Đọc truyện Cuộc Sống Thần Kinh Của Nữ Cương Thi Ở Mạt Thế – Chương 8: 1001 con zombie
Từ sau khi bị tui bắt gặp nó đái dầm, Kiều Yến dỗi.
Cụ thể biểu hiện qua hành vi né tránh ánh mắt tui, cái màu má hồng khả nghi và tần suất ngẩn người tăng vọt.
Không phải chỉ là đái dầm thôi sao? Bản cương thi vô cùng rộng lượng, sẽ không ghét bỏ cưng, cưng ngại cái gì chớ?
Suy nghĩ của người sống phức tạp quá, vì thế… là một cương thi tò mò, tui mới thích con người còn sống.
Hên là trên đường đến khu thương mại của thành phố không gặp phải thứ ở tầng G-1 hôm qua, hai đứa bình an đến được khu thương mại.
Kiều Yến chọn mấy cây dao để thay thế cho cây dao phay đã bị cong lưỡi của nó, tui và nó đứng trước giá hàng để lựa chọn, đột nhiên tui nảy ra một ý, vô cùng hào hứng kéo Kiều Yến lại:
Cưng có muốn mua bán không?
Do chính sách của quốc gia, lúc bệnh độc bạo phát, tất cả mọi người vác dao ra trận đối phó zombie, Kiều Yến cũng không ngoại lệ.
Mấy hôm trước tui thấy cảnh bọn người Vưu Bằng Siêu đánh với zombie, một phát súng ngay giữa trán, có thể tiêu diệt một con từ xa, không thể không nói đó là loại vũ khí có hệ số an toàn cao. Nhưng mà tối qua bị thứ ở tầng G-1 nhắc nhở, tui mới đột nhiên ý thức được rằng, nếu đối thủ là zombie theo loại hình cuồng bạo như con ở tầng G-1, tui không thể để Kiều Yến cầm một con dao phay ra trận. Đó là đi chết. Còn không bằng để tui cắn chết nó cho rồi…nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà.
“Chị có?” Kiều Yến mở to mắt.
Chị không có, nhưng mà cục cảnh sát có mà!
“Chị biết cục cảnh sát ở đâu hả?”
…
Vì thế, bọn tui đến nhà sách.
Cửa thủy tinh đã bị đập bể từ lâu, Kiều Yến khom lưng, dễ dàng chui vào, để lại tui ở ngoài, cố gắng hết sức tìm kiếm góc độ để thay đổi bắp thịt trên người.
Kiều Yến đứng nhìn một hồi, sau đó lấy một cái búa cầm tay treo bên hông ra, khoanh tròn một cái trên kính thủy tinh, phá hư luôn cửa chính.
Hay lắm, giờ thì tiện hơn rồi.
Tui cứ thế đi thẳng vào.
Vừa vào cửa, tui đã phát hiện miếng thước dán đo chiều cao, lập tức kéo Kiều Yến ấn lên chỗ cây thước đó, bắt đầu đếm ô vuông.
Chiều cao lần trước là 152, lần này đã thành 163, sự thay đổi này với người sống là thế nào? Nói thật, tui rất sợ cách mình nuôi dưỡng nhóc con không đúng, khiến cho nó bị mất cân bằng dinh dưỡng rồi dẫn đến phát triển không đầy đủ mặt nào đó.
Khi còn ở thành phố Đan Phù, thước đo trên tường chỉ đến 160, chỗ dán thước đó này có độ cao là 170. Tui đo cho Kiều Yến xong, cũng đường hoàng đứng vào, cho thằng bé xem bản cương thi cao bao nhiêu.
Nhóc con trừng mắt, báo số: “165.”
Bỏ đi! Chẳng lẽ bản thương thi chỉ cao hơn thú cưng của mình có hai li á? Cái thước dán này có vấn đề!
Giấy dán lại một lần nữa bị tui xé nát.
Trò hài qua đi, bắt đầu làm chính sự— tìm kiếm bản đồ thành phố Lục Bàn Thủy.
Bắt đầu trò chơi tập thể dục, hiệp đâu tiên, Kiều Yến toàn thắng.
Sáu con zombie tràn ra từ sau giá sách, Kiều Yến ném mạnh một con dao nhỏ, còn chưa đợi cương thi đến trước mặt tui, nó đã thắng rồi.
Tốt lắm, do bản cương thi dạy hay, xem ra trò ném phi tiêu vào zombie ở nhà không chỉ là chơi cho có. D_iễn đ_àn L_ê Q_úy Đ_ôn
Sau đó hai đứa tui tìm được bản đồ trên giá sách, phía trên bản đồ thành phố Lục Bàn Thủy còn dán bản đồ mở rộng ra địa hình ra toàn Trung Quốc.
Chúng ta tới đây đi.
Tui chỉ vào điểm đỏ thể hiện tỉnh Vân Nam, nhìn Kiều Yến.
“Được.” Nó gật đầu.
“Bây giờ chúng ta đang ở đây.” Nó liếc mắt nhìn bản đồ thành Lục Bàn Thủy, sau đó chỉ hướng Qúy Châu nằm lệch phía trên Vân Nam.
Ở đây cũng có zombie à?
Tui nghĩ rồi chỉ vào một chỗ xa nhất trên bản đồ, Hắc Long Giang.
“….Em không biết.” Kiều Yến im lặng một lát rồi trả lời.
