Đọc truyện Cuộc Sống Sâu Gạo Vạn Vạn Tuế – Chương 23: Cô ấy chỉ đang ngủ thôi (2)
Nhìn gương mặt Hạ Lâm an ổn ngủ say, mặc dù bác sỹ bảo em gái không sao nhưng Mỹ Linh vẫn không yên lòng hỏi lại.
Con bé thực không sao hả anh Luật?
Người Mỹ Linh hỏi là bác sỹ trưởng khoa nội bệnh viện Nhất Tâm, năm nay ông ngoài năm mươi, gương mặt thân thiện và đầy phúc hậu. Đưa tay đẩy đẩy gọng kính trên sóng mũi, mỉm cười hiền ông trả lời.
Cô Linh không cần lo lắng, ngủ đủ giấc con bé sẽ dậy thôi.
Được xác nhận thêm lần nữa, Mỹ Linh nhẹ giọng dạ một tiếng và nói cám ơn.
– Không sao đâu, nếu phát sinh gì không ổn thì gọi trực tiếp cho anh.
– Vâng ạ.
Bác sỹ Luật rời đi, Mỹ Linh ngồi một bên trông Hạ Lâm ngủ, trong lòng không thôi tự trách bản thân mình quá sơ ý, quên mất em gái là người luôn nghĩ cho người khác, mọi chuyện buồn đều giữ trong lòng, những ngày qua cứ nghĩ em gái không nghĩ gì, ai nào biết…
Tiếng chuông điện thoại dịu nhẹ vang lên, nơi này là phòng đặc biệt, rất yên tĩnh nên tiếng chuông nghe có vẻ hơi lớn chút, Mỹ Linh vội lấy điện thoại trong túi xách ra bấm nghe, nhỏ giọng trả lời.
– A lô!
– Là anh.
Lúc nãy vội bấm nghe Mỹ Linh không để ý số người gọi tới, nghe là giọng chồng mình, Mỹ Linh không thôi tự trách nói.
– Anh Luật nói con bé không sao, chỉ là thiếu ngủ thôi, cũng tại em, nếu em chú ý hơn…
Giọng Kim Bình Chí ôn hòa.
– Con bé không sao là tốt rồi, giờ chú ý đến con bé thêm một chút là được.
– Dạ anh.
– Khoản một giờ nữa anh về tới, đừng quá lo lắng biết không.
– Dạ.
Trước khi cúp máy, Kim Bình Chí không quên nhắc nhở cô.
– Em cũng gọi gì ăn, đừng để bụng rỗng.
– Dạ, em biết rồi.
Vừa kết thúc xong cuộc gọi của chồng thì điện thoại nhận một cuộc gọi nữa, là số điện thoại nhà, chắc bọn trẻ lo lắng bảo mẹ chồng gọi cho cô đây. Vừa bấm nhận thì nghe đầu bên kia khá là ồn ào không tài nào nghe được ai nói gì cả, bởi vậy cô bảo bọn trẻ bình tĩnh không sẽ cúp máy. Sau đó nói mẹ chồng mình mở loa ngoài, rồi cho từng người một hỏi, cô trả lời.
Nhất Trung là người đặt câu hỏi trước, loáng thoáng có cả tiếng Âu Dương Thần vang lên phụ họa.
– Cô Hạ sao rồi mẹ?
– Không sao rồi, mấy đứa cứ ngoan ở nhà biết chưa?
Tiếng Thục Nhi lo lắng vang lên.
– Con nhớ cô Hạ…
Rồi mỗi người một câu muốn đi bệnh viện thăm Hạ Lâm. Bác sỹ nói Hạ Lâm thiếu ngủ, cần nghỉ ngơi đủ nên Mỹ Linh trấn an chúng.
– Nếu không có gì thay đổi thì chiều nay cô Hạ về, bây giờ cô Hạ cần yên tĩnh nghỉ ngơi các con hiểu chứ?
