Cuộc Sống Sâu Gạo Vạn Vạn Tuế

Chương 2: Ra mặt cửa hàng


Đọc truyện Cuộc Sống Sâu Gạo Vạn Vạn Tuế – Chương 2: Ra mặt cửa hàng

‘Rinh…Rinh…!’

Chuông báo thức réo gọi, Lâm Lâm mà không, bây giờ là Hạ Lâm rồi, đôi mắt vẫn dán chặt không mở, chân mày nhíu nhẹ, với tay tìm chiếc điện thoại đang reo inh ỏi phía đầu giường, tùy ý bấm một phím trên đó, tiếng chuông im bặt, cô hài lòng tiếp tục ngủ nướng.

Mười phút sau.

Chuông báo thức tiếp tục reo, không thể tiếp tục ngủ nướng, Hạ Lâm đành hé mắt nhìn điện thoại trước mặt chọn tắt báo thức hoàn toàn.

Uể oải ngồi dậy, Hạ Lâm sắp xếp mền gối ngay ngắn đầu giườn, tắt điều hòa đi vào toilet làm vệ sinh cá nhân, xong đâu đấy đến tủ quần áo thay bộ đồ ngủ màu hồng, trong tú áo nhiều kiểu dáng khác nhau đều cũng là màu hồng, chỉ là đậm nhạt hơn mà thôi.

Lần đầu tiên đối diện tủ quần áo cô quả thật đau đầu, nguyên chủ đúng là sở thích đặc biệt, quần áo với hai màu chủ đạo, hồng và xanh, đậm nhạt có đủ.

Những bộ màu xanh và hồng đậm Hạ Lâm xếp gọn vào thùng catton, dự định sức khỏe tốt chở đến cho hội Tự Nguyện để họ phân phát cho bà con vùng khó khăn mặc.

Hạ Lâm lấy bộ thun thể thao mặc vào, đây là quần áo hôm qua mua vội ở chợ và một giày Nike đen trắng, hôm nay cô muốn xuống phố đi bộ, rèn luyện thể lực thân thể.

Đến thế giới này được một tháng, Hạ Lâm tạm quen cơ thể mới, cuộc sống mới này.

Căn bệnh tim bẩm sinh tựa quả bom hẹn giờ không biết khi nào bùng phát, chết qua một lần Hạ Lâm càng trân trọng mạng sống đang có. Nếu cố hết sức sống tốt vẫn không địch lại số phận, có chết đi cũng không hối tiếc.

Nhìn trong gương, vẫn gương mặt nhợt nhạt nhưng thần thái khá tốt, vén tóc cột cao sau đầu, Hạ Lâm khá hài lòng. Mỉm cười, cô khích lệ bản thân ‘Cố lên, mày sẽ làm được!’

Xuống lầu, cầm theo bình nước suối, thay dép lê bằng đôi bata, Hạ Lâm ra khỏi nhà cũng là lúc đồng hồ điểm bảy giờ năm phút. Nghĩ ngày mai siêng một chút nữa, rời nhà bảy giờ là tốt nhất, nghĩ vậy Hạ Lâm bất chợt cong khóe miệng cười thầm.

Ngoài phố lúc này hầu như còn người lớn tuổi nhàn nhã đi bộ mà thôi, đối với mọi người lúc này xuống phố rèn luyện thân thể là rất trễ, đối với Hạ Lâm lại là thời điểm tốt nhất, khí trời không quá lạnh cũng không quá nóng, thích hợp rèn luyện thể lực vừa phơi nắng buổi sớm.

“A Lâm! Mới sớm mà cháu rời nhà rồi?”

Giọng một cụ bà thăm hỏi ấm áp bên tai, nhận ra cụ Chu cùng tiểu khu, có lẽ cụ từ sân tập dưỡng sinh về, xem tay cụ cầm cả túi thức ăn chắc là mua bên đường.

Cô có ấn tượng rất tốt đối với cụ, mỗi lần gặp gỡ cụ là người hỏi thăm trước. Tránh thất lễ, Hạ Lâm vội cười ngọt đáp lời.

“Dạ, cháu thử đi bộ một lúc, xem có thay đổi được thể lực chút nào không bà ạ.”


Cụ Chu dường như rất quan tâm nguyên chủ, nghe cô trả lời cụ cười vui vẻ.

“Tốt! Tốt! Cháu nhớ chú ý an toàn!”

“Dạ, cảm ơn bà!”

Tạm biệt cụ, Hạ Lâm tiếp tục việc rèn luyện thể lực, tháng qua dù chú ý nhiều vẫn dễ bị hụt hơi, đi bộ mười lăm phút ngồi nghỉ mười phút mới đi tiếp được, dù vậy cô sẽ không bỏ cuộc giữa chừng.

Uống xong toa thuốc tháng này tái khám xem tiến triển thế nào, cô sẽ tiếp tục thực hiện tốt đề nghị bác sĩ đưa ra.

