Đọc truyện Cưới Chui Với Trung Tá – Chương 15
Lúc này Lưu Vũ đang ở trong cuộc họp, bởi vì cuối năm phải tổng kết để
báo cáo, cho nên làm người lãnh đạo chính của phòng chính trị, anh không thể không tham dự cuộc họp chính trị này.
Trong buổi họp, đoàn trưởng đã nói, cấp trên có chỉ thị, lần này cần
tiến hành một cuộc thi sát hạch lớn với các nhân viên công tác chính
trị, hễ ai không đạt tiêu chuẩn, thì đều phải điều xuống cơ tầng đi rèn
luyện. Chỉ thị này vừa ban ra, có thể làm cho những tham mưu thường ngày luôn làm chuyện xấu không chịu huấn luyện, cùng với lãnh đạo công tác
chính trị của cơ tầng trong đoàn nôn nóng.
Đối với Lưu Vũ mà nói, tin tức này cũng không tính là quá xấu, mặc dù
anh rời khỏi cơ tầng cũng đã hai năm, cũng rất ít khi huấn luyện, nhưng
mà anh tự nhận là bản thân không có vấn đề gì quá lớn, những thứ căn bản kia vẫn còn nhớ.
Khoảng thời gian trước, cấp dưới cũ của anh là Hùng Khải đã gọi điện
thoại tới, nói bản thân hắn muốn đi học nghiên cứu sinh tại đại học Giải Phóng Quân Lý Công. Đối với người lính cũ này, Lưu Vũ tương đối hài
lòng, người này cũng xem như là do anh trông coi nâng đỡ lên, cũng là
một trong những binh lính ưu tú do anh dẫn dắt, không thể nói là ưu tú
nhất, nhưng cũng là số một số hai. Trong điện thoại, Hùng Khải nói là
hắn muốn kết hôn, hi vọng thủ trưởng cũ có thể tới tham gia hôn lễ. Tình yêu của Hùng Khải và Tu Dĩnh, anh không muốn biết cũng khó, lúc ấy cũng xem như là oanh oanh liệt liệt, ai có thể nghĩ tới thằng nhóc Hùng Khải này cuối cùng lại có thể nhặt được một cục vàng, ngay lúc ấy một nhóm
lớn binh lính trong quân đội đều hâm mộ hắn muốn chết.
“Yên tâm, tôi sẽ tới, sẽ đi cùng với chị dâu của cậu tới tham dự, khi
nào hai người kết hôn, nhớ thông báo thời gian cụ thể.” Lưu Vũ đáp ứng
lời mời của cấp dưới cũ qua điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, không bao lâu sau lại đi họp. Trong lúc Từ Nhan
gọi điện thoại tới, bởi vì anh đang họp, cho nên không thể nhận điện
thoại. Điện thoại trong quân doanh đều là chế độ yên lặng, bởi vì không
biết được lúc nào sẽ phải đi họp, hơn nữa ở quân khu có tiếng chuông
điện thoại di động vang lên cũng không thích hợp, cho nên anh tự động để điện thoại ở chế độ yên lặng, cũng có lúc sẽ chuyển thành chế độ rung.
Để chế độ yên lặng, bỏ trong túi, thì không cách nào nghe điện thoại
được, cho nên đợi đến khi anh vô tình mở điện thoại ra, thì phát hiện đã có rất nhiều cuộc điện thoại bị nhỡ.
Anh có thể tưởng tượng ra được lúc này Từ Nhan đang nổi trận lôi đình
như thế nào, cô vợ nhỏ này của anh nhất định là vô cùng tức giận, nhưng
mà cũng hết cách rồi, anh không thể gọi lại được, bởi vì anh vẫn còn
đang họp. !DzĐzLzQzĐ~ Tới lúc tin nhắn sau cùng của cô được gửi tới, anh biết chắc là mình không thể không trả lời lại, cho nên anh mạo hiểm bất chấp nguy cơ có khả năng sẽ bị đoàn trưởng phát hiện, anh nhắn lại một
tin nhắn cho cô, bảo các cô ăn cơm trước.
“Lưu Vũ, cậu đang làm cái gì vậy? Có đang lắng nghe cẩn thận hay không?” Đoàn trường quát to một tiếng, khiến cho hồn của anh thiếu chút nữa thì bị quát bay một nửa.
