Cưới Chui Với Trung Tá

Chương 60: Ngoại truyện


Đọc truyện Cưới Chui Với Trung Tá – Chương 60: Ngoại truyện

Sau khi diễn tập xong đã là cuối tháng sáu rồi. Hai tháng không gặp, khiến Lưu Vũ vô cùng nhớ nhung.

Ngày đó lúc anh và Cao Phong rời đi, Từ Nhan và Giai Giai còn đang trong giấc mộng, mặc dù không nỡ nhưng vì kỷ luật của quân đội vẫn phải rời khỏi.

Lần diễn tập này rất thành công, thành công đến khiến cho mấy người chủ chốt đều được tấn thăng. Lưu Vũ nhờ vào lần diễn tập này, từ phó chính ủy trực tiếp tấn thăng làm chính ủy đoàn, Cao Phong cũng thành phó đoàn trưởng, mà một người lính khác của anh – Hùng Khải cũng từ liên trưởng thành một doanh trưởng.

Nhưng Lưu Vũ đã không thể đợi quân khu trao huy hiệu, vừa xuống máy bay liền muốn trực tiếp chạy về nhà. Lâu vậy không gặp được vợ, cũng không biết hiện tại cô thế nào. Nhưng anh không ngờ, Từ Nhan nghe chị Chu nói hôm nay bọn họ trở về thì đã ở phi trường chờ. Anh không biết, trong lòng chỉ có một ý muốn về nhà, nên chạy ngang qua người vợ mình rồi tiếp tục nhắm hướng cửa sân bay.

Có điều, trang phục lại bị người ta kéo lại.

“Thật xin lỗi, nhường một chút.” Lưu Vũ cho là đụng người nọ, vội vàng xin lỗi, nóng lòng muốn về nhà ôm vợ.

“Anh đi đâu đó?” Người kéo anh đang nhìn anh cười.

Thấy nữ tử lúm đồng tiền như hoa đứng trước mặt, Lưu Vũ đột nhiên cười, kìm lòng không được liền ôm lấy cô, cũng không quản trên người mình còn mặc quân trang, cũng không quản bây giờ là ở sân bay, người đến người đi rất nhiều.

“Bà xã, anh nhớ em muốn chết, hai tháng không gặp giống như qua hai thế kỷ rồi.” Lưu Vũ cảm thán.

Từ Nhan nhẹ nhàng vỗ ngực của anh, cười mắng: “Ba hoa.”

Lưu Vũ lại cười he he, đột nhiên liền từ sau lưng lấy ra một bó hoa, đưa tới trên tay của cô: “Tặng bà xã.”

Từ Nhan kinh ngạc nhìn bó hoa này. Hoa này rất kỳ quái, không giống mua ở tiệm, mà cứ như hái ở đất hoang, nên cô hỏi: “Hoa dại à?”

Lưu Vũ mở trừng hai mắt với cô: “Hoa dại, em không thích à?”

“Anh lại dám hái hoa dại ở ngoài?” Từ Nhan cố ý sưng mặt lên, khóe miệng lại mang theo nụ cười.

Lưu Vũ liền nhét hoa vào ngực cô, miệng nói: “Bà xã, hoa này anh hái ở chỗ diễn tập, anh thấy đẹp quá nên liền hái cho em. Thế nào, bà xã không thích sao?”

“Anh xem em là hoa dại à?” Từ Nhan hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

Lưu Vũ nhẹ nhàng nói ở bên tai cô: “Ở trong mắt anh, em đẹp và trân quý hơn bất kỳ loài hoa nào.”

Lúc này Từ Nhan mới nở nụ cười, thu hồi vẻ giận dỗi, vì tán tỉnh nhau ở sân bay quá không hợp thời, muốn tán tỉnh cũng phải trở về nhà.

Vui sướng hài lòng về nhà, cắm hoa vào bình xong liền cảm thấy hoa còn đẹp hơn mua ở tiệm.

“Bà xã, anh nhớ em muốn chết, rất lâu rồi chưa âu yếm với em.” Lưu Vũ vội vàng tới ôm cô, lại bị Từ Nhan đẩy ra, “Anh còn chưa tắm.”


