Cuộc Sống Thư Thái Của Như Ý

Chương 11-1


Bạn đang đọc Cuộc Sống Thư Thái Của Như Ý – Chương 11-1


Edit: Hạ Hà
Trình Như Ý cầm thiệp mời rồi mở ra xem.

Hóa ra là thiếp mời của hai vị mỹ nhân nổi tiếng ở Kinh thành phối hợp lại tổ chức một hội thơ thưởng sen.

Rõ ràng là Trình Thanh Dao biết nàng không thông hiểu mấy thứ như cầm kỳ thi họa thế mà vẫn còn cố tình mời nàng đi hội thơ…!Khác gì bám riết không tha, cố tình làm hỏng danh tiếng của nàng.

Nếu như nàng không đáp trả nàng ta một lần cho thật tốt thì chẳng phải đã quá có lỗi với “tình ý” lần này của Trình Thanh Dao rồi hay sao.

Trình Như Ý nhìn thiếp mời trong tay, đột nhiên nảy ra một ý kiến khá hay, nhếch miệng nở một nụ cười quỷ dị, Mặc Hương đứng bên cạnh nhìn thấy nụ cười này của Đại tiểu thư, không hiểu vì sao tự nhiên lại thấy lạnh sống lưng.

“Tỷ tỷ, đường tỷ Thanh Dao không phải là người tốt.

Tỷ ấy sai người đưa thiếp mời chắc chắn không có lòng tốt gì đâu, tỷ không nên ở cạnh nàng ta.” Trình Du vươn đầu ra nhòm trộm nội dung của thiếp mời thì lập tức xù lông.


Đừng tưởng rằng cậu còn nhỏ mà không biết gì, ánh mắt của đường tỷ Thanh Dao khi nhìn về phía tỷ tỷ rõ là mang oán hận.

Chẳng trách mỗi lần tỷ tỷ và đường tỷ Thanh Dao dự tiệc cùng nhau đều sẽ truyền ra tiếng xấu.

Mỗi lần tỷ tỷ nhận được thiếp mời đều sẽ trang điểm đến là xinh đẹp để dự tiệc như thể nào sau đó cũng trở về với sự tức giận.

Mấy ngày trước, tỷ tỷ trêu chọc Quận chúa Lâm Tâm Nhi chắc chắn cũng có liên quan đến nàng ta.

Trình Như Ý cười khẽ, không chút để ý nhận lấy thiếp mời: “Tỷ biết, nhưng lần này tỷ nhất định phải đi.”
Trình Du nghe vậy thì gấp ơi là gấp.

“Tỷ tỷ…”
Trình Như Ý sờ đầu cậu rồi nói: “Tiểu Ngư Nhi yên tâm, trong lòng tỷ đều hiểu hết.”
Thời gian tổ chức hội thơ thưởng sen là nửa tháng sau, vẫn còn khá dư dả, có lẽ dị năng hệ mộc của nàng cũng đã lên tới cấp một, đến lúc đó, ha ha…!
Nhưng bây giờ vẫn nên sửa lại Hầu phủ cho thật tốt trước đã, cả căn Hầu phủ lớn như vậy mà không biết quy hoạch, thất quá lãng phí đi mà.

Thấy hoa cỏ trên sân sắp được nhổ hết, Trình Như Ý phân phó quản gia chọn mua cây ăn quả, tốt nhất là chỉ cần hai năm là có thể kết trái, khiến quản gia tiếp tục không thể vui nổi.

Giữa trưa, Trường Nhạc Hầu Trình Tắc Viễn và Dung Tố Tố trở về, cả hai vợ chồng đều trông cỏ vẻ rất vui vẻTrình Như Ý và Trình Du nhìn nhau, xem ra có thu hoạch lớn rồi đây.

Quả nhiên, Trường Nhạc Hầu từ trước đến nay cưng chiều con cái, ra tay lại hào phóng, lão rất rộng rãi cho mỗi tỷ đệ Trình Như Ý mỗi người hai tấm ngân phiếu hai trăm lượng.

Trình Du mừng khấp khởi cất ngân phiếu vào trong ngực, cười toét miệng híp cả mắt lại.

Kho bạc nhỏ của cậu lại nhiều thêm một chút nữa rồi.


Trình Như Ý vui vẻ cất ngân phiếu đi, khụ khụ hai tiếng, ân cần châm trà rót nước cho cha nương nhà mình: “Cha nương, con có chuyện muốn bàn bạc với mọi người một chút.”
Trường Nhạc Hầu uống trà khuê nữ rót, trong lòng thì cực kỳ đắc ý: “Chuyện gì thế?”
Dung Tố Tố cũng từ ái nhìn nữ nhi.

“Cha, nương, con muốn học y với lão đại phu trong phủ chúng ta. Trình Như Ý cười lấy lòng, nói.

Trường Nhạc Hầu nghe vậy mới hiểu thì ra khuê nữ muốn học y, đây là chuyện tốt mà, ông lập tức vung tay lên: “Học y? Được, trong của hồi môn của nương con có không ít sách thuốc đấy.”
Dung Tố Tố nói tiếp: “Y thuật của lão đại phu trong phủ khá tốt, con có thể học phân biệt thảo dược với ông ấy trước đã.”
Có được sự đồng ý của cha nương, cuối cùng Trình Như Ý cũng yên tâm về chuyện học y thuật.

Tiếp đó, Trình Như Ý nói về kế hoạch kiến tạo lại Hầu phủ, Trình Du thì đứng bên cạnh bổ sung thêm ý kiến, hai tỷ đệ mặt mày hớn ha hớn hở nói liên tục, Trường Nhạc Hầu nghe hai con mình nói xong thì hai mắt sáng rực lên, liên tục gật đầu đồng ý, còn vô cùng đắc ý trong lòng, đúng là con cái nhà mình, thông minh thật.

Cuối cùng ông còn đưa thêm ý kiến: “Nhớ xây thêm một phòng chọi gà đấy nhé.”
Sở thích lớn nhất của Trường Nhạc Hầu là chọi gà.

Ông nuôi ba con gà chọi, mỗi lần có hoạt động chọi gà thì đều có bóng ông ở đấy.

Và tất nhiên, Trường Nhạc Hầu thích chơi xấu, ỷ vào việc mình tinh mắt nên chuyên tìm người có tiền mà đặt bẫy, lão là người không được hoan nghênh nhất trong mấy đợt hội chọi gà.


Dung Tố Tố lén liếc mắt nhìn chồng một cách trêu chọc: “…”
Thôi, thôi, hiếm khi con gái và con trai nhà mình muốn làm việc nghiêm túc, chẳng qua là sửa lại Hầu phủ mà thôi, không có gì ghê gớm cả.

Hầu phu nhân cưng chiều con gái cũng gật đầu đồng ý, cứ buông tay để đấy cho hai đứa con nhà mình làm chủ mọi việc.

Vẻ mặt của lão quản gia đứng bên cạnh càng thêm không thể gượng nổi.

Sợ rằng phủ Trường Nhạc Hầu sẽ thật sự trở thành trò cười ở Kinh thành này mất thôi.

– ———————-
P/s: Nếu thích truyện thì cho mình một vote để tạo động lực nhé.

Yêu mn rấc nhèo ♥️????.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.