Anh không ngờ mình sẽ bị đoàn trưởng tóm được, trong lúc vội vàng, anh
nhanh tay cất điện thoại, đứng nghiêm: “Báo cáo đoàn trưởng, tôi vẫn
đang lắng nghe cẩn thận.”
“Ngồi xuống đi.” Đoàn trưởng xua tay, ý bảo anh ngồi xuống.
Lưu Vũ cũng không dám lấy điện thoại di động ra nữa, nghiêm túc ngồi nghe báo cáo trong cuộc họp.
Lúc cuộc họp kết thúc, đã là hơn bảy giờ, anh vẫn còn chưa được ăn cơm.
Nghĩ đến vừa nãy ở trong tin nhắn Từ Nhan nói đã làm rất nhiều món ăn
cho anh, trong lòng anh rất ngọt ngào, cô gái nhỏ này cũng rất hiểu cách chăm sóc người khác, cho nên anh ước gì được bay ngay qua ăn những món
ăn cô làm cho anh. Vì vậy, vừa họp xong, anh lập tức đi lái xe. Xe do
quân đội phân cho anh, đi từ quân đội vào nội thành thành phố Z tìm Từ
Nhan, lái xe nhanh một chút thì chỉ cần không tới nửa giờ là đủ rồi,
bình thường đi xe buýt cần tới một giờ.
Anh vừa mới bước ra khỏi cao ốc còn chưa kịp ngồi lên xe, thì sau lưng đã có người gọi anh lại: “Lưu Vũ, cậu chờ một chút.”
Nghe thấy tiếng gọi, Lưu Vũ giật mình, quay đầu lại thì thấy là đoàn
trưởng, anh lập tức đứng thẳng người làm động tác chào: “Đoàn trưởng.”
“Cậu đừng vội về nhà, tôi còn có chuyện tìm cậu, cậu qua đây một chút.” Đoàn trưởng vẫy vẫy tay với anh rồi rời đi.
Khuôn mặt của Lưu Vũ đầy vạch đen. Họp xong đã muộn lắm rồi, anh cho là
có thể về nhà ăn cơm nóng, nào biết anh còn chưa kịp ngồi trên xe, đã có người tới ngăn cản anh lên xe.
Nhưng mà bụng anh vẫn còn đang bị đói, đoàn trưởng không biết anh còn
chưa được ăn cơm sao? Hơn nữa anh và bà xã mới vừa kết hôn, đoàn trưởng
lại tước đoạt mất quyền lợi về nhà thăm bà xã của anh.
Đến ký túc xá của đoàn trưởng, cũng không nói cái gì, chỉ nói về một ít
báo cáo chính trị này nọ, chuyện huấn luyện chính trị ngày thường đối
với tân binh, còn có chuyện liên quan tới cuộc sát hạch. Đoàn trưởng nói cho anh biết, đến lúc đó anh ngồi nghe.
Buổi trò chuyện này, hàn huyên tới gần hai giờ. Cuối cùng cơm tối vẫn là do Tiểu Binh mang tới cho hai người, cả hai người đều chưa ăn cơm tối,
để có thể ăn được luôn liền vừa ăn vừa trò chuyện.
Mặc dù bà xã quan trọng, đặc biệt là bà xã vừa mới cưới, nhưng mà chuyện công tác vẫn quan trọng hơn. diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn
“Lưu Vũ, lần sát hạch này là do cậu đánh trận đầu, có lo lắng không?” Đoàn trưởng vừa ăn vừa hỏi.
“Đoàn trưởng, anh vẫn còn chưa yên tâm về tôi sao? Tôi là do một tay anh dẫn dắt, mặc dù bây giờ tôi tham gia công tác chính trị ở phòng chính
trị, nhưng mà căn bản của tôi vẫn còn, sẽ không quên chuyện sát hạch
huấn luyện.” Lưu Vũ tuyệt đối không lo lắng mình sẽ gặp phải chuyện chưa đạt tới kết quả đã thất bại, ngược lại chuyện anh lo lắng chính là Từ
Nhan.
