Cuộc Sống Trên Hoang Đảo Giữa Tôi Và Cô Tiếp Viên Hàng Không Xinh Đẹp

Chương 20: Đường Hầm Kỳ Lạ


Đọc truyện Cuộc Sống Trên Hoang Đảo Giữa Tôi Và Cô Tiếp Viên Hàng Không Xinh Đẹp – Chương 20: Đường Hầm Kỳ Lạ


Tôi không tin sự bảo đảm của Triệu Uy, tên này chỉ được cái khoe khoang, tin tưởng anh ta trừ khi tôi ngốc nghếch.

Thấy tôi khinh thường, Triệu Uy nhanh chóng nói: “Lần này là sự thật, tôi tìm thấy một mẩu lúa mì lớn ở rìa cỏ cách đó không xa! Với những lúa mì đó, chúng ta sẽ có cơm ăn …!”Tôi nghe những lời của Triệu Uy và không thể không chế nhạo.

“Lúa mì? Có thể có lúa mì trên hòn đảo hoang vắng này không? Sợ rằng anh đang nhìn thấy lúa mì hoang dã? Ngoại trừ một số nhỏ lúa mì hoang dã có thể ăn được.

Còn lại chúng không khác gì cỏ dại, hoàn toàn không ăn được! ”
Tôi nghi ngờ rằng những gì Triệu Uy nhìn thấy hoàn toàn không phải là lúa mì, mà là một loại cỏ dại được gọi là cỏ bông lau, bởi vì trong vài ngày qua, tôi đã nhìn thấy rất nhiều loại cỏ dại này xung quanh.

Tôi đã từng trồng loại cỏ này trên cánh đồng lúa mì ở quê nhà.

Quả của loại cỏ này trông giống như lúa mì.

Tên Triệu Uy trước giời không động đến đồng ruộng nên nhìn sai cũng có khả năng.

Triệu Uy lắng nghe những lời của tôi và không thể không bất động, bất đắc dĩ lẩm bẩm, “Tôi không biết lúa mì hoang dã, lúa mì thật, có thể chắc chắn là lúa mì thì sao?”
Tôi lắc đầu, biết rằng đó không phải là lúa mì, nhưng có nhiều loại lúa mì hoang dã có thể ăn được, điều này mang lại cho tôi một chút hy vọng trong lòng.

Tôi để Triệu Uy dẫn đường và tôi đã sẵn sàng đi kiểm tra tình hình.

Lần này Triệu Uy dẫn đường, nhưng anh ta rất năng động.

Anh ta bước nhanh, và chẳng mấy chốc anh ta dừng lại và chỉ về phía bãi cỏ phía trước.

Tôi nhìn lên, và trái tim có một trận tức giận, con mẹ nó, tôi thực sự đã đoán đúng, tên này thực sự coi cỏ bông lau là lúa mì, vậy mà coi nó như một báu vật.


Tôi quay đi và chuẩn bị đi về.

Tuy nhiên, Triệu Uy đột nhiên hét lên, chỉ vào cánh đồng cỏ lau và nói: “Anh Phi, nhìn kìa, dường như có một lỗ đen trong bụi lúa mì!”
Tôi chỉ nghĩ rằng tên này đang gây ồn ào một lần nữa, nhưng tôi nhìn lại, và trong nháy mắt tôi đột nhiên bị sốc.

Trong đám cỏ dại thực sự có sự kỳ lạ.

Khi tôi đi tới nhìn, tôi đột nhiên thấy rằng có một hang động nhỏ bán kính tầm một mét vuông và còn rất sâu nữa.

Đám cỏ này nằm trong bóng của một sườn đồi nhỏ bên cạnh, ánh sáng rất tối vì vậy bên trong hang này cũng rất tối, nhất thời tôi không thể nhìn thấy gì bên trong.

Làm thế nào có thể có một lỗ sâu như vậy ở nơi này, tự nhiên không thể hình thành ra cái hầm như vậy đi?
Tôi đã rất ngạc nhiên và đột nhiên tôi nghe thấy Triệu Uy hét lên phía sau, “Đi xuống đi! Ngươi!”
Sau đó, tôi cảm thấy đau đột ngột ở lưng.

Tôi đã bị đá với lực rất lớn và rơi vào hố sâu đó.

“Chết tiệt, con chó này! Thì ra nó đã có âm mưu từ trước!”
Tôi thực sự điên tiết, thật không ngờ bản thân lại bị tên chó này hãi hạ.

Tôi không biết hang này sâu bao nhiêu, lẽ nào hôm nay tôi sẽ bị mắc kẹt ở đây?
Ngay khi suy nghĩ của tôi xuất hiện, ngực tôi đã chạm đáy hố.

Nó làm tôi đau đến mức không thở được, nhưng được cái, cái hố này không sâu như tôi tưởng tượng, nếu không tôi sẽ bị ngã chết rồi.

Tôi rất đau nhưng tôi không dám thở mạnh, vì vậy tôi đứng dậy và lặng lẽ đứng bên mép hang, trái tim tôi rất lo lắng.