Lưu Vũ trả lời cô lại là một cái ôm kiểu công chúa, vui vẻ ôm cô tiến vào phòng tắm: “Chúng ta cùng nhau tắm, rất lâu không tắm uyên ương rồi.”

“Ghét, xấu lắm, về nhà một lần chỉ biết khi dễ ta. . . . . . Đừng làm rộn, Giai Giai có thể cũng trở lại rồi, miễn cho bị em ấy nhìn thấy. . . . . . A Vũ, ghét ghê. . . . . . Anh nhẹ một chút. . . . . .”

Trong phòng tắm nhiệt tình dâng cao, tất cả đều là tương tư sau khi chia xa, còn có nồng tình mật ý.

Mới vừa về nhà ôm bà xã, thân thiết vừa kết thúc, điện thoại của Lưu Vũ liền vang lên, là sư trưởng gọi điện thoại tới, bảo anh mau về quân khu họp.

Mất mác là khó tránh khỏi, nhưng ông xã đã trở lại cũng không gấp mấy phút mấy giây này, dù bao lâu cô cũng chờ thì cần gì mấy tiếng này? Mặc dù không nỡ, nhưng vẫn thả đi ông xã trở về bộ đội, rồi cô đi chợ mua thức ăn. Ngày mai cô phải đi làm, hôm nay khó được thay ca với đồng nghiệp chỉ vì đến sân bay đón ông xã sớm, cho nên thời gian buổi tối đương nhiên là thuộc về chồng.

Sau khi kết hôn Từ Nhan thay đổi rất nhiều, không còn dễ nóng nảy, động một chút là nổi giận như trước, mà là trở nên hết sức dịu dàng, được ái tình làm dịu cả người cũng tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

Đi họp mấy ngày, Lưu Vũ từ phó chính ủy trực tiếp bổ nhiệm làm chính ủy, khi cấp bậc trên vai lóe ánh sáng, Lưu Vũ cảm thấy, sự nghiệp của mình giờ mới bắt đầu.

Người mặc dù trở lại, nhưng cũng bởi vì quan mới nhậm chức, nên anh vẫn rất bận ở quân khu, đến lúc hết bận thì đã là một tháng sau.

Hôm đó là sinh nhật của ba Từ nên hai vợ chồng quyết định phải mừng sinh nhật cho ba thật vui, do đó liền đến thương trường mua quà.

Lưu Vũ hàng năm ở bộ đội, thời gian thuộc về gia đình vốn ít, khó được tạm thời không bận nên phải ăn mừng sinh nhật với ba vợ đàng hoàng mới được.

Tiệc sinh nhật tổ chức ở nhà, ba Từ không cho phô trương lãng phí, cũng chặn đứng mấy người muốn đia cửa sau nhờ qua hệ, chỉ có người nhà chung bàn ăn bữa tối mà thôi.

Giai Giai lớn bụng, thật sự là không tiện, cho nên tiệc sinh nhật này cao Phong chỉ đi một mình. Ở nhà, lại gặp được hai cục cưng Đại Bảo và Tiểu Bảo của anh hai, Đại Bảo vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, mà Tiểu Bảo thì lại tinh quái hơn nhiều, nhìn hai đứa trẻ, Từ Nhan rất thích.

Món ăn rất tốt, không có mời người bên ngoài làm, đều là chính con cái làm, có lẽ mùi vị không ngon như ở ngoài, nhưng lại tràn đầy ấm áp.

Trên bàn cơm, mẹ Từ nói: “Tiểu Nhan, tiểu Vũ, hôn lễ của hai con bị hủy bỏ vì quân khu có diễn tập, lần này mẹ và bà thông gia đã thương lượng tổ chức lần nữa, nhất định phải cho con gái bảo bối của mẹ một hôn lễ hoàn mỹ nhất, không thể để nó chịu uất ức.”

Lúc này Từ Nhan thẹn thùng cười, Lưu Vũ lặng lẽ duỗi tay qua, bàn tay ấm áp bao lại tay của cô. Có người chồng dịu dàng, Từ Nhan cảm thấy rất thỏa mãn, mặc dù làm vợ người lính chua cay quá nhiều, nhưng có tình yêu của chồng thì tốt hơn mọi thứ.

