Cưới Chui Với Trung Tá

Chương 20


Đọc truyện Cưới Chui Với Trung Tá – Chương 20

Cái chạm khẽ này lập tức giống như núi lửa phun trào, trong lòng hai
người đột nhiên xuất hiện những cảm xúc khác thường, giống như hàng tỉ
con thú hoang đang phát điên không ngừng quấy nhiễu trong lòng muốn nhảy ra ngoài.

Nụ hôn càng thêm sâu, hai người cùng thở dốc, tình cảm như đóa hoa nở rộ ở trong lòng hai người ngay trong phòng tắm nho nhỏ này.

Cả người Từ Nhan mềm nhũn ngã vào trong ngực Lưu Vũ. Hiện giờ, đầu óc cô như một bãi hồ tương chỉ còn một khoảng trống rỗng, không có bất kỳ suy nghĩ nào. Trong mắt, trong lòng, thậm chí ngay cả hô hấp cũng chỉ có
hình bóng của mình Lưu Vũ.

Một tay Lưu Vũ nâng mông cô, anh không ngừng ma sát phía trên cơ thể cô, một tay khác chậm rãi di chuyển từ sau đầu xuống lưng.

Bộ quần áo công sở mà Từ Nhan mặc trên người do bị ướt mà dán chặt vào
cơ thể để lộ ra vóc dáng hoàn mỹ của cô. Lưu Vũ biết năng lực kiềm chế
của mình vào lúc này là rất yếu, cho dù sự nhẫn nại của anh có lớn như
thế nào đi chăng nữa thì khi đối mặt với cô vợ nhỏ đáng yêu mềm mại của
mình cũng sẽ bị vắt kiệt đến không còn một chút nào. Lúc này anh đã
không thể nhẫn nại được nữa, chỉ cần cô đồng ý, ngay lập tức anh sẽ một
ngụm ăn hết cô.

“A Vũ….” Lúc này đại não Từ Nhan đã rơi vào trạng thái chân không, cô
không biết mình đang làm gì, cũng không biết mình đang nói gì, chỉ cảm
thấy cơ thể rất ngứa, rất nóng, cô cần có một sức mạnh nào đó đến tiêu
diệt sạch sẽ.

Thật ra có những phản ứng như vậy là rất tự nhiên cũng rất bình thường,
cô biết rõ luồng nhiệt này là cái gì, cho dù cô có muốn khống chế cũng
không thể khống chế được.

Từ Nhan không biết rằng, khi trong lòng một người phụ nữ thật sự đón
nhận một người đàn ông, có thể tâm trí người phụ nữ đó không biết, nhưng cơ thể cô ta sẽ nghe theo sự mách bảo của trái tim ngầm cho phép người
đàn ông đó tiến thêm một bước nữa, vào lúc đó cơ thể cô ta sẽ nở rộ
giống như một đóa hoa. Phụ nữ không giống như đàn ông, đàn ông là động
vật yêu bằng thị giác, là động vật ham mê dục vọng. Khi đàn ông nghĩ
muốn làm chuyện gì đó, cho dù không có tình cảm gì với bạn thì anh ta sẽ làm bộ giống như thật sự rất yêu bạn. nhưng phụ nữ thì ngược lại, họ
không cách nào làm được như vậy.

Không phải có câu tục ngữ nói như này sao, đàn ông vì tình dục mà yêu,
còn phụ nữ thì ngược lại, họ yêu trước rồi sau đó mới nghĩ đến tình dục. Khi trong lòng người phụ nữ thực sự tiếp nhận bạn thì họ sẽ bộc lộ tình cảm của mình ra, mà tình cảm ấy là hoàn toàn chân thành, đó cũng là lúc cô ấy trao cho bạn tất cả.

Tất nhiên bạn nhỏ Lưu Vũ của chúng ta không phải là người trước, anh là

người đàn ông biết kiềm chế, anh sẽ không vì không có chỗ bộc phát mà
tùy tiện buông thả, anh sẽ vì yêu người phụ nữ này mà dùng chân tình đối đãi với cuộc sống hôn nhân của họ.

Nụ hôn càng thêm cuồng nhiệt, nó giống như một lon nước ngọt mỹ vị rót
vào trái tim làm dâng lên từng làn sóng xuân tình nhộn nhạo.

Từ Nhan không kìm lòng được mà hôn lại anh, cô vươn lưỡi ra liếm bờ môi
anh rồi từ từ thăm dò vào trong. Đầu tiên cô thử dò xét chạm vào đầu
lưỡi anh, sau đó quấn lấy nó.

