Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu

Chương 16: Đời người như trò đùa


Bạn đang đọc Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu – Chương 16: Đời người như trò đùa

Trần Hữu Đạo là bạn của hắn, công tác ở Viện Kiểm sát, quen biết hắn cũng đến 6 năm rồi, khi rảnh rỗi mọi người tụ tập uống rượu, nói chuyện phiếm, đi cùng nhau cũng không tệ lắm.
Hắn rủ Trần Hữu Đạo ra quán bar uống rượu.
Vừa nhìn thấy Kỷ Vĩ, Trần Hữu Đạo liền trêu ghẹo: “Kỷ đại thiếu gia, cậu quen biết nhiều lãnh đạo, có thể giúp tôi nghe ngóng chút tin tức nội bộ hay không, xem trên lãnh đạo Cục của chúng ta có nhân viên nào được thăng chức không.”
Hắn lắc đầu: “Tôi chưa bao giờ để ý đến chuyện này, từ ngày vào Cục tài chính, tôi đã biết rõ tương lai sau này của mình, khoảng thời gian ba mươi năm công tác, tôi đều đã định sẵn bán mình tại đây, một ly trà, một chiếc bàn, đến khi lưng còng tóc bạc về hưu, đây là số phận của Kỷ Vĩ tôi. Nghĩ đến đây không biết là nên vui hay nên buồn đây, liếc mắt một cái liền rõ ràng hết thảy đời mình, cũng không còn động lực mà phấn đấu.”
Trần Hữu Đạo thở dài: “Thi vào nhân viên công vụ, làm công việc hành chính, đây là tâm nguyện của tất cả mọi người, có biết bao nhiêu người muốn chen chân vào cũng không được, cậu xem hàng năm đội ngũ thi tuyển vào nhân viên công vụ rất đông đảo, tựa như một mẻ lưới quăng xuống đàn cá Sa đinh, chỉ có một khe nhỏ để trốn thoát, nhưng mà một đàn đều muốn chen lấn, rốt cuộc chỉ còn lại mấy người may mắn thôi.”
Hắn cười: “Có phải tôi không biết trời cao đất rộng là gì không?”
Trần Hữu Đạo cảm khái nói: “Kỷ Vĩ, tôi biết trong những người này, cậu là một người rất khác biệt, cậu có một người ba có quyền có chức, có một người mẹ danh gia giàu có, nhưng cậu lại lựa chọn khiêm tốn, thật ra nếu cậu đồng ý, tiền đồ của cậu cũng sáng lạn hơn so với hiện tại rất nhiều.”
Kỷ Vĩ nhẹ giọng nói: “Đúng, rất nhiều người kết bạn với tôi, với những mục đích khác nhau, chính là bởi vì như vậy nên tôi không muốn để người khác biết thân phận của ba tôi, tiền tài là vật ngoài thân, tôi không muốn bị bó buộc trong cuộc sống, đến lúc đó quan hệ bạn bè thân thiết cũng biến hóa phức tạp.”
Trần Hữu Đạo cười ha ha: “Đàn ông trên đời có được mấy người không vì quyền thế, có quyền thế mới có tiền tài, mới có thể có phụ nữ.”
Hắn hờ hững cười.
Trần Hữu Đạo thở dài: “Như thế nào mới gọi là thỏa mãn? Ngay cả người phụ nữ ngủ cạnh mình, cậu vĩnh viễn cũng không thể biết trong lòng cô ta nghĩ gì, muốn gì, khi cậu tặng cô ta một chiếc áo khoác ngoài, cô ta lại bắt bẻ nói thích áo da chồn, đến khi tặng cô ta áo da chồn, cô ta lại bắt bẻ nói đó không phải hàng hiệu, đàn ông vĩnh viễn cũng không thể thỏa mãn được phụ nữ.”