Tiếng bọn trẻ trả lời ỉu xìu, cô phải dụ dỗ một hồi chúng mới thôi.
Cả buổi sáng rối tinh rối mù, lúc này tạm yên ổn Mỹ Linh cảm thấy bụng mình có chút đói, nhìn qua chỗ Hạ Lâm thấy cô vẫn đang ngủ ngon, Mỹ Linh quyết định đặt món ăn bên ngoài. Cô gọi một phần cháo hào, hai phần phở xào và một bình sữa đậu nành nóng, gọi dư dả một chút, nếu Hạ Lâm kịp tỉnh cũng có sẵn đồ ăn lót dạ, cũng không biết chồng mình ăn gì chưa nên cô gọi luôn một phần.
Lúc này trong không gian, Linh thạch lăn lộn mãi không ngủ được lại chui ra ngoài, nhảy vù lên giường Hạ Lâm rồi cuộn tròn vào trong chăn, lúc này mới cảm thấy thật mỹ mãn và khép lại đôi mắt ngủ say.
Đáng lẽ ngày mai Kim Bình Chí mới về lại thành phố, nhưng lo lắng cho Hạ Lâm nên về sớm một ngày. Anh và Cao Thiên Hựu cũng nhận định, chuyện em gái mất ngủ dẫn đến ngất xỉu là do nguyên nhân này, cần sớm giải quyết xong chuyện này nên Cao Thiên Hựu không cùng trở về.
Hướng giải quyết cơ bản đã được xác định, chỉ còn chờ xác thực cho chính xác, chuyến này về không đơn thuần là thăm Hạ Lâm mà Kim Bình Chí còn đến hai nơi xác thực những thông tin đó.
Bệnh viện Nhất Tâm, phòng đặc biệt.
Nhân viên giao hàng đi đến trước cửa phòng Hạ Lâm lấy điện thoại ra gọi, cùng lúc đó Kim Bình Chí vừa về tới, anh hỏi.
– Chú tìm ai?
Anh nhân viên chưa kịp mở miệng thì Mỹ Linh tay cầm điện thoại mở cửa đi ra, đảo nhanh mắt nhìn chồng gọi một tiếng ‘Anh’ sau đó nói với anh nhân viên giao hàng.
– Của chị hết thảy nhiêu tiền em?
– Hai trăm ngàn chị.
Mỹ Linh mở ví lấy tiền đưa và nói.
– Đây em, chị cám ơn.
– Không có gì, em chào anh chị.
Kim Bình Chí gật đầu, Mỹ Linh cười vẫy chào rồi cùng chồng vào phòng. Anh hỏi.
– Con bé tỉnh ngủ chưa?
Giọng Mỹ Linh có chút ỉu xìu.
– Vẫn chưa…
Mỹ Linh đang nói, vừa ngẩn đầu thấy cô em gái ngủ ly bì từ sáng sớm tới giờ lúc này đang đảo mắt nhìn trần nhà. Cô vội chạy lại, để bịch thức ăn lên bàn, giọng điệu đầy quan tâm cùng có chút vui vẻ.
– Em gái tỉnh rồi, em thấy trong người thế nào?
Tối qua Hạ Lâm thức khuya đọc sách, lại sức thuốc mỡ an thần nên ngủ một lèo bốn giờ đồng hồ, thực ra đối với người bình thường, nếu gặp trường hợp như cô phải ngủ đến chiều mới dậy nổi, cô ngủ vậy là quá ít rồi. Nhưng đối với mọi người, việc Hạ Lâm ngủ giờ này mới dậy là một việc quá bất thường.
Vừa mở mắt thấy xung quanh xa lạ, Hạ Lâm còn đang phân vân không biết mình có phải… xuyên không nữa rồi không, nếu đúng là như vậy chắc cô mắng chết tên Linh thạch chết bầm kia, đang tìm hiểu sự tình thì thấy Mỹ Linh cùng Kim Bình Chí, cô vui mừng cười như mếu.