Lúc này Lưu Vũ không thế cưỡng nổi sự cám dỗ này, hận không thể ăn cô
ngay lập tức. Hai cơ thể dán sát vào nhau, anh muốn khảm nhập thân thể
cô vào trong tim mình. Nhưng anh không thể làm vậy, điều duy nhất anh có thể làm là di chuyển bàn tay của mình từ sau lưng lên phía trước bao
phủ lấy bộ ngực của cô, từ từ ma sát lúc nặng lúc nhẹ.

“Ưm…” Sự ma sát và vuốt ve của anh khiến trái tim cô run rẩy. Chân cô
mềm nhũn không thể đứng vững được nữa chỉ có thể kề sát vào người Lưu
Vũ, để mặc anh ôm.

Thân thể anh đã sớm có phản ứng, cả người dán sát vào cô, hai chân chen
vào giữa chân cô, vật phía dưới kia cách lớp quần áo khi có khi không
nhẹ nhàng chạm vào bộ phận mềm yếu nhất của cô.

Ánh sáng lờ mờ trong phòng tắm chiếu lên cơ thể hai người khiến người ta có một loại cảm giác mông lung, càng khiến tình cảm của hai người tràn
ra như sóng biển mênh mông.

Nhất định là Lưu Vũ cố ý, miệng nói là giúp cô cởi quần áo, kết quả
miệng cũng dùng, tay cũng dùng, vậy mà quầo áo vẫn còn trên cơ thể Từ
Nhan, không xê dịch chút nào.

Cô gái nhỏ này, bình thường thì lá gan rất lớn, nhưng đến lúc thực sự ra trận cô lại chùn bước. Vào đêm động phòng của bọn họ, cô vừa xem vừa sờ soạng thân thể anh, nhưng lại không làm một chút chuyện đáng tiền nào,
trước mặt cô anh chính là người trong suốt, không thể giấu diếm bất cứ
cái gì. Lúc ấy anh đã hỏi cô: “Em sờ đủ chưa?” Vậy mà cô mặt không đỏ,
hơi thở không gấp nói: “Chưa đủ, mới có như vậy làm sao đủ?” Một câu nói đã đủ để biết cô có bao nhiêu can đảm. Lúc này trong lòng anh cũng hơi
ngạc nhiên, thế nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi. Sau khi kinh
ngạc qua đi, còn sót lại cũng chỉ còn vô vàn yêu thương dành cho cô.

Lúc ấy anh cho rằng cô lớn mật nên mới có tâm lý đùa giỡn, nhưng kết quả cô chỉ tỏ ra là mình to gan mà thôi, chứ thực ra bên trong lại giống
như một con thỏ nhỏ, anh thấy vậy cũng không tiếp tục đùa giỡn cô nữa.
Lần này, anh biết mình không thể nào để mặc cho cô châm lửa, lửa phải do anh châm, nhưng đã không cho phép cô dập tắt chúng.


Kích thích thì kích thích, nhưng anh vẫn không quên chuyện chính sự.
Thân thể cô vừa bị nhiễm lạnh, tắm bồn là một cách để giúp thân thể ổn
định lại thân nhiệt, nhưng trong lòng anh vẫn có một mặt tham lam, vào
lúc cô tắm hai người có thể làm chuyện vui vẻ, thậm chí có khi được tắm
cùng cô giống như uyên ương nghịch nước vậy. Nếu được như thế thì đây
quả là chuyện tuyệt vời nhất trên thế gian này.

Trong lòng Từ Nhan say mê, trong mắt cô thì Lưu Vũ là người lịch sự nhã
nhặn, cô chưa từng thấy một mặt bá đạo mà kích tình như thế nơi anh. Ánh đèn mờ ảo khiến khuôn mặt anh trở nên không rõ ràng. Có chút dịu dàng
trộn lẫn vài phần bá đạo, hấp dẫn chết người.

Lúc động tình, trong lòng cô không có bất kỳ cảm giác gì, cô cho rằng
bản thân mình cũng cần phải có biểu hiện gì đó mà không phải chỉ biết
thụ động tiếp nhận. Phụ nữ thường sẽ không thừa nhận mình thua cuộc, ít
nhất Từ Nhan cho rằng như vậy.

Từng chiếc cúc áo bị cởi ra, miệng anh di chuyển từ trên môi xuống cổ cô.

Hơi thở càng thêm gấp gáp, nụ hôn vô cùng nóng cháy, đòi hỏi càng thêm bức thiết.

Khí lạnh bỗng ập đến khiến Từ Nhan đang mơ màng hơi tỉnh táo lại. Cô mở
to hai mắt, thấy có một cái đầu đang vùi ở cổ cô, từ cổ truyền đến từng
đợt tê dại. Cô lập tức cảm tỉnh táo lại, cô chưa từng nghĩ tới có một
ngày nào đó bản thân mình cũng sẽ trầm luân như vậy. Cô luôn cho rằng
mình là người vô cùng lý trí, nhưng khi bản thân vừa bị Lưu Vũ đụng chạm thì tất cả đề phòng đều tự khắc bị sụp đổ không còn chút gì.

