Bạn đang đọc Cuộc Sống Thần Hào – Chương 11: Công Ty Chính Thức Hoạt Động
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, vẫn như hằng ngày, việc đầu tiên Ken làm là đánh dấu.
“Hệ thống, đánh dấu”
“Đánh dấu thành công, túc chủ thu được 10 triệu đô”
Vẫn là tiền như mọi hôm, Ken kiểm tra một chút điện thoại rồi chuẩn bị dậy tập thể dục.
Mở điện thoại ra, mấy chục tin nhắn của Lia gửi đến từ tối qua.
Chỉ nhìn qua một xíu, Ken trả lời lại là tối qua ngủ quên rồi cũng không quan tâm nữa.
Dù gì thì những cô nàng như thế này nếu như ngủ một tí thì Ken cũng không ngại, chứ còn để Ken nói chuyện yêu đương thì chưa đáng.
Hôm nay Ken quyết định sẽ chạy bộ quanh khu mình sống một vòng, dù gì thì Đang nói cũng cần có vài ngày nghỉ ngơi cho cơ bắp hồi phục.
Sau khi ra khỏi biệt thự và bắt đầu chạy vòng quanh, hai bên là Đang là Job cùng chạy theo.
Vì ở khu vực khu dân cư biệt lập, cộng thêm việc ở trên sườn núi khiến cho không khí ở đây buổi sáng rất tuyệt.
Nhưng sau khi chạy một hồi thì Ken luôn có cảm giác thiếu thiếu thứ gì đó.
Sau một hồi suy nghĩ thì trong tình huống này nếu dắt theo một chú chó không phải tuyệt hơn sao?
Dù gì hiện tại mặc dù căn biệt thự đã có đội vệ sĩ và hai người giúp việc dọn vào ở chung nhưng dù sao thì họ cũng mới chuyển đến được vài ngày, mọi người vẫn chưa thoải mái tự nhiên lắm.
Vã lại Ken cũng có sở thích nuôi thú cưng, giúp cho nhà cửa có sức sống hơn.
Nghĩ là làm, sau khi chạy bộ về Ken cũng không đi tắm rửa ăn sáng mà lên thẳng phòng làm việc mở máy tính lên tìm vài giống chó.
Sau một hồi tìm hiểu thì Ken quyết định sẽ mua một con chó Pitbull.
Dù hiện tại chỉ là chó con nhưng nó có giá lên đến tận 30 ngàn đô, sở dĩ có giá cao như thế vì nó là con của chú chó Pitbull to nhất thế giới, Hulk.
Sau khi nói chuyện một hồi với chủ chú chó thì vài ngày nữa pitbull con sẽ được gửi đến tận nhà cho Ken, dẫu sao thì cũng có những loại giấy tờ cần xác nhận.
Lúc xong tất cả rồi thì Ken mới bắt đầu tắm rửa rồi xuống dưới nhà ăn sáng.
Lúc đang ăn Ken định lấy điện thoại ra kiểm tra một chút tin tức thì bỗng nhiên thấy trong máy tính mình có một cuộc gọi nhỡ.
Mang theo một chút tò mò, Ken gọi lại cho số điện thoại đó.
Sau vài giây, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng một người đàn ông.
“Xin chào, Stone xin nghe”
Nghe thấy cái tên, Ken biết điều mình mong đợi mấy hôm nay cuối cùng cũng đã đến.
Mọi việc của công ty đã sẵn sàng, mấy hôm nay Ken chỉ đợi Stone tìm đến theo như lời hệ thống nói là sẽ bắt đầu cho công ty hoạt động, bên phía Guerrilla cũng đã chuẩn bị xong hết rồi.
“Xin chào, tôi là Ken, tôi thấy cuộc gọi nhỡ nên gọi lại”
Mặc dù đã biết trước nhưng Ken vẫn phải giả vờ bình tĩnh đáp lại.
“Xin chào ngài Ken, tôi thấy ngài có đăng tuyển người quản lý, tôi gọi theo số điện thoại trên website để ứng tuyển”
Sau một hồi nói chuyện, Ken hẹn Stone gặp mặt tại biệt thự vào lúc hai giờ chiều để nói chuyện rõ ràng hơn.
Vài tiếng sau, hai giờ chiều.
Ken bước xuống nhà với một bộ vest lịch lãm, thường ngày Ken hay mặc những bộ đồ trẻ trung, thời thượng một chút nhưng vì hôm nay có thể nói là gặp một trong những người sẽ có vai trò rất lớn trong sự nghiệp của mình nên Ken cũng phải bày ra một bộ mặt chỉnh chu, thành đạt một xí, mặc dù Stone có là người của hệ thống.
Năm phút trước, Kean là người đi đón Stone đã gọi điện về nói là sắp về tới nhà, chắc hẳn cũng gần tới lắm rồi.
