhất trên đời này, em chẳng hề thấy có chút gì là thưởng thức cả. ”
Đầu tiên là hắn ngẩn ra, ngay sau đó hắn bật cười, “Thật thoải mái, em còn bổ sung gì không?”
“Có, anh kiêu ngạo, thiếu kiên nhẫn, luôn nói lời ngon tiếng ngọt, vẻ ngoài hào nhoáng, không hề mang lại cho em chút cảm giác an toàn nào, em không thích.”
Lần này hắn thật sự hơi tức giận: “Nói đủ chưa?”
Cô rất nhẹ nhàng: “Thật ra, anh chính là điển hình của một kẻ vô lại, một công tử trăng hoa chuyên nói suông.”
Hắn nghe đến ngây ngốc, lại càng tức giận, “Hết chưa? Có phải tiếp đó em định phủi tay bỏ đi?”

“Hoàn toàn đúng.”
Hắn hừ một tiếng: “Vậy không tiễn.”
“Không cần thiết, à, sau này cũng đừng đến đón em nữa.”
Kỷ Vĩ không thèm nhìn cô, quay người bỏ đi, tiếng động cơ ô tô vang lên bên tai cô, Kiều Mạt không ngờ hắn lại cương quyết như vậy, cô cứ nghĩ hắn sẽ hành động như trong phim truyền hình chứ, nhún nhường một chút, dỗ dành cô một chút, không nghĩ tới hắn lại kiên quyết không thèm nhìn cô, lên xe bỏ đi, cô cúi gằm mặt xuống, trái tim xót xa và mỏi mệt không chịu nổi.
Kim Tông Trạch đứng cạnh cửa sổ thủy tinh trên lầu hai khách sạn, hắn chứng kiến hết thảy mọi việc diễn ra bên dưới, tuy rằng hắn không nghe thấy bọn họ nói những chuyện gì, nhưng hắn biết, Kiều Mạt rất khó chịu.
Hắn không đuổi theo để an ủi cô, sau đó, thật ra cô cũng không cần hắn đi thu dọn tàn cuộc, cứ để cô bình tĩnh lại một chút.
Không biết họ đã nảy sinh mâu thuẫn gì, Tông Trạch chỉ biết một việc, ai cũng từng có quá khứ, nếu cô ấy thực sự thuộc về mình, sau khi mọi chuyện lắng xuống, hắn có thể đường đường chính chính ở bên cô.
Kỷ Vĩ đi thẳng về nhà, Âu Dương Mai đang xem ti vi, thấy con trai, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Về rồi sao?” Bà có cảm giác con trai sẽ nói với mình điều gì đó.
Quả nhiên Kỷ Vĩ nói với bà: “Mẹ, con muốn nói với mẹ việc này.”
Thái độ của Âu Dương Mai rất thẳng thắn: “Nếu là nói về chuyện người phụ nữ kia, hôm nay không cần nói nữa.”
Hắn cười, nói với mẹ: “Con chỉ muốn nói với mẹ là lần sau đừng nhuộm tóc màu này.”
Âu Dương Mai nhìn con lên lầu, tức giận ném điều khiển ti vi lên ghế sô pha.

——
Kiều Mạt đứng trên lầu bốn của khách sạn, ôm cánh tay, nhìn dòng xe cộ ven đường phía xa xa.
Có người đứng sau lưng cô, cô quay người lại, là Tông Trạch.
Tông Trạch đưa cho cô một hộp thức ăn nhẹ, Kiều Mạt cúi đầu nhìn, là bánh Rôti cuộn thịt bò.
Hắn dịu dàng nói: “Buổi trưa không thấy em xuống ăn cơm cùng mọi người, nên anh làm cho em một phần bánh Rôti cuộn thịt bò, đây mới là bánh cuộn thịt bò chính thống.”
Kiều Mạt nhận lấy, trong lòng rất biết ơn vì sự tỉ mỉ của hắn.
Đôi khi trong cuộc sống phải biết dừng đúng lúc.
Dường như hắn có thể nhìn thấu mọi nỗi băn khoăn của cô, hắn hỏi cô: “Có cần anh giúp gì không?”
Kiều Mạt nhìn hắn, nhìn vào đôi mắt màu lam huyền bí, mọi ưu thế của dòng máu nửa ngoại quốc trong cơ thể hắn đều bộc lộ hết sức tinh tế, hắn là người đàn ông đầy quyến rũ khiến phụ nữ phải say mê, đắm đuối.
Cô cúi đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.