Cuộc Sống Trên Hoang Đảo Giữa Tôi Và Cô Tiếp Viên Hàng Không Xinh Đẹp

Chương 15: Cô Bé Hàng Xóm


Đọc truyện Cuộc Sống Trên Hoang Đảo Giữa Tôi Và Cô Tiếp Viên Hàng Không Xinh Đẹp – Chương 15: Cô Bé Hàng Xóm


Ngoài cô giáo viên đeo kính ra, chúng tôi phát hiện Triệu Uy bọn họ không mang được gì về nhiều.

Chết tiệt, đi ra ngoài cả một buổi sáng, nhưng chỉ mang về đc 1 vài cây sậy.

Tôi muốn xây một cánh cửa để chặn gió.

Một hoặc hai cây sậy thì làm được cái mông gì.

Hơn nữa, tôi rất chắc chắn rằng ngay cả hai cây sậy này cũng do Tiểu Nhu nhổ về.

Triệu Uy chắc chắn không làm bất cứ điều gì.

Hắn ta còn yêu cầu Tiểu Nhu xoa chân và vai, lãng phí thời gian và trì hoãn Tiểu Nhu làm mọi việc khác.

Tôi thực sự hết nói nổi với họ, nhưng khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của người mới, tôi đã không nói gì nhiều với họ, tránh để cho người ta vừa mới đến mà đã thấy chúng tôi cãi nhau.

Chị Lưu và Ninh Tiểu Thu không muốn nhìn mặt Triệu Uy nữa.

Mọi người đều không quan tâm đến anh ta.

Ninh Tiểu Thu đưa em gái giáo viên vào nói chuyện.

Chị Lưu và tôi bắt đầu giải quyết những con động vật đã bắt được.

Tuy nhiên, chúng tôi đang làm được một nửa, cô em gái đeo kính Châu Nguyệt Nhi đi về phía chúng tôi.

Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ và mỉm cười, “Tôi nghe chị Thu nói, những con này đều do anh bắt được, anh Tiểu Phi, anh thật lợi hại! ”
Được người đẹp khen ngợi, trong lòng cảm thấy có chút tự hào, nhưng tôi vẫy tay nói: Đó là chuyện nhỏ thôi.

Tôi có kinh nghiệm với những thứ này, đi theo tôi chắc chắn được ăn thịt mỗi ngày.


Châu Nguyệt Nhi rất vui khi nghe vậy, cô ấy lấy dụng cụ từ tay tôi, như dao và kìm, và nói rất chu đáo: “Để em làm cho, anh Tiểu Phi, anh đi nghỉ đi, em nấu ăn giỏi lắm, anh đi bắng thú rất mệt rồi.


Tôi thật sự vui mừng, không hổ danh là một giáo viên, thật là biết điều.

Đâu có giống cô Ninh đại tiểu thư kia chỉ biết vùi dập tôi, giúp cô làm bao nhiêu việc như vậy mà người ta còn chưa biết ơn kìa.

Tôi đưa dụng cụ cho Châu Nguyệt Nhi và ở bên cạnh xem một chút, cảm thấy rất hài lòng.

Châu Nguyệt Nhi thực sự giỏi nấu ăn.

Mặc dù dụng cụ của chúng tôi không ra làm sao, nhưng Châu Nguyệt Nhi có một đôi tay khéo léo.

Ngoài gà nướng, cô ấy còn sử dụng ống tre của tôi để làm một nồi súp thỏ.

Có một lớp hoa dầu nổi lên trong nồi súp.

Nhìn kỹ, có những miếng thịt thỏ và một số loại rau dại mà chị Lưu hái được.

Châu Nguyệt Nhi bỏ một ít muối biển vào đó.

Mùi hương nồng nàn, chúng tôi vừa ngửi nước miếng đã trào ra nhanh chóng.

Mặc dù tôi đã bắt được rất nhiều cá trong vài ngày qua, nhưng không có nguyên liệu và thức ăn tôi nấu chỉ để chống đói mà thôi.

Nhưng bây giờ, trong điều kiện đơn giản như vậy, Châu Nguyệt Nhi đã làm cho món ăn trở nên rất ngon.

Điều này thông minh hơn tôi nhiều.


“Châu Nguyệt Nhi, cô thật tuyệt vời, nếu cô không nói cô là giáo viên, chúng tôi còn nghĩ cô là một bậc thầy nấu ăn đó chứ!”
Tôi không thể không khen ngợi.

Khi Châu Nguyệt Nhi nghe tôi khen ngợi cô ấy, má cô ấy cũng hơi ửng hồng, và cô ấy có chút xấu hổ cúi đầu nói.

“Ngon thì anh ăn nhiều hơn chút đi.

Nếu không phải anh bắt được nhiều con vật như vậy, thì cũng không có bữa ăn như này.


Nghe xong, tôi cảm thấy rất thoải mái.

Giáo viên nhà nước có khác, ăn nói dễ nghe dễ sợ.

“Nào, Tiểu Phi, cậu là đàn ông ăn nhiều hơn chút.

Chúng tôi muốn tồn tại ở đây là dựa cả vào cậu đó.”
Chị Lưu đột nhiên xé chân gà nướng bên cạnh và nhét chúng vào tay tôi.

Tôi nhận ra có một chút giấm trên mặt chị Lưu.

Triệu Uy ở bên cạnh quan sát, và ngay lập tức đưa tay ra để kéo một cái chân gà khác, nhưng chị Lưu nhặt cành cây bên cạnh và đập nó lên bàn tay mập mạp của anh ta.

