Cuộc Sống Trên Hoang Đảo Giữa Tôi Và Cô Tiếp Viên Hàng Không Xinh Đẹp

Chương 2: Phong Cảnh Đảo Sa Mạc


Đọc truyện Cuộc Sống Trên Hoang Đảo Giữa Tôi Và Cô Tiếp Viên Hàng Không Xinh Đẹp – Chương 2: Phong Cảnh Đảo Sa Mạc


“Sắc lang, biến thái! ”
Cô tiếp viên xinh đẹp ngẩng đầu và hét vào mặt tôi, đôi tai trắng trẻo như pha lê của cô ấy cũng thành màu đỏ.

Thấy cô ta như vậy tôi không thể không choáng váng.

Sau đó, tôi nhớ rằng tôi vừa cởi quần áo và hong trên lửa nhưng quên mặc vào và đi ra ngoài luôn.

Tôi mỉm cười ngượng ngùng, vội quay lại mặc đồ lót, rồi lại bước ra, mặc lại quần áo cho cô ấy, đỡ cánh tay và đưa cô đến chỗ lửa trại.

Cô ấy bị bong gân, bước đi không vững và trông rất mệt mỏi.

Ngay khi tôi đỡ cô ấy, toàn thân cô ấy dựa vào phía tôi, một mùi thơm bay lại, nơi mềm mại trơn trơn của cô đụng vào tay tôi, tôi lập tức có phản ứng.

May mắn thay, quãng đường cũng không xa.

Mặc dù tôi chỉ mặc đồ lót nhưng cô ấy không nhận ra sự kỳ lạ của tôi, nếu không sợ rằng tôi sẽ lại bị mắng như một kẻ sắc lang.

Dựa vào tảng đá và ngồi bên đống lửa trại, tinh thần của cô gái này rõ ràng đã hồi phục rất nhiều và cô ấy nở một nụ cười chuyên nghiệp trên khuôn mặt, “Tôi xin lỗi, tôi đã bốc đồng khi nói điều đó.

Tên tôi là Ninh Tiểu Thu, không biết anh tên là gi? ”
Nhìn nụ cười chuyên nghiệp của cô ta, trong lòng cảm thấy không vui.

Đừng nhìn vào nụ cười trên khuôn mặt của cô gái này, nhìn đẹp và rực rỡ đó, nhưng thực chất chỉ là nụ cười chuyên nghiệp, nói cách khác đều là sự giả dối.

Rất có thể cô ta đang coi thường tôi!
Tuy nhiên, tôi đã quen với việc đó từ lâu.

Tôi đến từ nông thôn, từ nhỏ đến lớn không ít lần bị bạn bè trên thành phố nhìn bằng ánh mắt rè bỉu.


Tôi nói: “Tôi là Trương Phi.”
Đúng vậy, tôi tên là Trương Phi, từ nhỏ đã bị bạn cùng lớp trêu chọc.

Lúc đầu, bố tôi không biết chữ.

Cái tên này được một người thầy bói đi ngang qua đặt cho.

Có thể ông thầy bói không ưa bố tôi vì đã trả ông ít tiền, nên tùy ý đặt cái tên này cho tôi.

Người cha già thuần nông của tôi vẫn nghĩ rằng tên này rất tốt.

Suốt ngày nói với tôi là ông thầy bói nói rồi, đặt tên như vậy sau này tôi chắc chắn sẽ xây dựng nên cơ đồ nhà Hán, lập ra vương quốc quái quỷ gì đó.

Còn muốn tạo dựng một vương quốc, nếu ở thời cổ đại, thì chắc là đã bị mang ra chặt đầu rồi.

“Trương Phi, anh biết hòn đảo này ở đâu không, còn có ai khác bị cuốn trôi vào không?”
Ninh Tiểu Thu chỉ nghĩ về máy bay và hòn đảo sa mạc, hỏi một cách lo lắng nên đã không chú ý đến cái tên kỳ lạ của tôi
“Tôi không biết hòn đảo này nằm ở đâu.

Điện thoại di động không có tín hiệu.

Không có dấu vết nhân tạo nào quanh đây.

Đây phải là một hòn đảo hoang vắng.”
“Vậy chúng ta sẽ làm gì bây giờ, những người khác đều đã chết?”
Ninh Tiểu Thu nghe tôi nói xong, cô ấy đột nhiên hoảng loạn và nước mắt lại trào ra, nhưng cô ấy trông rất đẹp khi khóc, khiến tim tôi đập nhanh hơn.

Tôi chịu không được nên vỗ vai cô ấy và nói một cách thoải mái, ‘đừng lo, tai nạn máy bay không phải là chuyện nhỏ, chắc chắn sớm hay muộn sẽ có một đội cứu hộ quốc gia đến cứu chúng ta, những gì chúng ta phải làm bây giờ là tìm cách sống sót trên hòn đảo sa mạc này trước tiên.


Để an ủi cô ấy, tôi đã không nói với cô ấy một số nghi ngờ trong lòng.

