Bạn đang đọc Cuộc Sống Thư Thái Của Như Ý – Chương 6-2
Editor: Hạ Hà
Sát khí?
Dung Mạch ở bên canh hơi híp mắt.
Chỉ có tiểu thiếu niên Trình Du là trừng mắt nhìn đám quý nữ như nhìn kẻ thù, đôi mắt đỏ hoe, kêu lớn: “Các nàng thật quá đáng, tỷ tỷ, tỷ phải dạy cho các nàng một bài học nhớ đời.”
“Sao nào? Chẳng lẽ những lời ta nói không phải là sự thật sao? Trình Như Ý, ngươi dám động thủ ư?” Mày liễu Nhã Lan nhướng lên, trừng mắt khiêu khích với Trình Như Ý, nhưng chẳng hiểu sao nàng ta lại cảm thấy lạnh run cả người.
Trình Như Ý cười nhạo rồi đột nhiên ra tay, chiếc roi quấn lên hông Nhã Lan, kéo mạnh một cái, chỉ thấy Nhã Lan hét to rồi ngã xuống đất một cách chật vật.
Mọi thứ diễn ra quá đột ngột khiến nha hoàn của nhóm quý nữ không kịp đề phòng.
“Hay lắm, tỷ tỷ thật lợi hại!” Tiểu thiếu niên Trình Du vui mừng vỗ tay, nhìn Trình Như Ý mà hai mắt tỏa sáng lấp lánh.
Vẻ mặt các vị quý nữ tái đi, khiếp sợ nhìn Trình Như Ý, trong mắt còn mang theo cái nhìn sợ hại và đề phòng.
Trước kia, mỗi khi các nàng mỉa mai châm chọc Trình Như Ý đều là nàng ta chịu thiệt nhưng Trình Như Ý hôm nay…!thế mà một câu không hợp rút roi ra đánh.
“Ta cứ ra tay đấy, ngươi có thể làm gì được ta nào?” Trình Như Ý lạnh lùng nhìn Nhã Lan chật vật ngã xõng xoài dưới đất, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.
“Trình Như Ý khốn khiếp kia, ngươi dám ra tay với ta ư, ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
Còn các ngươi chết hết rồi à, còn không mau đỡ ta dậy.”
Nhã Lan hung hăng trừng mắt về phía Trình Như Ý, vẻ mặt tức muốn hộc máu nhưng chỉ có thể mắng nha hoàn của mình.
Hai nha hoàn nơm nớp lo sợ đỡ Nhã Lan dậy.
Nhìn các quý nữ xung quanh đều lảng tránh mình, Nhã Lan bị mất hết mặt mũi thì trong mắt hiện lên sự oán độc.
“Lần này chỉ là dạy dỗ nhỏ mà thôi, nếu còn có lần sau…!thì sẽ không chỉ đơn giản xâú mặt như vậy nữa đâu!”
Trình Như Ý nheo mắt, lạnh lùng liếc nhìn nhóm quý nữ ngày thường đều thích chế nhạo nguyên chủ, cười lạnh, hoàn toàn không thèm để ý tới sự oán hận của Nhã Lan.
Ở trong sách, tên đầy đủ của thiếu nữ Nhã Lan này là Triệu Nhã Lan, thứ nữ của Phó sử Thông Chính Sử Tư, quân cờ ngầm của nữ chính Trình Thanh Dao chuyên để dối phó với nguyên chủ, một ả chỉ biết ton hót.
Triệu Nhã Lan thầm mến Thế tử nhà Kiến An Hầu cũng chính là ca ca ruột của Trình Thanh Dao, đường ca* của Trình Như Ý.
Trình Thanh Dao lợi dụng chuyện này, luôn luôn thể hiện trước mặt nàng ta là bản thân không thích Trình Như Ý.
(*) Phòng cho những ai ít đọc cổ đại hoặc đọc nhưng khum biết thì biểu ca là anh họ bên ngoại còn đường ca là anh họ bên nội nha mn.
Dùng cùng với Biểu ca, biểu tỷ, biểu đệ, biểu muội – Đường ca, đường tỷ, đường đệ, đường muội.
Mà nói về việc góp phần khiến cho nguyên chủ có danh tiếng xấu như vậy thì có một phần là “kiệt tác” của Triệu Nhã Lan.