“Tiểu Nhan, ăn cá.” Lưu Vũ cười, gắp một món cá lớn bỏ vào chén của cô.

Vợ chồng hai người ân ái, khiến rất nhiều người hâm mộ và ghen tỵ.

Nhìn cá Từ Nhan tràn đầy vui mừng, đang muốn gắp lên bỏ vào miệng, đột nhiên lại buồn nôn, cô vội vàng bụm miệng, chạy tới phòng vệ sinh ói ra.

Cử động này của cô dọa sợ Lưu Vũ, anh vội vàng chạy tới hỏi: “Sao vậy, Tiểu Nhan? Ngã bệnh sao?”


Vừa hỏi, mặt của Từ Nhan đột nhiên liền đỏ. Vẫn không nói gì thì mẹ Từ và ba Từ đã đi tới, mẹ Từ liền hỏi: “Tiểu Nhan, con có rồi à?”

Dù sao cũng là người từng trải, vừa nhìn thấy Từ Nhan nôn mửa đã đoán được bảy tám phần rồi.

Lưu Vũ giật mình, ngơ ngác hỏi cô: “Bà xã, em thật mang bầu?”

Mặt của Từ Nhan vốn đã quá đỏ, vừa nhìn thấy dáng vẻ ngây người như phỗng của Lưu Vũ, thẹn thùng gật đầu một cái: “Ừ, đoạn thời gian trước bận rộn, dì cả không tới em chỉ nghĩ mình mệt quá, sáng sớm hôm nay em dùng que thử thì thử ra đã mang thai. Vốn là tối hôm nay định cho anh sự vui mừng, không ngờ đứa nhỏ này không kịp chờ đợi muốn cho anh biết rồi.”

Lưu Vũ vừa nghĩ tới sóng gió giấy thử, bèn hỏi: “Thật mang thai? Giấy thử đó không có vấn đề?” Hiện tại anh thật không tin giấy thử, ngộ nhỡ lại hiểu lầm thì sao.

“Em dùng que thử, không phải giấy thử.”

“Là vậy sao.”

“Không giống nhau đâu, hoặc là chúng ta lại đến bệnh viện xác định.” Nói đến sau đó, Từ Nhan cũng không xác định, mặc dù nôn mửa thật, nhưng ngộ nhỡ là trúng thực thì sao?

“Đúng, hay là đi bệnh viện xác định, nếu như thật sự có thai thì hôn lễ của các con phải cử hành trước thời hạn, mẹ không muốn để con gái và cháu ngoại của mẹ chịu uất ức.” mẹ Từ cũng thúc giục.

Bữa cơm này ăn vừa vui vừa ngạc nhiên, nên chỉ ăn một nửa thì ba mẹ Từ và vợ chồng Từ Nhan, cộng thêm vợ chồng Từ Lỗi đã không còn tâm trạng ăn cơm nữa, mà cùng nhau trùng trùng điệp điệp đến bệnh viện. Từ Nhan mang thai còn quan trọng hơn cả bọn họ mang thai nữa.

Trong lòng bàn tay Lưu Vũ tuôn đầy mồ hôi, điều này làm cho anh nhớ tới sự kiện hiểu lầm mang thai mấy tháng trước, lúc ấy thật là xấu mặt hết sức rồi, lần này thật mang thai sao? Anh thật không dám khẳng định, thường thường hi vọng càng lớn thất vọng càng lớn, cho nên anh phải dự tính cho trường hợp xấu nhất.

“Đừng lo lắng, lần này Tiểu Nhan là 89% có rồi.” Từ Lỗi vỗ vỗ bả vai em rể.

Lưu Vũ hết cách cười một tiếng với anh ấy, đứa bé này đến quá giày vò, lần này nếu như lại sợ bóng sợ gió một trận, anh sẽ thuận theo tự nhiên thôi.

Không biết qua bao nhiêu thời gian, khi trong lòng Lưu Vũ tựa như đã qua mấy thế kỷ, Từ Nhan rốt cuộc đi ra, thái độ căng thẳng, không có nụ cười.