“A Vũ, anh làm gì vậy?” Cô hít một hơi thật sâu rồi dùng tay đẩy mặt anh ra.

Lưu Vũ ngẩng đầu lên, mỉm cười với cô, không để ý nói. “Giúp em cởi quần áo.” Giọng nói đó, giống như chuyện cởi quần áo là một chuyện vô cùng
tự nhiên.

“Em đồng ý để anh cởi sao?” Từ Nhan tức giận không thuận theo, miệng vẫn mở to thở dốc, cũng sự di chuyển của ngón tay anh mà cô không ngừng rên rỉ.

Lưu Vũ cười nhẹ, đưa mặt lại gần mặt cô, cười hì hì nói: “Vợ à, hai
chúng ta còn phải khách khí như thế sao. Em cởi hay anh cởi không phải
đều giống nhau sao?” Vừa nói anh vừa không ngừng nháy mắt với cô.


Vẻ mặt mập mờ đó khiến gương mặt cô lập tức phiếm hồng, cô lắp bắp nói:
“Ai nói giống nhau, em bảo anh đi ra ngoài thì anh đi ra đi, nói nhiều
như vậy làm gì?” Vừa nói xong lập tức đẩy anh ra ngoài.

Lưu Vũ bị cô đẩy dần về phía cửa, nhưng mắt anh vẫn liếc về phía bồn
tắm, âm thanh truyền vào tai cô: “Nếu như nước trong bồn tắm lạnh, em có thể…”

“Biết rồi, bác gái.” Ý của Từ Nhan là anh dài dòng giống như một bác gái vậy. Không chờ anh nói hết, cô đã đẩy anh ra phía ngoài, “rầm” một
tiếng đóng mạnh cửa lại.

Lưu Vũ bị giam ở bên ngoài, mũi đụng trúng cánh cửa. Anh ngẩn người, sau đó vuốt mũi cười cười. Hành động vừa rồi của vợ khiến anh thật cao
hứng, bởi vì cô vợ nhỏ của anh vì xấu hổ mà gò má giống như đám mây được nhuộm hồng, thật xinh đẹp.

Anh biết cô xấu hổ, mặc dù hai người đã là vợ chồng, nhưng dù sao thời
gian lấy nhau cũng còn ngắn nên cô mới cảm thấy xấu hổ. Biểu cảm đó của
cô làm trong lòng anh dâng lên một dòng nước ấm. Cô nói trước kia từng
qua lại với hai người bạn trai, cho nên anh nghĩ cô đã sớm được tiếp xúc với chuyện nam nữ, lâu rồi cũng thành thói quen. Nhưng từ những biểu
hiện sau mấy ngày tiếp xúc giữa cô và anh thì anh thấy sự xấu hổ của cô
không phải giả vờ. Chính vì điều đó mà trong lòng anh cảm thấy thật dễ
chịu, vì anh thực sự là người đàn ông đầu tiên của cô.

“Trước kia tôi đã từng có hai người bạn trai, chuyện này tôi phải nói rõ với anh, anh để ý không? Nếu như để ý thì quan hệ của chúng ta đến đây
là chấm dứt, còn nếu như không ngại thì tôi đồng ý gả cho anh.” Đây là
câu mà cô đã nói với anh trước khi bọn họ kết hôn.

Anh có để ý không? Đáp án là: anh không để ý. Nhưng nếu biết mình sẽ là
người đàn ông duy nhất của cô, anh có cảm thấy vui vẻ không? Đáp án là:
nhất định sẽ vui vẻ. Anh cũng không quan trọng trinh tiết của người phụ
nữ, nhưng nếu như anh là người đàn ông đầu tiên của cô thì trong lòng
anh nhất định sẽ vô cùng thỏa mãn.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, anh biết lúc này cô
đang tắm. Vừa rồi nếu như không phải cô kiên trì thì có lẽ hai người bọn họ đã tắm uyên ương rồi. Nhìn bề ngoài thì cô có vẻ như một cô gái
thoải mái nên anh không ngờ cô lại là một cô gái bảo thủ.

Hành động đứng ở bên ngoài nghe âm thanh vợ yêu tắm rửa tuyệt đối là một loại dày vò, vì vậy anh quyết định không nghe.

Trên đất có rất nhiều vết bùn hình dấu chân, đây là do bọn họ để lại lúc tiến vào từ bên ngoài. Từ trong bùn lầy đi ra sao có thể không làm bẩn
sàn nhà chứ? Bởi vì làm quân nhân nên yêu cầu của anh về ngôi nhà là rất cao. Anh không chấp nhận chuyện trên sàn nhà có bất kỳ vết bùn nào, do
đó anh bắt đầu vận động.