“Cậu đang làm gì vậy? Cái này để cho cậu ăn sao? Bảo đi bắt thú không làm được, nói cậu đi chặt vài cây sậy, cậu cũng không thể làm tốt, chỉ biết nói phét là giỏi, được cái động tác tay cũng nhanh lắm, đúng là đồ ăn hại! ”
Vốn dĩ chị Lưu đã không hài lòng với anh ta, và bây giờ tên này còn cướp đồ ăn, lập tức giáo huấn anh ta một trận.

Đôi mắt của Triệu Uy trợn tròn và muốn phát hỏa, nhưng anh ta thấy đôi mắt lạnh lùng của tôi, nên anh không nói điều gì nữa, chỉ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt hung ác và ngồi một cách bất cần ở bên cạnh.

Tôi nghe anh ta lẩm bẩm: “Cái quái gì vậy? Khi đội cứu hộ đến, lão tử sẽ trở về đất liền nhất định tìm mối quan hệ cho đôi cẩu tặc nam nữ này biết mặt …”

Đôi cẩu tặc nam nữ mà người đàn ông này nói đến là tôi và chị Lưu.

Không ai trong chúng tôi quan tâm đến anh ta, chỉ có Tiểu Nhu múc cho anh ta một ít thịt và súp trong ống tre mang qua.

Châu Nguyệt Nhi nhìn Triệu Uy và sau đó nhìn chúng tôi, và đã hiểu ra vài thứ.

Cô gái thông minh, và hồi nãy chị Lưu cũng nói rất rõ rồi.

Châu Nguyệt Nhi nhớ lại lúc đi cùng Triệu Uy trên đường đi, đi được 2 bước tên này lại ngồi xuống nghỉ, trong tâm đã sáng tỏ mọi chuyện.

“Anh Tiểu Phi, cái này cũng cho anh.” Châu Nguyệt Nhi gắp một miếng thịt chân thỏ và đặt nó vào ống tre của tôi.

“Súp của cậu hết rồi, đưa tôi lấy thêm cho!”Chị Lưu cũng không yếu thế và lấy một ống tre lớn đổ đầy súp vào ống tre của tôi.

Ninh Tiểu Thu hết nhìn qua Châu Nguyệt Nhi và chị Lưu, rồi nhìn tôi.

Khuôn mặt vốn dĩ đang vui mừng vì được ăn đột nhiên có chút không vui.

Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với cô, vì vậy tôi không quan tâm đến cô ấy.

Chẳng mấy chốc, bữa ăn đã kết thúc.

Tất cả chúng tôi đều xoa bụng một cách thỏa mãn ngồi, trong hang động cảm giác thật thoải mái.

Hai ngày nay, đã không được ăn những món ngon như vậy.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, tôi vẫy tay với Châu Nguyệt Nhi và bắt đầu làm việc.

Chúng tôi vừa ăn một con gà lôi, một con thỏ còn lại một con gà lôi.

Tôi nói với Châu Nguyệt Nhi ướp con gà lôi này với muối biển.

Còn tôi đi cắt một cành cây quay lại, tôi xâu con gà lôi vào cành cây rồi nhét cành cây đó vào tường trong hang động.

“Gà lôi này được sử dụng làm nguồn dự trữ thực phẩm của chúng ta.


Nếu như không may mắn không tìm thấy bất cứ thứ gì để ăn thì chúng ta vẫn không đói.”
Tôi nói với một nụ cười.

“Anh nghĩ thật chu toàn.”Châu Nguyệt Nhi nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ, giống như một em gái đang nhìn anh trai mình làm được điều gì đó thật lợi hại, Châu Nguyệt Nhi quả thật có khí chất giống cô bé nhà hàng xóm.

Ở bên cô, luôn khiến mọi người cảm thấy thoải mái và an tâm.

Sau khi xử lý các loại thịt, tôi đi ra ngoài để cắt cành và làm cổng hàng rào.

Về phần lau sậy, tôi sẽ kéo theo tên Triệu Uy đó, hét lên với anh ta, “Triệu Uy, anh hãy đi với tôi, chúng ta cùng nhau cắt lau sậy, anh phải làm việc nếu không anh sẽ không có đồ ăn đâu!
Sau khi nghe những lời của tôi, cả chị Lưu và Ninh Tiểu Thu đều gật đầu.

Tất cả chúng tôi không có lý do gì để nuôi Triệu Uy khi anh ta không làm gì cả.

Thấy mọi người đồng ý, sắc mặt của Triệu Uy vô cùng khó coi.

Anh ta liếc nhìn tôi đầy thù hận, nhưng không có cách nào khác đành đứng dậy và đi theo tôi ra ngoài.

Tiểu Nhu muốn theo dõi, nhưng tôi quay lại và nói một cách thờ ơ, “Cô đừng đi theo, chúng tôi sẽ đi lấy những cây sậy về sau đó tới cô làm việc.”
Tôi dự định để Ninh Tiểu Thu và Tiểu Nhu phụ trách xử lý mấy cây sậy đó.

Cổng hàng rào phải được làm trong hôm nay, nếu không trời sẽ lạnh xuống vào ban đêm, tôi sợ rằng sẽ có người bị bệnh.

Sau khi Triệu Uy và tôi ra ngoài chưa được bao lâu.

Anh ta nhìn tôi một cách thâm độc.

Hôm nay, trong lòng hắn ta đã có bụng tức, nên bây giờ không chịu được nữa, nhìn tôi với đôi mắt đỏ rực.

Hét lên trong miệng, “Đồ súc vật, mày đắc ý lắm phải không? Đừng quá kiêu ngạo.

Tin hay không, tao có cả ngàn cách đối phó với mày!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.