Đột nhiên Kỷ Vĩ suy nghĩ, Kiều Mạt có phải cũng như vậy không?
Trần Hữu Đạo vỗ vai hắn: “Kỷ Vĩ, nếu tôi là cậu, ba cậu nắm quyền trong tay, tôi sẽ nhân cơ hội này mà toàn lực xông lên một phen, cậu đã muốn, ba cậu có thể giam giữ cậu được bao lâu? Hai mươi, ba mươi năm sao? Không có khả năng, bây giờ cái gì là cần thiết nhất, đương nhiên là tiền rồi, có tiền sẽ có rất nhiều người kính nể cậu, có phụ nữ xinh đẹp tranh nhau lấy lòng cậu, quyền lực là gì? Lỡ mất cơ hội này chỉ có thể làm đồ bỏ đi thôi.”
Kỷ Vĩ khẽ nói: “Uống rượu đi.”
Lời của Trần Hữu Đạo hắn cũng hiểu được, những lời này hắn ta không nói thì người khác cũng đã giáo huấn hắn không ít, nhưng mà hắn không muốn.
Nếu hắn bằng lòng, hắn có thể tự lực kiếm được rất nhiều tiền, chỉ cần ở trước mặt ba khen ngợi người khác vài câu, bàn chuyện, hắn có thể thoải mái có được tiền tài và gái đẹp, không, không thể. Ít ra thì hiện tại, hắn vẫn rất trong sạch.
Trần Hữu Đạo thì thầm: “Thực sự chúng ta, so với một số người còn có mong muốn kiếm tiền chân chính, chẳng qua là đống đất mục lăn lộn trong đống phân mà thôi.”
Hắn cười ha hả.
Trần Hữu Đạo vỗ vai hắn: “Đi, chúng ta đến Đế Hoàng chơi, tôi rất quen ông chủ ở đó.”
Nửa giờ sau, bọn họ tới chỗ bạn của Trần Hữu Đạo, trung tâm giải trí Đế Hoàng của Niếp Hoán Bình.
Niếp Hoán Bình biết Trần Hữu Đạo dẫn bạn đến chơi, hắn thân là ông chủ nhưng lại bỏ hết mọi việc trước mắt, tự mình ra tiếp đón. Vừa nhìn thấy Trần Hữu Đạo và Kỷ Vĩ, hắn lập tức tươi cười, giang hai cánh tay nghênh đón Kỷ Vĩ: “Kỷ thiếu gia, đã lâu không gặp, Hữu Đạo thường nói với tôi rằng cậu là bạn tốt nhất của hắn, tôi đã mong được làm quen với cậu từ lâu.”

Niếp Hoán Bình tướng mạo bình thường, nếu không phải trong mắt hắn ánh lên sự sành sỏi, khôn khéo cùng khí thế tích lũy lâu ngày của người làm ăn, chỉ nhìn qua vẻ ngoài, hắn mặc một bộ Versace, chẳng qua chỉ là một người bình thường không hơn không kém, nhưng nhìn vào sống lưng thẳng, cùng khí chất của kẻ có tiền và quyền lực trên mặt hắn ta, mọi người cũng phải kính nể hắn đến mấy phần.
Niếp Hoán Bình vô cùng nhiệt tình dẫn bọn họ đến một gian phòng VIP nhất, yên tĩnh, ánh đèn dịu nhẹ.
Hắn tỏ ý bảo phục vụ bưng loại rượu vang Pháp ngon nhất lên.
Kỷ Vĩ không phải là chưa từng chứng kiến cảnh này, rượu vang bưng lên bàn, hắn nhìn qua thời gian và xuất xứ cũng đủ biết giá trị xa xỉ đên mức nào, người này chi hào phóng như vậy, nếu đổi lại là tất cả bạn bè đều được đãi ngộ như này, vậy hắn cũng quá xa xỉ đi.
Ba người cười đùa nói chuyện phiếm, bàn luận chuyện làm ăn, Niếp Hoán Bình chỉ khách khí nói: “Tôi là người làm ăn, nhưng chỉ kiếm được món tiền nhỏ, lợi nhuận chỉ đủ sống thôi.”
Một trung tâm giải trí xa hoa như vậy, KTV, phòng vui chơi bí mật, bể bơi, phòng tắm hơi, sản nghiệp tính sơ sơ cũng lên tới ba ngàn vạn tệ, hắn nói nhẹ nhàng như không.
Niếp Hoán Bình chỉ nói: “Chúng ta đều là người có địa vị, chẳng qua là mở một bữa tiệc nhỏ, để mọi người đên vui chơi thư giãn mà thôi, anh Kỷ không nên khách khí, sau này mong anh ủng hộ nhiều hơn.”
Kỷ Vĩ chỉ cười.
Cửa lại mở ra, một nữ quản lý khoảng hơn 30 tuổi tươi cười dẫn ba tiếp viên xinh đẹp vào, vị quản lý kia rất lanh lợi, cô cười quyến rũ nói: “Các vị là bạn của ông chủ chúng tôi, đương nhiên phải dẫn những cô gái xinh đẹp nhất đến rồi, cô gái xinh đẹp này sẽ tiếp rượu Trần tiên sinh, còn cô gái xinh đẹp nhất, đương nhiên phải tiếp đãi Kỷ tiên sinh rồi.”
Nói vậy cũng không phải khoa trương, Kỷ Vĩ không khỏi nhìn thoáng qua cô nàng bên cạnh, cô ta thản nhiên cười với hắn.