Anh bắt đầu lau từ cửa ra vào dần đến phòng sách, sau đó lau sang phòng
bếp. Thời điểm làm việc là khoảng thời gian vui vẻ nhất, ít nhất Lưu Vũ
cho là như vậy. Tất cả những phiền não sẽ từ từ biến mất trong lúc làm
việc, có người thích nghe nhạc, nhưng anh lại thích dùng lao động để
giảm áp lực, điều này có thể là sự khác biệt giữa người với người mà

thôi.

Từ Nhan đang trong phòng tắm nên không biết Lưu Vũ đang làm gì, cũng
không biết lúc này anh đang nghĩ gì, nhưng cô bắt đầu cảm thấy hối hận
rồi.

Sau khi cởi quần áo ướt trên người ra, cô bắt đầu thử nước ấm, có hơi
lạnh, cô mở vòi nước nóng ra, lúc cảm thấy nhiệt độ thích hợp hơn mới
bước vào. Vừa mới đặt chân vào bồn tắm cô bỗng nhớ ra, lần này cô đi quá vội vàng nên ngay cả quần áo cũng không mang theo, chứ đừng nói là đồ
lót. Bộ đồ công sở vì đã bẩn nên không thể mặc được nữa, quầo áo lót còn có thể mặc lại được, nhưng vừa rồi vì náo loạn một trận nên đã ướt đẫm
mồ hôi, cho nên cô nhất định phải đổi.

Làm sao bây giờ? Gọi Lưu Vũ mang quần áo vào ư? Nhưng cô lại không mang
quần áo đến đây, chẳng lẽ để anh cầm quần áo của anh cho cô? Điều ngượng ngùng như vậy bảo cô mở miệng nói ra thế nào đây?

Bên ngoài có âm thanh đi lại, không biết anh đang làm gì, cô cố gắng thử thật lâu, vẫn không dám gọi.

Haizz, cứ tắm trước rồi hãy nói, dù sao hiện tại gọi anh vào cũng không
kịp nữa rồi, không bằng tắm xong rồi gọi. Vì vậy, cô nằm vào trong bồn
tắm, từ từ hưởng thụ niềm vui tắm rửa này. Nằm trong bồn, cô cảm thấy
điều vui vẻ nhất trong cuộc sống này chính là tắm, việc này có thể gột
bỏ tất cả những mệt nhọc trên người. Lưu Vũ cũng không tệ, biết cô bị
lạnh nên cần dùng nước ấm để giảm bớt hơi lạnh trên người, sự chu đáo
này làm cô rất cảm động, cũng cảm thấy hài lòng về người chồng này.
Trong miệng ngâm nga bài hát, cô nhẹ nhàng xoa xoa thân thể của mình, cô rất hài lòng với thân hình chữ S của mình. Đừng nói là đàn ông, ngay cả những người phụ nữ khác cũng phải cảm thấy ghen tỵ.

Lưu Vũ ở bên ngoài lau sàn nhà vô cùng sạch sẽ, đọc sách một lát, tính
toán thời gian, cô hẳn là đã tắm sạch sẽ rồi, nhưng trong phòng tắm lại
không có tiếng động nào, anh cảm thấy thật tò mò.

“Tiểu Nhan? Tiểu Nhan?” Anh nhẹ nhàng gõ cửa phòng tắm nhưng bên trong không có chút động tĩnh nào.

Anh gõ một lúc không thấy tiếng cô đáp lại thì thấy vô cùng sốt ruột.
Không phải xảy ra chuyện gì chứ, cô đang nhiễm lạnh nên rất dễ bị cảm.
Sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì chứ? Trong lòng quýnh lên, anh không
kịp nghĩ nhiều liền dùng sức đẩy cửa phòng tắm ra. Thật bất ngờ là cánh
cửa không khóa, không biết là cô quên khóa cửa hay là quá tin tưởng vào
anh, tóm lại là vừa đẩy nhẹ một cái thì cửa đã bị mở ra.

Anh chạy vào trong thì thấy Từ Nhan ngồi trong bồn, tay cô vẫncầm chiếc
khăn tắm, thân thể trắng trẻo xinh đẹp nghiêng về một bên, hai mắt cô
nhắm chặt, không biết là ngủ thiếp đi hay đã bất tỉnh.

Phản ứng đầu tiên của Lưu Vũ là cô có thể bị cảm đến hôn mê. Anh mặc kệ
lúc này xông tới có thích hợp không liền tiến về phía người cô xem xét.
Anh bước lại gần gọi: “Tiểu Nhan, Tiểu Nhan…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.