Đọc truyện Cuộc Sống Thần Kinh Của Nữ Cương Thi Ở Mạt Thế – Chương 3: Ngu người
Thứ nhất, tui không sống.
Nói một cách chính xác, tui là một người chết còn sống.
Thứ hai, tui chưa từng nuôi cái gì đó cần phải thở.
Cho nên….nếu như tui không cẩn thận lần đầu nuôi chết người…Chắc cũng không được xem là việc quá bất thường?
Là một cương thi không thích suy nghĩ, tui làm vậy thật ra là vì muốn tìm cho bản thân một cái cớ. Bởi đột nhiên tui giật mình nhận ra….
Người sống ăn cái gì?
Khi tui phát hiện ban ngày thừa dịp tui ngủ, thằng bé lén lén lút lút không phải vì chạt trốn mà là đến phòng bếp lấy đường trắng ăn, cả người tui ngu ra luôn.
Hôm qua ban ngày tui đi ngủ, lúc ôm thằng bé mò mò véo véo, tui còn thắc mắc sao nó càng ngày càng ốm? Tui đang nghĩ có khi nào thằng nhóc xui xẻo này đồng cảm nên xẻ thịt nuôi zombie hay không? Kết quả tui lại phát hiện ra cái màn này.
Tui nhìn Kiều Yến lén lút lục lọi mấy thứ gia vị trong nhà bếp, người làm chủ nhân như tui…mẹ nó cảm thấy thật chấn động tinh thần! Trứng cũng bị chấn rơi luôn! (Cái này của tác giả, không phải do tui đâu.)
Tui nhặt được Kiều Yến đã một tháng lẻ ba ngày, việc này có nghĩa là thú cưng của cương thi vĩ đại độc nhất trên đời này ăn gia vị tới một tháng lẻ ba ngày!
Con của tui! Con còn chưa bị nuôi chết! Làm khó con quá rồi!!
Tui lập tức bò lên từ trạng thái giả bộ ngủ, đi tới trước mặt Kiều Yến. Kiều Yến thấy tui hoảng sợ thì nhìn tui bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương, có thể dễ dàng nhận thấy nó không để ý đến ẩn ý trong mắt tui.
Trong ánh mắt nóng bỏng của tui, nó gian nan nuốt đường cát vào miệng, sau đó cho tay vào lọ đường lấy một nhúm, lấy lòng đưa tới trước mặt tui: “Hách Hách, chị muốn ăn à? Em ăn không ngon đâu, thật đó.”
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đã bẩn đến mức ba mẹ nó cũng nhìn không ra, tui đã có một quyết định quan trọng.
Tui muốn dẫn nó đi ra tiệm ăn!
Tui là một cương thi đại từ đại bi biết bao nhiêu!
Tui kéo thằng bé ra ngoài.
Tui chiếm lấy một tiểu thu cao cấp, ở trung tâm có một cái siêu thị hai tầng tên là Gia Nhạc Phúc.
Tui dắt thằng bé hiên ngang bước vào siêu thị trước sự chú ý của một đám zombie.
Những thứ đồ tươi đông lạnh ở lầu một chắc đã hư hỏng hết nằm ở một xó, mùi hôi thối nhàn nhàn của xác chết quẩn quanh trong mũi tui. Tui khom lưng ngửi ngửi người Kiều Yến sau đó mới thỏa mãn dắt nó tiếp tục đi vào bên trong.
Tui không hiểu rõ thói quen ăn uống của con người, nên khi đến khu vực an toàn, tui thả tay thằng bé, ý bảo nó tự lấy thứ mình muốn ăn.
Kiều Yến há hốc mồm nhìn một đống thực phẩm rực rỡ muôn màu, miệng mở thật to vẫn chưa khép lại.
Tình huống này, tui là người từng trải, tui rất tri kỷ đánh nhẹ vào cằm nhóc con giúp nó khép cằm lại.
Sau khi Kiều Yến kích động xong, nó bắt đầu vội vàng vơ vét.