Bây giờ tôi đã rơi vào hang, đó là thời điểm tốt nhất để Triệu Uy hại tôi.

Có một thành ngữ gọi là: giậu đổ bìm leo, rất phù hợp với tình hình hiện tại của tôi.

Nếu con chó này ném vài tảng đá lớn xuống có thể thực sự giết chết tôi.

Tôi nép bên mép tường để đề phòng hắn ta làm điều đó.

Tuy nhiên, rõ ràng là tôi đã đánh giá quá cao chỉ số IQ của con chó này.

Thay vì ném đá vào tôi, hắn ta đứng đó và cười ngạo nghễ: “Họ Trương kia, mày kiêu ngạo phải không, mày càng ngạo mạn tao càng cho mày chết không thấy xác, ông đây từ lâu đã muốn đập chết mày! Nói cho mày biết, đây là kết thúc của kẻ đã xúc phạm Triệu Uy tao! ”
Tôi rùng mình vì tức giận, nhưng tôi không nói gì cả.

Tôi biết mình đang ở trong trạng thái yếu thế.

Cái lỗ quá tối.

Anh ta không thể nhìn thấy tình trạng của tôi.

Đó là cách tốt nhất để giả vờ chết.


Trong khi nghe sự giận dữ với những tiếng mắng nhiếc của Triệu Uy, tôi không chịu được mà phải bịt mũi lại.

Có một mùi hôi thối rất khó chịu lan ra trong hang động này.

Bên cạnh đó, Triệu Uy thấy không có chuyển động nào bên dưới.

Chắc chắn nghĩ rằng tôi đã chết.

Anh ta ở đó mắng một cách tự hào một lúc, và rời đi với sự hài lòng.

Thấy tên đó đã biến mất, tôi thấy nhẹ nhõm trong lòng và nguyền rủa, “Triệu Uy, mày là một kẻ xấu xa quỷ quyệt, đừng mong đợi tao ra được, nếu không tao có thù ắt báo!”
Tôi vừa suy nghĩ một cách uất hận, vừa cố gắng nhìn xung quanh trong hang động.

Tôi lục trong túi ngay lập tức phát hiện đèn pin nhỏ và bật lửa vẫn còn trong túi quần.

Đèn pin này được tìm thấy trong chiếc vali bị hỏng mà tôi tìm thấy trên bãi biển.

Tôi biết rằng nếu dùng hết pin thì không có cách gì thắp sáng được.

Vì vậy, trong mấy ngày nay tôi đều không dùng đến nó.

Bây giờ tôi không chống đỡ được bao lâu nữa, tôi nhanh chóng bật đèn pin và nhìn quanh hang.

Không nhìn thì thôi, nhìn rồi tôi đã bị dọa một trận, trong lòng cảm thấy thật tồi tệ.

Dưới ánh sáng trắng mờ của đèn pin, rõ ràng có một xác chết, nằm lặng lẽ trong góc hang.

Mùi hôi thối tôi vừa ngửi thấy là từ anh ấy.

Người đàn ông này gần như đã bị thối rữa thành một bộ xương, quần áo anh ta mặc phủ đầy bụi và trông rất cũ, nhưng chất lượng rất tốt và không có thiệt hại nặng nề nào.

Khi tôi nhìn kỹ hơn vào bộ quần áo của người đàn ông, tôi đã bị sốc.


Bộ đồ này này là đồng phục quân đội màu xanh đậm.

Đồng phục quân đội rất dày.

Nó giống như một loại quần áo tránh tuyết.

Hộp sọ còn đội mũ sắt trên đầu.

Đồng phục quân đội và mũ sắt bằng thép này đã gây sốc rất nhiều cho tôi, vì tôi biết đồng phục quân đội này không phải là đồng phục của bọn tiểu quỷ trong Thế chiến II sao?
Tôi cũng là một fan của Thế chiến II, tôi biết rất nhiều điều về phương diện này.

Mũ bảo hiểm của anh chàng này là trang bị tiêu chuẩn của đội tiểu quỷ trong Thế chiến II và mũ bảo hiểm loại thép 90.

Và bên cạnh anh ta là một khẩu súng trường 38 loại có lưỡi lê và một mảnh vải nhỏ được buộc vào lưỡi lê, đó là quốc kỳ của quốc đảo.

“Làm thế nào mà có xác chết của một tên tiểu quỷ ở đây?”
Tôi đã bị sốc ở tận đáy lòng.

Tôi cảm thấy rằng bản thân đã phát hiện ra được thứ gì đó khủng khiếp, đồng thời tôi cảm thấy rất tuyệt vọng.

Tên tiểu quỷ này trông được trang bị rất tốt vậy mà vẫn phải chịu chết trong hang động này.

Vậy thì tôi dựa vào điều gì mà đi ra đây?
Có phải tên tiểu quỷ này cũng bị đẩy vào hang động này và chết đói?
(Note: Tiểu quỷ: là tên mà người Trung Quốc dùng để gọi quân đội Nhật Bản).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.