“Không còn sớm nữa, nên về phủ thôi, Tiểu Ngư Nhi, lại đây.” Giọng nói lạnh lùng của Dung Mạch vang lên, đưa mắt nhìn về phía tiểu thiếu niên Trình Du, Trình Du tỏ rõ vẻ lấy lòng chạy lại đẩy xe lăn ra ngoài.
Trình Như Ý trả tiền xong thì đi sát theo sau.
Trước khi rời đi, nàng còn liếc nhìn mấy vị nam tử khí chất xuất sắc ở cửa cầu thang tầng hai, ánh nhìn hơi dừng lại trên người một vị công tử mặc quần áo trắng, sau đó không quay đầu lại rời khỏi tửu lầu Tụ Nguyên.
Trình Như Ý không ngờ tới mình lại gặp vị hôn phu Nghiêm Tử Hạo của nguyên chủ ở tửu lầu.
Chẳng qua…!rất nhanh sẽ trở thành hôn phu cũ.
Tính toán thời gian thì Nghiêm gia cũng sắp tới phủ rồi.
Lúc này, Trình Như Ý tuyệt đối sẽ không giống nguyên chủ, nàng ấy liều mình kéo dài cuộc hôn nhân này với Nghiêm gia, không muốn hủy bỏ hôn ước, thậm chí còn ỷ vào được Thánh Thượng tứ hôn rồi gả tới Nghiêm gia.
Trình Như Ý không có ác cảm với Nghiêm Tử Hạo, cảm thấy cũng bình thường thôi, cả hai kiếp người nam tử này đều đối xử với nguyên chủ khá tốt.
Tiếc là có nữ chính trọng sinh nên quãng thời gian nguyên chủ sống ở Nghiêm gia chẳng phải tốt đẹp gì.
Cuối cùng còn bị hãm hại thông gian cùng người khác, hủy đi sự trong sạch, bản thân thì không được Nghiêm gia ưa thích nên đuổi nàng ấy về nhà.
Nghiêm Tử Hạo tính tình lạnh nhạt buồn tẻ, sau khi cả nhà nguyên chủ bị Tân Đế xét nhà rồi biếm truất thì còn giúp nàng một phen.
Nếu nguyên chủ cứ thế mà rời khỏi Kinh thành, có lẽ đã không rơi vào kết cục chết bi thảm đến vậy.
Ở trong sách, Trình Như Ý chính là nữ phụ không ngừng tìm đường chết.
Đương nhiên, kết cục của nguyên chủ không phải là bi thảm nhất, thảm nhất thì phải nói đến đích tỷ và thứ muội của nữ chính, độc ác xấu xa nhất trong truyện.
Ngoại trừ thứ xuất của đại phòng Kiến An Hầu ra thì gần như đều chẳng ai có được kết quả tốt, Trình Thanh Dao trọng sinh, đã từng bước một dẫm các nàng dưới chân.
Mặt trời chiều ngả về Tây, đoàn người Trình Như Ý mang theo một đống thức ăn và hạt giống chậm rãi về phủ Trường Nhạc Hầu.
Vừa đi đến cổng thì trùng hợp nhìn thấy Trường Nhạc Hầu đang khom người vui mừng rạo rực xem chọi gà trong lồng sắt với gã sai vặt áo xanh.
Trường Nhạc Hầu mặc trên người áo choàng cẩm bào màu xanh đậm, đây là một đại thúc đẹp trai.
Chỉ là vị đại thúc đẹp trai này lại thích ăn chơi nhậu nhẹt nên trông lúc nào cũng tỏa ra hơi thở của kẻ ăn chơi trác táng, quần là áo lượt.
Trường Nhạc Hầu vừa thấy khuê nữ và tiểu tử thối nhà mình thì lập tức đứng dậy, cười ha ha không ngừng rồi cực kỳ khí phách, mạnh mẽ móc vài tấm ngân phiếu từ trong lòng nhét vào tay hai người.
“Khuê nữ, nhi tử, hôm nay phụ thân mới vơ vét được một khoản, ặc, cho các con mấy trăm lượng bạc làm tiền tiêu vặt này.” Giọng điệu Trường Nhạc Hầu đặc biệt khoe khoang.
Nhìn sang Dung Mạch bị lão quên mất thì có hơi xấu hổ, nhanh chóng móc thêm hai tấm ngân phiếu nhét vào tay hắn.
Trình Như Ý thấy thế thì ầm thầm cười trộm!.