Đọc truyện Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm – Chương 233: Bạc Dạ Bạch, đáng đời anh số mệnh không lâu dài, trời sinh bệnh tật quấn quanh, có chết cũng cô độc!
Editor: Waveliterature Vietnam
Tiếp đó Phó đạo diễn Lâm không lãng phí thời gian thêm chút nào nữa nên liền sai người nắm lấy bờ vai của Trì Vi mà lôi cô đi.
Phó đạo diễn Lâm theo đuôi tiến lên cười nói: “Thật xấu hổ, cô ấy là nghệ sĩ do chúng tôi quản lý, vừa mới bước chân vào giới nên chưa hiểu rõ phép tắc lắm. Vừa nãy nếu như có quấy rầy gì mong mọi người thông cảm!”
Cho dù Trì Vi được coi trọng nhưng sự coi trọng đó không có gì to tát, không biết là… có gì khác nhau hay không.
“Hiện tại chưa hiểu phép tắc, sau này… ắt sẽ hiểu.”
Bạc Dạ Bạch hững hờ đáp, không có lấy nửa điểm hứng thú.
“Điều này thì nhất định khi trở về tôi sẽ cố gắng dạy dỗ, làm cho cô ta sớm ngày biết phép tắc!”
Phó đạo diễn Lâm vừa nói vừa nhìn Cung Tu với sự kính nể dâng trào trong lòng.
Tuy rằng không rõ tên đàn ông nhất quyết cự tuyệt kia có thân phận gì nhưng có thể ở từ tầng chín trở lên và ở trong Tu Gia thì nhất định có quan hệ mật thiết.
Như vậy nếu như không giao hảo thì cũng coi như không nên đắc tội! Còn nữa, thành phố này không ít nhân vật có tiếng tăm, mà bản thân đã ở trong làng giải trí nhiều năm nên Phó đạo diễn Lâm hiểu hơn ai hết, không thể tùy ý coi ai không ra gì.
Trì Vi không thể cử động nữa nên nghe Bạc Dạ Bạch nói xong cô chỉ có thể ngẩng đầu lên với sự tuyệt vọng tràn đầy.
Cô nhìn Bạc Dạ Bạch và cô gái mặc chiếc sườn xám đang dần bước xa mình, thân người thon dài, cao cao tại thượng không khác gì một vị thần.
Chỉ tiếc, vị thần ấy đối với cô… Không có đến nửa phần từ bi!
Bừng tỉnh một chút, nhất thời Trì Vi lại rơi vào yên tĩnh, bờ môi trắng bệch nhếch lên, cô cũng từ bỏ ý định giãy dụa, mặc nhiên để cho thuộc hạ của Phó đạo diễn Lâm giam cầm bản thân.
Sau đó cô hít một hơi thật sâu, đôi mắt sáng không chớp dù chỉ một cái nhìn chằm chằm vào người đàn ông, không thể bỏ qa dửng dưng như vậy… Lần này, hình như là lần đầu tiên cô nhìn rõ hắn!
Việc đã đến nước này, khi bản thân bị hãm hạii rồi rơi vào cảnh đường cùng dù cho có gào khóc, cầu xin, sợ sệt cũng sẽ chẳng có một chút tác dụng nào.
Vừa nản lòng vừa nhụt chí, đột nhiên Trì Vi cảm thấy thật buồn cười.
Một lòng cố gắng tìm đến Bạc Dạ Bạch nhờ giúp đỡ, kết quả đây… cuối cùng vẫn là suy bại muôn kiếp vẫn không thể trở lại được!
Nếu sớm biết như vậy, hà cớ gì phải lãng phí sức lực, không bằng tự cứu lấy mình… Cho dù có kém cỏi thì cũng không tệ bằng hiện tại!
Tại sao lại tin tưởng vào anh ta. Đã vậy còn đem hy vọng đặt lên người hắn.
Trì Vi vừa nghĩ thì cái trán cũng đột nhiên đau âm ỉ.
Đột nhiên lúc này Phó đạo diễn Lâm ra lệnh cho đám người kia kéo Trì Vi xuống lầy, đem về chỗ phòng khách của Qúy Thiên Trạch.
Vừa nghĩ đến tên Quý Thiên Trạch biến thái trên giường kia cùng với chứng rối loạn tình dục của bản thân, Trì Vi đơ cứng cả người, không biết rồi cô có sống nổi qua đêm nay không!
Trong cơ thể loại thuốc kích thích kia như phát huy tác dụng, đầu óc trở nên hỗn loạn.
Bị người lôi xuống lầu Trì Vi vẫn quay đầu nhìn phía trên, hình như bóng dáng của người đàn ông, mỗi lúc dần trở nên mơ hồ.
Rõ ràng đã hết hy vọng rồi, cuối cùng anh ta cũng chọn cô gái mang chiếc sườn xám kia, tận sâu bên trong Trì Vi cảm thấy oán hận không nói ra được: “Bạc Dạ Bạch, Trì Vi ta ngu ngốc nên mới cảm thấy ngươi và những tên khác không giống nhau! Tôi bị điên mới bán đi tự trọng của mình hèn hạ xin anh cầu cứu rồi lại lần nữa mặc anh chà đạp…”
Bỗng dưng Trì Vi không khác nào một con nhím bị thương, dẫu rằng dựng thẳng lông lên đâm đối phương nhưng lại cũng đâm vào chính mình: “Bạc Dạ Bạch, anh rất máu lạnh, lòng dạ cũng rất độc ác! Đúng, anh nói không sai, tôi cần đàn ông nên mới bị người ta sỉ nhục… Không sao, may là lần này người đó không phải anh! Bởi vì sự sỉ nhục của anh chính là chuyện buồn nôn nhất của đời Trì Vi này…”
Lời vừa nói ra đôi mắt Bạc Dạ Bạch trở nên sâu hơn nhưng vẻ mặt thì vẫn bình tĩnh và không thèm đáp lại dù chỉ một vài lời.
Chỉ có cô gái sườn xám kia cảm nhận rõ lúc này đứng ở bên cạnh cô, anh ta đang dùng sức nắm bàn tay mình một cách đau đớn.
Dưới lớp mặt nạ kia, Cung Tu cảm thấy khiếp sợ nên chỉ dám thoáng nhìn Bạc Dạ Bạch.
Hình như bản thân đã xác định được một điều quan trọng… Bạc Dạ Bạch sỉ nhục Trì Vi.
“Bạc Dạ Bạch, anh là loại quái vật không có tim, đáng đời mạng sống không lâu dài, trời sinh bệnh tật quấn quanh, có chết cũng cô độc!”