Mà Mỹ Linh và Kim Bình Chí nhìn cô như vậy lại hiểu theo hướng khác, đau lòng và tự trách nhiều hơn, mỗi người mỗi suy nghĩ, chung quy đều quyết định sẽ không để đối phương lo lắng cho mình, đau lòng vì mình như vậy nữa.
Rót ly nước ấm đưa Hạ Lâm, Mỹ Linh hỏi.
– Em muốn ăn gì không?
Ngủ tới giờ này quả thực có chút đói bụng, trong phòng thoang thoảng mùi thức ăn ngon, nhẹ hít hít cánh mũi, Hạ Lâm nói.
– Em muốn ăn phở.
– Được, để chị đi lấy cho.
Nhìn qua chồng, Mỹ Linh hỏi.
– Anh cũng ăn luôn nhé.
– Ừ.
Hạ Lâm nhỏm người xuống giường thì Kim Bình Chí hỏi.
– Em muốn làm gì?
Bản thân chưa xúc miệng, dù thực đói bụng nhưng Hạ Lâm muốn xúc miệng trước nên ngượn ngùng trả lời.
– Em muốn đi toilet.
– Để chị giúp em.
Hạ Lâm vội ngăn cản, tỏ vẻ bản thân mình rất tốt, không vấn đề gì.
– Em đi được, anh chị đừng lo lắng quá mà!
Mặc dù để Hạ Lâm tự đi toilet, Kim Bình Chí vẫn không yên lòng đứng canh bên ngoài cửa, Mỹ Linh bận rộn thu dọn bàn, bày đồ ăn lên, khi Hạ Lâm ra liền có ăn.
Hạ Lâm đi ra, thấy gương mặt cô tràn đầy sức sống không thấy chút nào là cố gắng gượng ép, Kim Bình Chí tạm buông tâm xuống, anh cũng vào toilet rửa tay rửa mặt cho tỉnh táo, mấy ngày qua mỗi ngày anh ngủ khoản ba bốn giờ đồng hồ, lại nghe tin em gái ngất xỉu nên tinh thần hơi căng thẳng một chút.
Mỹ Linh gọi ba phần, dự định mua cháo cho Hạ Lâm, nhưng Hạ Lâm chọn món phở xào nên món cháo giờ là của cô.
Trong lúc cùng ăn, Hạ Lâm phát hiện tinh thần Kim Bình Chí không tốt, đây là do thiếu ngủ mà ra, ngẫm lại chuyện này cũng là do mình mà các anh chị vất vả lo lắng ngược xuôi.
Dự định ăn xong Hạ Lâm muốn xuất viện liền nhưng thấy anh Kim như vậy cô quyết định chiều mới về, nói mình muốn ngủ thêm chút nữa, lại bảo cũng lo lắng bọn trẻ ở nhà nên cuối cùng mọi người quyết định, Mỹ Linh về nhà trước lo cơm nước cho bọn trẻ, Kim Bình Chí ở lại trông chừng cô.
Sau khi Mỹ Linh về nhà, lợi dụng lúc Kim Bình Chí không chú ý Hạ Lâm rót nước linh tuyền kèm linh dược vào thức uống của anh, khiến Kim Bình Chí sau khi đi ngoài xong, cố gắng chờ Hạ Lâm ngủ thì bản thân cũng ngủ say sưa.
Thấy anh Kim ngủ rồi, Hạ Lâm mới từ từ mở mắt ra, khóe miệng cong lên vui vẻ, cô nhẹ nhàn xuống giường sửa lại tư thế ngủ của anh sao cho thoải mái nhất, sau đó mới trở lại giường mở kết nối với căn cứ, hôm qua có cuộc hội nghị cùng các đà chủ mà cô vắng mặt, không biết mọi người đã đi thống nhất tới đâu rồi.