Sau một hồi thảo luận, bây giờ bắt đầu nghiên cứu bản đồ nội thành.
Xem bản đồ không phải là nhiệm vụ của tui, mấy cái tuyến đường quanh co khúc khuỷu này có cho tui một trăm năm tui cũng không hiểu nổi. Lúc Kiều Yến xem bản đồ, tui đến xem khu sách thiếu nhi ngập tràn truyện tranh.
Một lát sau nhóc con tới tìm tui, tui phát hiện nó còn đem theo mấy cuốn sách liên quan đến lái xe.
“Em học lái xe thì từ nay về sau chị sẽ không phải đi bộ nữa.” Thằng bé cười ngượng.
Nó ngẩng đầu, đôi mắt đen lấp lánh nhìn tui, vẻ mặt này với chó con chờ chủ nhân khen có khác gì nhau đâu?
Lòng trung thành thật đáng khen! Tui sờ đầu nó tỏ ý khen ngợi.
Lấy được bản đồ, vậy thì xuất phát đến cục cảnh sát thôi!
Dưới sự chỉ dẫn của Kiều Yến, hai đứa rẽ trái rẽ phải, cuối cùng cũng tìm được cục cảnh sát. Đi một vòng lớn hai đứa tui mới phát hiện cục cảnh sát chỉ cách khách sạn hai đứa ở tạm có hai con đường.
Nền xanh, chữ trắng, ở giữa có thêm kí hiệu hình khiên màu lam, đây chính là cục cảnh sát của thành phố Lục Bàn Thủy.
Kiều Yến lấy cái rìu bên hông ra, cả người trở nên căng thẳng, dè dặt, cẩn thận bước từng bước vào trong.
Ờ….một con, hai con, ba con….tổng cộng có bảy con zombie bình thường, cộng thêm một con Thiểm Thực Giả ở một xó trên lầu hai.
Vì an nguy của nhóc con, phải lấy cho được súng. Không muốn đánh cũng phải đánh thôi. Tui giữ chặt lấy Kiều Yến, bắt đầu phân công nhiệm vụ:
Tui sẽ vào trước càn quét zombie, năm phút sau nó sẽ vào tìm súng.
Sau một hồi phản đối không có hiệu quả, thằng bé đành phải làm theo kế hoạch.
Thiểm Thực Giả bé nhỏ ơi, bé đâu rồi?
Tui gầm gừ tạo ra những âm điệu khác nhau thành bài ca Hách Hách, rảo bước lên lầu hai.
Rẽ trái, rẽ phải, ôi…trên tường là những bức tranh nghệ thuật hậu hiện đại, những dấu tay máu lớn nhỏ vẩy khắp nơi.
Màu sắc của máu đã phai màu, cũng có mấy dấu có vẻ vô cùng tươi mới, xem ra cũng có người dòm ngó súng ở đây, đáng tiếc họ đều trở thành đồ ăn vặt cho Thiểm Thực Giả.
Lần theo mùi, tui dừng lại trước một căn phòng, ngẩng đầu lên thì thấy: Phòng hồ sơ.
Trước khi vận động thì phải khởi động cơ thể, làm nóng gân cốt.
Dù cố lắm nhưng mà tui vẫn…cứng ngắc.
Vì thế nên cũng chỉ có thể cứ thế mà vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa, tiện thể khóa lại luôn.
Tui còn nhàn nhã đánh giá căn phòng này, cũng khá rộng, sát tường có chất từng dãy hồ sơ, ở một góc sáng sủa có một cái két sắt, bên cạnh két sắt còn có Thiểm Thiểm bé nhỏ đang quỳ rạp trên đất như đang đánh giá tui.
Xin chào ~~
Tui gật đầu chào hỏi nó.
Thiểm Thiểm bé nhỏ lắc lắc mình, hành động này coi như là đáp lại lời chào của tui ư?
Đây là lần đầu tiên tui nảy sinh xung đột với Biến Dị Giả. Trước kia hai bên hầu như không có xung đột về mặt lợi ích nên cũng chỉ xem như lướt qua nhau. Bây giờ vì không để thứ này ăn luôn thú cưng của tui, tui chỉ có thể ăn nó trước vậy.
Sau khi hoàn thành phần chào hỏi cho phải phép trước khi choảng nhau, bắt đầu vận động thôi, sang trái ba vòng, sang phải ba vòng…
Tui nhảy về phía Thiểm Thực Giả, mục tiêu là bộ não gớm ghiếc lòi cả ra ngoài của nó.
Căn phòng này đối với Thiểm Thực Giả thì cũng không quá to, nó nhanh chóng nhảy lên trên trần nhà, sau đó phun ra cái lưỡi ướt đẫm, đánh về phía tui nhanh như chớp.
Lưỡi của Thiểm Thực Giả trông thì cực kỳ mềm mại, nhưng một khi bị đánh trúng thì cứng như thể đâm xuyên được cả đá. Đối với người sống, có hai chỗ khó khi giải quyết Thiểm Thực Giả. Một là tốc độ, hai là những đòn đánh bất ngờ bằng lưỡi. Thiểm Thực Giả có thể sử dụng lưỡi để mở rộng phạm vi công kích lên đến hai thước, với người bình thường thì đó là một cơn ác mộng kinh hoàng.
Đoạn trên được trích từ sản phẩm của bản cương thi, chỉ dạy riêng cho nhóc con .