Cô vợ nhỏ này, cho tới bây giờ vẫn không làm cho anh bớt lo. Mặc dù đã
kết hôn, nhưng lại chưa hề chuẩn bị tốt tâm lý kết hôn, tất cả những
chuyện liên quan tới kết hôn, cô đều không cho anh làm, cho nên anh rất
lúng túng. Tuy lần này nói là cô làm đồ ăn đợi anh về, nhưng ít nhiều gì thì anh cũng biết cô sẽ không phí công nấu cơm cho anh ăn, nhất định là có chuyện gì muốn nhờ anh giúp đỡ cho nên mới nhiệt tình như vậy, tục
ngữ nói không có việc gì mà ân cần [1], cho nên anh nghĩ như vậy.
“Đoàn trưởng, bà xã của tôi đang ở nhà chờ tôi trở về, hôm nay. . . . . .” Lưu Vũ không nhịn được, nói ra.
“Lưu Vũ, hiện tại đã vào lúc này, mà cậu còn để ý chuyện tình cảm trai
gái, mấy ngày nữa là phải sát hạch rồi, đợi sát hạch xong, tôi sẽ cho
phép cậu nghỉ.” Sắc mặt đoàn trưởng đen lại, nói.
Vạch đen trên mặt Lưu Vũ càng ngày càng đậm, nhưng vẫn hạ giọng nói:
“Đoàn trưởng, tôi và bà xã chỉ vừa mới kết hôn, chuyện này. . . . . .”
“Thế nào, chỉ có mấy ngày mà cậu không đợi được hả?” Đoàn trưởng dường như có vẻ cố ý làm khó anh.
Lưu Vũ thở dài một tiếng, thân là quân nhân, phục tùng mệnh lệnh chính
là thiên chức, anh còn có thể nói gì nữa chứ? Trở về ký túc xá ngủ,
không có thân thể ấm áp của bà xã, chỉ có chiếc chăn lạnh lẽo.
“Đừng quên, nội dung của buổi họp hôm nay và nội dung cuộc trò chuyện
của chúng ta, đều không thể để cho bà xã của cậu biết, đừng vì tình cảm
của hai người tốt đẹp mà chuyện gì cũng có thể tiết lộ.” Đoàn trưởng
không quên nhắc nhở.
Lưu Vũ đứng thẳng người, nói: “Đoàn trưởng yên tâm, đây là cơ mật quân sự, tôi là quân nhân lâu năm, đạo lý này vẫn phải hiểu.”
Lưu Vũ chán nản rời đi. Đoàn trưởng đứng đằng sau lúc này mới thả lỏng
vẻ mặt nghiêm túc, lập tức gọi một cú điện thoại: “Bà xã, đã hoàn thành
nhiệm vụ.”
Trong điện thoại truyền tới giọng nói hài lòng của Chu Châu: “Không tệ, ông xã, nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp không?”
“Nhiệm vụ hoàn thành rất tốt đẹp, đã ngăn cản được Lưu Vũ, nhưng mà bà
xã à. . . . . . Chúng ta làm như vậy có phải là hơi quá đáng rồi không?
Người ta dù sao cũng là vợ chồng mới cưới, còn nhiều thời gian đoàn
viên, làm như vậy chỉ sợ. . . . . .” Vừa nghĩ tới vẻ mặt rầu rĩ mới vừa
rồi của Lưu Vũ, đoàn trưởng liền cảm thấy mình là một người cực kỳ độc
ác, nhưng mà không thể không nghe theo bà xã, bà xã đã ra lệnh thì không thể không hoàn thành.
“Lão Cảnh, anh thì biết cái gì? Em tự có lý lẽ của em, em biết rõ hơn ai hết rằng bọn họ là vợ chồng mới cưới, nhưng mà. . . . . . Tiểu Nhan mặc dù đã kết hôn với Lưu Vũ, nhưng trong lòng lại chưa hề chuẩn bị một
chút tâm lý kết hôn nào cả, nhất định sẽ gây khó khăn đủ đường cho Lưu
Vũ, vì tính phúc của thuộc hạ mình, anh nhẫn tâm sao?” Chị Chu nói ra
vấn đề.
“Tiểu Nhan không đến mức sẽ gây khó khăn cho Lưu Vũ như vậy chứ? Bọn họ
mới vừa kết hôn, vẫn còn đang trong cuộc sống ngọt ngào, làm sao có thể. . . . . .” Đoàn trưởng Cảnh có chút không tin vào sự thật này.