Máy bay của chúng tôi bay từ Quảng Đông đến Singapore, đi qua các vùng nhiệt đới.

Bây giờ là mùa hè, nhưng thời tiết trên đảo chúng tôi hiện đang khá lạnh và xung quanh đây có nhiều cây ở vùng ôn đới, thậm chí ở vùng lạnh.

Điều này rất kỳ lạ và trong tim tôi cũng rất hỗn loạn, nhưng không có cẩn thận nghĩ lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này, Ninh Tiểu Thu lắng nghe tôi nói và thấy rất hợp lý.

Nước mắt cũng ngừng rơi và trái tim tôi đã bình tĩnh lại rất nhiều.

Tôi cảm thấy mọi thứ không tệ lắm.

Cô nhanh chóng phát hiện ra bàn tay trên vai cô ấy.

Có một sự ghê tởm hiện lên trong mắt.


Ninh Tiểu Thu hất tay tôi ra.

Làm như bàn tay tôi có lửa không bằng.

Tôi thật con mẹ nó nói không lên lời! Điều đó có nghĩa là gì, vỗ vào vai cô lại như thể tôi hãm hiếp cô không bằng, anh trai dây không cố tình lợi dụng cô, chỉ để an ủi cô, OK?
Người phụ nữ này thật không thức thời! Coi thường tôi như vậy?
Mặc dù lão tử đi ra từ nông thôn, nhưng bây giờ tôi đang làm việc chăm chỉ như một con ong ở trốn thành thị.

Mặc dù vẫn là tầng thấp nhỏ bé phía dưới, nhưng ông nội đây biết nỗ lực phấn đấu.

Hơn nữa, lão tử cao to, ngoại hình cũng không tệ.

Không phải là vì tiết kiệm tiền nên ăn mặc đơn sơ một chút, không phải là chỉ nghèo chút thôi sao.

Phụ nữ bây giờ quá thực dụng!
Tôi đã quá chán nản đứng dậy đi về phía bãi biển.

Ninh Tiểu Thu nhìn tôi rời đi, lo lắng hỏi “Anh đi đâu vậy?”
“Tôi sẽ tìm quanh bờ biển để xem liệu còn những người sống sót khác không”
Tôi giận dữ nói.

“Tôi đi với anh, tôi sợ ở đây một mình!” Ninh Tiểu Thu vội vàng hét lên, và nhanh chóng đứng dậy đi theo tôi.

Tôi thực sự phục cô gái này.

Con mẹ nó cô khinh thường tôi, còn đi theo tôi cái rắm à.

Tôi cảm thấy rất khó chịu, tăng tốc và bước nhanh về phía trước.

Ninh Tiểu Thu là một phụ nữ lại bị bong gân làm sao đi nhanh bằng tôi, chẳng mấy chốc đã cách xa tôi rất nhiều.

Lúc này, bầu trời đã tối và hòn đảo sa mạc nằm ngoài bãi biển.

Cách đó không xa, có một số cây thấp, tự nhiên tôi thấy rùng mình.


Ninh Tiểu Thu cũng sợ hãi, chạy nhanh hơn một chút, vừa la vừa khóc phía sau lưng tôi ‘’Anh đi chậm lại chút, chờ tôi với! ”
Tôi nghe cô ấy khóc lần nữa nên trái tim tôi cũng hơi mềm.

Tôi cảm thấy chấp nhất với một người phụ nữ cũng không có gì thú vị, chuẩn bị dừng lại chờ cô ta, bất chợt tôi nhìn thấy đống cát ở phía trước gồ lên như lấp một thứ gì đó.

Một bao cát lớn phình ra ở nơi đó và một chiếc quần jean lộ ra bên ngoài.

Tôi rất ngạc nhiên khi thấy nó, tự hỏi có phải là một ai khác bị vùi ở đây không?
Tôi quên mất Ninh Tiểu Thu ở phía sau, vội vã chạy qua.

Ninh Tiểu Thu thấy tôi chạy nhanh hơn, càng khóc lớn, nhanh chóng chạy tới chỗ tôi nhưng chân cô ấy đột nhiên khụy xuống, ngồi lăn ra trên bãi cát.

Cô ngồi dưới đất đau đớn và lau nước mắt.

Tôi nghe thấy âm thanh phía sau tôi, nhận ra quay đầu lại nhìn và đột nhiên sững sờ.

Cô gái mặc áo sơ mi của tôi, phần thân dưới được bọc trong một miếng giẻ mà tôi không biết tìm ở đâu ra.

Lúc ngã xuống, miếng giẻ bị rách và rơi ra.

Ninh Tiểu Thu chắc là bị ngã rất đau, hoàn toàn không nhận ra mình đã bị lộ hết phần dưới.

Cặp đùi mịn màng, hồng hào, cũng như nơi nhỏ bé kia, toàn bộ phơi ra trước mắt tôi.

Đây thực sự là khung cảnh độc đáo của hòn đảo sa mạc, bức tranh ấy làm tôi quá kích động, nơi đó đã cương lên cao.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.