Hắn giật mình, quả nhiên là mặt mày như tranh vẽ, trong chốn ăn chơi thế này còn có một nhan sắc như vậy.
——————————
Sau khi Kiều Mạt cùng nhóm đồng nghiệp ăn lẩu xong, tất cả mọi người vô cùng vui vẻ ra ngoài, vì thời gian còn sớm lại toàn là người trẻ tuổi nên mọi người tới Đế Hoàng hát hò.
Mọi người vui vẻ, thoải mái hát hò cùng nhau, hai chai bia đã uống cạn bị đá sang một bên trên mặt đất, mâm đựng trái cây trên bàn cũng sạch trơn, rất lâu rồi Kiều Mạt không có chơi vui vẻ như vậy, cô đang hát cùng Lâm Tiểu Băng, chợt thấy di động trong túi đang rung mạnh.
Bên cạnh, Lâm Tiểu Băng thét chói tai: “Kiều Mạt, bạn trai gọi à?”
Cô nhìn dãy số hiển thị, có phần ngỡ ngàng, là Kỷ Vĩ.
Cũng mười giờ tối rồi, người này đúng là cú mèo đầu thai mà, quấy rầy người khác mà chẳng chú ý giờ giấc gì.
Phòng rất ồn, cô ra ngoài tiếp điện thoại, điện thoại vừa thông, lập tức truyền đến giọng nói không mấy vui vẻ của hắn: “Sao mãi mới tiếp điện thoại vậy?”
Kiều Mạt cãi lại hắn, “Anh không thích cũng không cần gọi đâu.”
Hai người có chút cứng ngắc, rốt cuộc hắn thỏa hiệp trước: “Em ở đâu? Vẫn ở ngoài ăn cơm sao? Ở đâu? Anh đến đón em.”
“Ăn cơm xong rồi, bây giờ mọi người đang đi hát, không khiến lão gia nhà ngài lo lắng, lát nữa hát xong, chúng tôi sẽ gọi xe về.”
“Anh muốn gặp em, nói cho anh biết địa điểm, anh đến đón em.”

“Xin lỗi, bây giờ tôi không muốn gặp anh.”
Giọng điệu của hắn rõ ràng nghe có vẻ không vui, giọng nói cũng cao lên mấy phần: “Dài dòng, lập tức nói cho anh biết em đang ở đâu, ngay bây giờ, ngay lập tức.”
Kiều Mạt nghe thấy giọng nói không chút nể nang của hắn, cái người này, anh là anh chàng kiêu căng nhưng tôi cũng không phải người hầu của nhà anh.
Cô rất bình tĩnh nói với hắn: “Anh Kỷ à, nếu hiện tại tôi đang ở khu vực bị thiên tai, tôi rất hy vọng anh sẽ đến cứu tôi, nhưng hiện tại tôi đang rất ổn nên không cần anh tới làm tài xế đâu.”
Hắn đành thấp giọng nói: “Nói đi, nói địa điểm, anh muốn gặp em.”
Kiều Mạt tức giận: “Có phải uống rượu rồi không? Đã uống rượu sao không lặng lẽ nằm sấp trên giường mà ngủ còn điên điên khùng khùng đùa giỡn, rất lịch sự sao?”
Vậy mà hắn còn vô lại nói một câu: “Đúng, anh uống rượu đấy, anh cũng rất muốn gặp em, anh muốn em đến trông cho anh ngủ, em có đến không? Nếu em không đến, anh sẽ đi tìm em.”
Kiều Mạt không thể tin nhìn điện thoại, quá vô lại. May là hắn là đàn ông chứ không phải phụ nữ.
Cô hừ một tiếng, cũng muốn trêu đùa hắn một chút, “Được, trong vòng ba phút nữa nếu anh xuất hiện trước mặt tôi, toàn bộ thời gian buổi tối của tôi do anh định đoạt, tôi cũng thuộc về anh, anh muốn thế nào cũng được.”
“Ba phút? Em coi anh là tên lửa chắc? Nói cho anh biết em ở đâu, anh sẽ đến đó trong vòng mười phút.”
“Ba phút đi.” Cô tựa vào trên cửa một phòng bao, nhìn có chút hả hê khiêu khích hắn trong điện thoại, “Ba phút, nếu trong vòng ba phút anh xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ theo ý anh, anh muốn thế nào cũng được.”
Cửa phòng huyên náo bị mở ra, cô lảo đảo một cái, bước đi loạng choạng, một nửa người gục vào trong ngực người vừa mở cửa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.