Một lát sau thì Kean cũng về tới, theo sau Kean là một người trung niên.
Đây là lần đầu tiên Kean nhìn thấy Stone, một nhân tài được hệ thống đánh giá cấp S.
Trông chừng thì Stone khoảng chừng vào 30 tuổi mà thôi.
Phải nói chỉ mới nhìn vào thì Stone đã khiến cho người đối diện cảm thấy mình là một con người rất tri thức.
Đôi mắt sâu đặc trưng của người Mỹ, mái tóc hơi có màu vàng nhạt được vuốt ngược ra đằng sau, một vóc người cân đối không cao cũng không thấp.
Điều đặc biệt là mũi của Stone rất cao, tổng thể khuôn mặt trông cũng rất dễ nhìn.
Trong thời gian Ken đánh giá Stone thì ngược lại Stone cũng đánh giá Ken.
Lúc đầu Stone hơi thất vọng vì Ken còn quá trẻ, chỉ mới 22 23 tuổi, đây không phải là mẫu lãnh đạo lý tưởng của Stone.
Nhưng khi ngồi xuống đối diện thì Stone lại cảm thấy Ken rất thoải mái, tự tin.
Cộng với khi vào nhà nhìn vào những chiếc siêu xe đậy trước sân cộng với một ngôi nhà có view tuyệt vời như thế này thì Stone có thể xác nhận Ken rất có tiền.
Điều này cũng an ủi Stone được một phần nào, nhưng không biết tại sao, Stone luôn cảm giác người thanh niên trước mặt này sẽ là cơ hội cho mình phát triển.
Sau một lúc nói chuyện trao đổi với nhau, Ken đã nắm rõ được thông tin của Stone hơn.
Stone tốt nghiệp đại học harvard, sau khi tốt nghiệp thì ngay lập tức đi làm nhưng không được lãnh đạo công ty cũ tin tưởng cho lắm, dù gì thì Stone cũng còn khá trẻ so với những lãnh đạo khác.
Làm việc gì cũng không được thoải mái tay chân mà làm, Stone thấy được đơn tuyển việc của Ken trên mạng nên quyết định thử xem sao.
Trong quá trình nói chuyện thì Stone càng thấy cơ hội của mình sáng sủa hơn, vì theo như ý của Ken thì Ken chỉ là người ra tiền, tham gia vào những quyết định lớn ảnh hưởng tới hướng đi của công ty mà thôi, còn lại sẽ do Stone quyết định hết.
Vã lại Ken còn lộ ra cho Stone thấy là mình không chỉ có ý đựng mở một công ty phát triển game này, mà còn rất nhiều ngành nghề khác muốn nhúng tay vào.
Sau một lúc trao đổi, Stone chính thức nhận lời về làm việc dưới trướng của Ken, mức lương tạm thời là 400 nghìn đô một năm, sẽ xem xét lương một lần/năm.
“Hiện tại bước đầu tôi sẽ trao cho anh chức quản lý của một công ty game, tiền cảnh của tựa game này rất tốt, ta rất quan tâm vào dự án lần này”
“Nếu như anh làm càng tốt thì cơ hội phát triển càng cao, đây cũng coi như là một thử thách để kiểm tra năng lực của anh, mong anh không là tôi thất vọng”
Ken bình tĩnh nói với Stone đang ngồi đối diện.
“Mong sếp yên tâm, tôi sẽ chứng minh được năng lực của mình”
Stone vội đáp trả Ken.
“Được, ngay hiện tại hãy đi đăng ký công ty, lấy tên là Star Company, vốn ban đầu 30 triệu đô”
Rất nhanh Stone vội vã rời khỏi căn biệt thự để bắt đầu công việc của mình.
Ken ngồi vắt chéo chân nhìn về phía xa thành phố, đây mới là cuộc sống kẻ có tiền nên có.
Cần việc gì thì luôn có người chuyên nghiệp đi làm giúp mình, mình chỉ việc thảnh thơi kiếm tiền mà thôi.
Nghĩ tới đây, sau khi chuyển khoản ra ngoài 30 triệu đô cho công ty game như đã hứa với Guerrilla, trong tài khoản Ken còn hơn 25 triệu đô, Ken lại bắt đầu suy nghĩ một chút làm sao sử dụng số tiền này.
Làm ra được tiền sài được tiền mới là bãn lĩnh.
Mặc dù tất cả số tiền này đều từ đánh dấu của hệ thống chứ Ken chưa kiếm được một đồng nào cả.
“Nhưng không phải là người bản lĩnh mới có thể có hệ thống sao?”
Nói thầm trong miệng rồi nhếch miệng cười, ít nhất là Ken nghĩ như vậy.