Đọc truyện Cuộc Sống Thần Kinh Của Nữ Cương Thi Ở Mạt Thế – Chương 69: Chậu rửa chân gà, tui đến đây!
Mặc váy công chúa ba ba mua cho, đeo kẹp tóc thỏ nhỏ mẹ cho, ngồi ngay ngắn bên cạnh chiếc điện thoại chờ mẹ.
Gấu nhỏ tiên sinh, hôm nay Hách Hách và mẹ đi công viên trò chơi, mẹ đã hứa hôm nay sẽ cùng mình đi công viên trò chơi đó, sau đó mình và mẹ sẽ ăn tối ở ngoài.
Gấu nhỏ tiên sinh ở nhà một mình trông nhà nhé, phải ngoan ngoãn chờ mình và mẹ về nha…
A…Điện thoại của mẹ! Mẹ đến đón Hách Hách rồi!
Mẹ ơi… mẹ ở dưới lầu hả? Con tới liền…
“Tịch Khuê, hôm nay mẹ phải tăng ca, mẹ xin lỗi con nhé, lần sau mẹ sẽ dẫn Tịch Khuê đi chơi bù nha?”
…Hả? Tại sao? Tuần trước mẹ đã hứa với con rồi mà…Mẹ hứa hôm nay sẽ dẫn con đi công viên trò chơi mà… Tại sao? Tại sao? Tại sao vậy…?
“Sao con nói nhiều quá vậy! Không phải mẹ đã nói là mẹ phải tăng ca à! A, xin lỗi, là con gái tôi, tôi tới ngay đây…”
…Mẹ đang nói chuyện với ai vậy?
“Là cấp trên của mẹ”
… Mẹ gạt người! Gạt người! Chú kia nói là sắp trễ phim rồi, mẹ xấu! Mẹ bỏ con đi xem phim với chú khác! Mẹ xấu! Mẹ đáng ghét!
Đô… đô… đô…
…
… Đáng ghét, thật là đáng ghét.
Gấu nhỏ tiên sinh, Hách Hách không thể đến công viên trò chơi rồi.
Gấu nhỏ tiên sinh, hôm nay chúng ta cùng giữ nhà thôi.
… …
Hách Hách…?
Tại sao Tịch Khuê lại là Hách Hách? Hách Hách chỉ có một, tại sao Tịch Khuê cũng là Hách Hách?
Gần đây những giấc mơ kỳ quái ngày càng nhiều, nhưng có thể thử xem.
Tui kéo tay áo Kiều Yến: “Mật mã… Hách Hách.”
“Gì cơ?” Kiều Yến đang giám sát Lạc Trạch kiểm tra tình hình của máy bay trực thăng ngẩn ngơ một lát mới kịp phản ứng: “Mật mã USB hả?”
Tui ừ một tiếng.
“Gì đó gì đó?” Khương Kiến nghe tiếng bu lại.
“Ba ba của Hách Hách để lại một cái USB.” Kiều Yến lấy ra một cái USB màu đen xinh xắn.
“Bên trong có thể có tài liệu liên quan đến bệnh độc hay không?” Dương Nhất Phàm kích động.
“USB do ba ba của nữ lực sĩ để lại tại sao lại có tài liệu về bệnh độc? Mở ra coi chừng là Aoi a…” Lạc Trạch đang vùi đầu kiểm tra thiết bị của máy bay trực thăng ngẩng đầu lên nói thầm.
Bọn tui đang ở Tháp truyền hình của tỉnh Phúc Châu, không ngoài dự tính tìm được một máy bay trực thăng ở trong này. Để lường xem máy bay trực thăng này có thể bay qua biển hay không, bọn tui đang kiểm tra nghiêm ngặt.
“Hừ, bây giờ quyền hạn của chú không đủ, không nói với chú.” Khương Kiến lại khoác lác.
“Quyền hạn? Quyền hạn gì?” ~DIEN~Dan~
“Bây giờ chú là thành viên tạm thời của đội Diễm Ngộ bọn anh, chờ chú thành nhân vật quan trọng mới có tư cách biết những thứ cơ mật.” Khương Kiến bày ra một tư thế phóng khoáng, nói: “Sẵn nói luôn, bản đội phó là sếp thứ hai, đương nhiên có quyền hạn cao thứ hai.”
“Chính là quyền hạn của lão nhị” Dương Nhất Phàm luôn thích phá vỡ hình tượng của Khương Kiến thêm vào.
“A… vĩnh viễn là lão nhị ấy à? Ông đây cũng không lạ gì.” Lạc Trạch xùy một tiếng khinh thường.
“Chị nhớ ra à?” Kiều Yến nhìn tui.
Nằm mơ thấy. Tui thành thật trả lời.
“Nằm mơ? Lúc nào? Mới nãy?”
Tui gật đầu.
“…. Đứng cũng nằm mơ được nữa hả?” Kiều Yến đen mặt.