Vừa nhìn vẻ mặt này, lòng của Lưu Vũ giống như chìm vào đáy biển, anh thấp thỏm hỏi: “Không có mang thai à?”

“Bác sĩ nói tạm thời không có. . . . . .” Từ Nhan dừng một lát, thấy ánh mắt của Lưu Vũ nhất thời mờ đi, nói tiếp, “Bác sĩ nói tạm thời không có vấn đề, nôn oẹ không nghiêm trọng lắm, nói em đã mang thai hai tháng.”

Chuyện Từ Nhan mang thai làm cho tất cả mọi người ở đây mừng rỡ như điên, chỉ ngoại trừ ba ba Lưu Vũ.

Lưu Vũ nghe cô nói mang thai hai tháng liền hoàn toàn giật mình, trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng kịp.


“A Vũ, anh làm ba rồi.” Từ Nhan cười khẽ duyên dáng nói.

Lưu Vũ vẫn không phản ứng kịp, hỏi một câu: “Mang thai?” Đây không phải là mộng? Sao cảm giác giống như đang nằm mơ.

“Ngốc, bác sĩ cũng đã xác định còn giả sao?”

Lúc này Lưu Vũ mới tỉnh ngộ, bắt đầu cười ngây ngô, ôm lấy Từ Nhan xoay quanh một hồi.

Đứa bé này, anh đã mong thật lâu, rốt cuộc trông tới, anh có thể không hưng phấn sao?

Đứa bé này tới thật kịp thời, cũng tới quá khéo, không nói tiếng nào đã xây dựng cơ sở trong bụng vợi anh rồi. Trước kia mong nó đến thì nó không đến, bây giờ không nghĩ tới chuyện này, nó lại lặng lẽ tới.

Từ Nhan nôn oẹ vô cùng nghiêm trọng, ăn cái gì ói cái đó, điều này làm cho Lưu Vũ rất đau lòng.

“Nhất định là một đứa con trai nghịch ngợm.” Lưu Vũ cảm thán.

“Sao anh biết là con trai? Là con gái thì sao?” Từ Nhan dựng thẳng lông mày, trợn mắt nhìn sang.

“Con gái anh càng đau yêu.”

“Ba hoa, đầu tiên là nói con trai rồi lại nói con gái, cho nên trong lòng anh rõ ràng thích con trai hơn.” Từ Nhan chu miệng, không muốn quan tâm anh nữa.

Lưu Vũ từ phía sau ôm lấy cô, nhẹ giọng nói ở bên tai cô: “Do em sinh, mặc kệ con trai hay con gái, đều là bảo bối của Lưu Vũ anh.”

Bởi vì mang thai, hôn lễ định tổ chức vào tháng 10 được làm sớm, hai nhà thương lượng, hôn lễ sẽ cử hành vào nửa tháng sau. Mặc dù gấpchút, nhưng phải thừa dịp làm khi bụng Từ Nhan chưa lớn, lớn rồi thì rất là khó.

Lưu Vũ cũng một mực bận rộn vì hôn lễ, anh đã đồng ý với Từ Nhan, sẽ cho cô một hôn lễ xinh đẹp nhất hoàn mỹ nhất, vì hôn lễ này, anh còn điện thoại xin chỉ thị của cấp trên. Khi giấy xin phép được duyệt, trong lòng anh liền không nhịn được vui sướng, vì cho vợ mình một sự ngạc nhiên vui mừng anh liền lặng lẽ tiến hành.

Lễ Thất Tịch, Valentine của Trung Quốc, cũng là ngày kết hôn của Lưu Vũ và Từ Nhan.

Ngày ấy, Từ Nhan dậy rất sớm để tới phòng chụp ảnh trang điểm. Giai Giai bởi vì vừa mới sinh con nên còn yếu, cho nên không thể đi chung với Từ Nhan, lúc này là do Tiểu Ngư qua lại bận rộn với Từ Nhan.

Hôn lễ ở quân khu rất náo nhiệt, mà Lưu Vũ lại tặng cho Từ Nhan một hôn lễ lãng mạn đặc biệt nhất. Khi xe quân dụng xuất hiện trước mặt Từ Nhan, cô liền sợ ngây người.