Chị Chu ở đầu điện thoại bên kia trợn trắng mắt: “Lão Cảnh, chuyện này
anh không biết đâu? Em rất hiểu tâm lý của Tiểu Nhan, từ khi bọn họ quen nhau đến khi kết hôn chỉ có một tháng, trong thời gian một tháng này
muốn làm cho một người phụ nữ tiếp nhận một người đàn ông, đây là rất
khó, về mặt tâm lý thì không cách nào thay đổi, đặc biệt là đối với một
cô gái kiêu ngạo như Từ Nhan thì càng khó khăn, muốn thay đổi cũng phải
từ từ, em sợ tiếp tục như vậy Lưu Vũ sẽ nôn nóng, cho nên mới bảo anh
giúp em diễn một màn kịch như thế, làm cho Lưu Vũ không thể trở về,
khiến Tiểu Nhan sốt ruột, có lẽ kết quả sẽ đáng giá với công sức chúng
ta bỏ ra.”
Đoàn trưởng Cảnh lập tức thông suốt, khen: “Bà xã, em quả thật là rất
thông minh, vậy bà xã à, tính phúc của anh. . . . . .” Giọng nói của anh có chút dao động.
“Không phải là các anh chuẩn bị sát hạch à, chờ sát hạch xong rồi lại nói tiếp.” Nói xong, chị Chu lập tức cúp điện thoại.
Đoàn trưởng Cảnh nhìn điện thoại di động đột ngột im lặng, trong nháy
mắt bỗng ngạc nhiên, sau đó giống như phát điên, nói: “Này, bà xã, em
trừng phạt Lưu Vũ và Tiểu Nhan, thậm chí ngay cả anh cũng phải cùng chịu trừng phạt sao, thiên lý ở đâu chứ.”
Một mình quay trở lại ký túc xá lạnh lẽo, Lưu Vũ càng nghĩ càng cảm thấy hôm nay đoàn trưởng không hiểu lòng người, vô tình đến mức khiến cho
anh cũng cảm thấy xa lạ. Không phải chuyện đoàn trưởng hy vọng nhất
chính là anh có thể tự mình giải quyết vấn đề cuộc sống cá nhân sao?
Hiện tại giải quyết xong rồi, thì lại cho anh một chiêu này? Ôi, lãnh
đạo, tất cả đều là chủ hút máu. Anh muốn gào thét, nhưng thật bất đắc
dĩ, cái gì cũng không làm được.
Lấy điện thoại di động ra, trong điện thoại di động có tới mấy cuộc gọi
nhỡ, khiến anh rất lo lắng tiếp theo có phải Từ Nhan sẽ lại bắt đầu
trách mắng anh hay không? Mặc dù anh da dày không sợ nước nóng, hơn nữa
mặc dù Từ Nhan trợn tròn mắt mắng anh, nhưng mà bởi vì dung mạo Từ Nhan
vốn đã xinh đẹp, cho nên dù trợn mắt cũng không có vẻ hung dữ, ngược lại còn có một vẻ đẹp đặt biệt. Giọng nói của cô lại hết sức ngọt ngào, hơn nữa ngữ điệu của người thành phố N tương đối mềm mại, cho nên lúc cô
mắng người, cũng có vẻ nhu hòa, nghe vào trong tai lại thành một loại
hưởng thụ, cực kỳ giống như đang dỗi hờn, cho nên mỗi lần cô nổi giận,
anh sẽ không để trong lòng. Mặc dù như thế, nhưng anh vẫn hơi lo lắng
rằng lần này Từ Nhan nhất định sẽ mắng anh té tát, dù sao anh cũng là
người có lỗi, tuy rằng đây là nhiệm vụ của một quân nhân.
Bấm điện thoại, nhưng mà bên kia vẫn liên tục không nhận điện thoại.
Nhìn thời gian cũng chỉ mới hơn chín giờ, theo như thường lệ thì Từ Nhan sẽ không đi ngủ sớm như vậy, chẳng lẽ cô ấy đang giận anh sao? Tức giận là tất nhiên, cô gái nhỏ này vốn là người yếu ớt, anh có thể hiểu. Cúp
điện thoại rồi gọi lại, vẫn như cũ không nhận, gọi lại, vẫn không nhận.
Anh sốt ruột, vội vàng gửi một tin nhắn qua: Bà xã, nhận điện thoại đi.
[1] Không có việc gì mà ân cần: Câu đầy đủ “Không có việc gì mà ân cần, không phải gian trá thì là trộm cắp”