Đâu còn cách nào, tui chán quá mà…
“Không có vấn đề gì lớn, tôi đã kiểm tra qua một lượt, tuy có hơi nát, nhưng bay đến Nhật Bản thì không thành vấn đề.” Lạc Trạch vỗ vỗ tay, nói.
“Khương Kiến, anh và Gừ Gừ đi lấy lương thực trong xe đi, cứ để Gừ Gừ chuyển lên là được.” Kiều Yến nói.
“Hả? Tại sao anh lại đi với Gừ Gừ?”
“Gừ Gừ không biết đang đòi gì nữa, anh đi xem thử đi.”
“Đành vậy…” Khương Kiến bất đắc dĩ cùng Gừ Gừ đang hưng phấn đi.
“Tình huống gì đâu?! Đội trưởng cứu mạng!!”
Khương Kiến đang vùng vẫy, kêu thảm thiết trên người Gừ Gừ, Dương Nhất Phàm lo lắng nhìn về phía Kiều Yến, nhưng tui gật đầu ra hiệu sẽ không có việc gì.
Vì thế, Gừ Gừ vui vẻ vác Khương Kiến xuống lầu.
“Nhanh lên nhá, đừng để bổn đại gia chờ lâu.” Lạc Trạch lười biếng ngồi chồm hổm trên đất ngáp một cái.
Chốc lát sau, công nhân khuân vác Gừ Gừ vác theo Khương Kiến và một đống thức ăn đóng hộp lên.
“Đội trưởng!! Làm anh sợ muốn chết, anh còn tưởng nó khiêng anh đi đâu ăn luôn chứ!” Khương Kiến chân vừa chạm đất, còn chưa hoàn hồn đã khiếu nại với Kiều Yến.
“Lần này được rồi, bốn người nào muốn đi Nhật Bản?” Lạc Trạch không hào hứng mấy, hỏi.
“Bốn người.”
“Đúng rồi, trên cái trực thăng cùi này có viết mà…”
“Quá tải đi.” Kiều Yến hạ lệnh ngắn gọn.
“Quá… Đại ca ơi! Máy bay trực thăng quá tải, anh muốn rớt xuống biển Đông à?!” Lạc Trạch nhảy dựng lên.
“Ôi trời, có sao đâu, vì quốc gia thôi mà..” Khương Kiến vui vẻ nói với Lạc Trạch bé nhỏ, cười dẫn đầu bước lên trực thăng.
“Cái đó với vì quốc gia liên quan gì nhau!”
“Nhập gia tùy tục, có hiểu chưa, nhóc con…”
Lại phải trải qua một quãng thời gian nhàm chán rồi… Tui ngáp, đang định lên máy bay thì Kiều Úc bên cạnh bỗng đưa một cuốn sách qua.
“Lên đó rồi đọc.” Kiều Úc cười với tui, sau đó lên trước.
Tui cúi đầu nhìn, là một cuốn truyện tranh? Ừm… tên là: Chuyện chú thỏ?
Có vẻ rất hay nha? Tui vui vẻ trở lại.
Lên máy bay trực thăng, tuy bị quá tải nhưng cũng không chật chội như trong tưởng tượng, Gừ Gừ ngồi trên sàn, Khương Kiến và Dương Nhất Phàm hai người ngồi chen một chỗ, Kiều Úc ngồi dựa cửa sổ ngắm cảnh bên ngoài.
Kiều Yến ôm tui ngồi trên hai chân nhóc, để tui ngồi trong lòng nhóc, hai mắt nhìn truyện tranh trên tay tui, tay xoa mái tóc dài của tui, nhẹ giọng hỏi: “Ai cho vậy?”
Kiều Úc.
“Ngồi trên máy bay trực thăng vô cùng nhàm chán, từ từ đọc.” Nhóc cười nhẹ, nói.
“Thấy ghét, đội trưởng cứ thế này, bọn độc thân như anh ghen tỵ chết mất…” Khương Kiến ưỡn lưng, trách.
“….Cô đơn lạnh lẽo hư không.” Tui làm ra một câu đối tinh tế.
“…”
“…”
“…”
Hả? Sao thế?
Nghiêng đầu bày ra tư thế nghi hoặc, khó hiểu tiêu chuẩn.
“…Ghét! Lại vờ dễ thương!” Khương Kiến gào lên, đánh về phía Dương Nhất Phàm bên cạnh.
“Đội phó, cậu tém tém lại xíu đi…” Dương Nhất Phàm suy sụp.
Kiều Yến khẽ ho một tiếng, ôm đầu tui vào lòng nhóc.
“Ồn quá! Mấy người muốn xuống biển Đông bơi hả?!” Đằng trước truyền đến tiếng Lạc Trạch mắng, cùng lúc đó, máy bay trực thăng xoay tròn thật nhanh trên không trung, dẫn đến một tràng tiếng thét kinh hãi.