Xe bọc thép, xe vận chuyển, còn có những loại xe quân dụng khác, khi đội xe quân dụng đón dâu này xuất hiện tại trước mặt cô thì cô cảm động đến nước mắt chảy xuống.

Quân nhân quân lễ, quân trang thẳng, còn có lời hô hào và chúc phúc của các chiến sĩ, hôn lễ như vậy, đối với Từ Nhan mà nói là bảo tàng cả đời này, rất nhiều năm sau nhớ lại tình cảnh này, cô vẫn kể say sưa.

Khi đoàn xe, chậm rãi chạy qua đường phố liền khiến dân thành thị nhìn chăm chú, sự rầm rộ này đã tạo ra oanh động ngay lúc đó.

Cô dâu Từ Nhan và chú rể Lưu Vũ đứng ở phía trước xe bọc thép, phía sau là những chiếc xe bọc thép và xe vận chuyển khác chậm rãi đi theo.

Trên mặt Từ Nhan hiện nụ cười hạnh phúc, trong mắt Lưu Vũ lại tràn đầy sự dịu dàng và cưng chiều.


“Chào!” Lính ở đoàn của Lưu Vũ đều chào cô dâu chú rể.

Hôn lễ này, là hôn lễ của đoàn chính ủy và chị dâu, cũng là sự náo nhiệt cho tất cả bộ đội.

Trong quân khu đã dọn tiệc lên. Thật ra thì trong quân khu mỗi doanh đều có ban cấp dưỡng riêng, đây không phải là chuyện tốn công tốn sức gì, chỉ là thức ăn ngon hơn bình thường nhiều. Các chiến sĩ chỉ mong náo nhiệt, vui mừng, ăn thức ăn ngon, hưởng thụ cuộc sống thôi.

“Các đồng chí, hôm nay là hôn lễ của chính ủy và chị dâu, bởi vì diễn tập nên đã quấy rối hôn lễ của họ, hiện tại mọi người bổ túc cho họ một hôn lễ. Mọi người nói, chị dâu có đẹp hay không?” phó chính ủy kêu.

“Đẹp!”

“Chính ủy có đẹp trai hay không?”

“Đẹp trai!”

“Mọi người nói, có muốn chính ủy và chị dâu thể hiện nụ hôn sâu nhiệt tình không?”

“Muốn!”

Mặt của Từ Nhan đỏ lên, tim đập nhanh hơn, nhưng cô cảm thấy mình hạnh phúc nhất.

Lưu Vũ thâm tình nhìn vợ mình, có thể cử hành hôn lễ hoàn mỹ này với vợ thật không dễ dàng, nhưng có thể lấy được cô, đây là hạnh phúc của cả đời anh, anh đã thỏa mãn.

Lưu Vũ cũng khó được đỏ mặt, nói: “Hôn sâu không được, vậy hôn nhẹ chút chút đi.”

“Không được, phải hôn sâu!” Chiến sĩ phía dưới kháng nghị.

Lưu Vũ ôm lấy vợ, đặt môi lên môi của cô, nhẹ giọng hỏi: “Xem ra chúng ta tránh không được rồi.”

“Đừng. . . . . .” Từ Nhan thẹn thùng.

Trả lời cô lại là nụ hôn sâu, nhiệt tình hôn cô như trân bảo.

Lúc đầu Từ Nhan còn xấu hổ, nhưng khi Lưu Vũ hôn cô, cô đã sớm quên mình đang ở trên lễ đường, cũng nhiệt liệt đáp lại Lưu Vũ.

Vào giờ khắc này, cô là hoàn chỉnh, kết hôn, mang thai, về sau đứa bé ra đời, cô cũng thành người phụ nữ hoàn mỹ, quan trọng hơn là, cô lấy được tất cả trân ái của chồng.

“Bà xã, anh yêu em.” Trong khi hôn, Lưu Vũ lầm bầm nói nhỏ lời yêu mà chỉ hai người mới nghe được.

“Ông xã, em cũng yêu anh.” Từ Nhan cũng đáp lại.

Tiếng vỗ tay, tiếng la, hoa tươi, bong bóng sôi trào trong lễ đường.

Hết trọn bộ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.