Thấm thoắt hai tháng trôi qua, Hạ Lâm gần như hòa nhập cùng cuộc sống mới này.

Cũng may nguyên chủ trước đây sống khép kính, hầu hết sinh hoạt đều tại gia, học vị nhận rất thần kỳ, có lẽ IQ nguyên chủ cao, nói cách khác kẻ ‘có tật có tài’ người có tài luôn yểu mệnh. Nguyên chủ chưa từng đến trường, giáo viên đều do phụ mẫu mời về dạy tại gia, đến kỳ thi Hạ phụ đặt cắt lo liệu, nguyên chủ có mặt tại phòng thi đúng giờ, làm bài, nộp bài là xong.

Đến nay nguyên chủ hoàn thành xong nghiên cứu sinh, lấy bằng tiến sỹ luận án Quản trị kinh doanh.

Cuộc sống nguyên chủ đơn điệu, tẻ nhạt vô tình giúp cô khỏi lúng túng vì những quan hệ xung quanh, nếu mọi ngày đều sống với bộ mặt giả dối thà không đến thế giới này, cuộc sống như vậy cô không mong muốn, rất mệt mỏi.

Nguyên chủ chết cô mới nhập hồn như vậy cô không phải là kẻ chiếm dụng thân xác này, không nợ nầng gì nguyên chủ cả, có điều… thừa hưởng khối tài sản lớn nhà họ Hạ, cô không thể sống vô trách nhiệm được.

Hạ gia là con chiên ngoan đạo. Là kẻ ngoại đạo, Hạ Lâm rất tôn trọng đạo giáo Hạ gia phụng thờ. Cô hứa xin lễ cầu hồn liên tục ba năm cho Hạ gia, trích một nữa tài sản đóng góp quỹ giáo phận và vài quỹ phúc lợi danh tiếng trong thành phố.

Hạ phụ, Hạ mẫu đều là những người kinh doanh. Hạ mẫu tự mở một cửa hàng đồ lưu niệm bằng tay nổi tiếng. Hạ phụ là cổ đông lớn nhất về chuyên môn Logictics, nắm trong tay 51% cổ phần tập đoàn GS. Tập đoàn chuyên cung cấp dịch vụ bốc dỡ, vận tải, lưu kho tại bến cảng phía nam thành phố.

Lấy cớ phụ mẫu qua đời đột ngột, bản thân chưa hết hoang mang, Hạ Lâm để bản thân hai tháng tìm kiếm tư liệu của công ty. Trước đây dù đã đi làm nhưng chỉ là một viên chức nhỏ bé, dù biết cuộc sống này mệt mỏi nhưng cô không thể làm con sâu gạo phá hoại, như vậy sẽ rất có lỗi với bao tâm huyết phụ mẫu Hạ gia để lại.

Trước đây cuộc sống đơn giản, nhàn hạ cũng bởi chữ lười, tuy không tài giỏi bằng nguyên chủ, chí ít cô không thiếu não. Hạ Lâm tự tin mình nỗ lực một chút, chịu khó một chút sẽ vượt qua thôi.

Tìm xong tình hình kinh doanh gia đình, trước tiên Hạ Lâm xử lý công việc nhẹ trước. Công việc nhẹ nhàn được nói đến đó là cửa hàng lưu niệm của Hạ mẫu. Được biết vị mẫu thân nguyên chủ là người khéo léo, ban đầu những mẫu thiết kế thủ công cửa hàng đều do đích thân bà làm, sau đó cửa hàng ngày một mở rộng, rồi nhận học viên hướng dẫn họ thiết kế các mẫu thông dụng, những mẫu hàng đặc biệt đều do bà thiết kế, đó đều là tinh phẩm độc nhất vô nhị.

Sau khi phụ mẫu qua đời, Hạ Lâm tạm dừng cửa hàng nữa tháng mới cho hoạt động lại. Không có mẫu thiết kế độc đáo của Hạ mẫu, không có người giám sát thân tín, doanh thu hơn tháng qua giảm gần một nữa.

Dù xót ruột Hạ Lâm cố kiềm chế tránh để bản thân bốc đồng, không quản lý tốt lại tệ hơn. Hạ Lâm khi còn là Lâm Lâm, ngoài làm tốt công viên văn phòng nhãn nhã giờ hành chính, thời gian rỗi rảnh hứng thú sẽ tự thiết kế vài mẫu trang trí thủ công, giống công việc của Hạ mẫu. Khi ấy chỉ làm cho vui, không để tâm nhiều, lười biếng nằm dài đọc truyện là chính.


Có vẻ công việc mới thú vị, khơi dậy hứng thú bừng bừng, trong một tuần mà Hạ Lâm thiết kế được mười sản phẩm mới. Hôm nay đến thăm cửa hàng, ngoài đem sản phẩm mới chưng bày, mặt khác chấn chỉnh lại tác phong các nhân viên. Nghĩ qua cần bồi dưỡng vài thân tín đỡ vất vả, hiện tại cô cần khổ sai nhiều nhiều.

Bước vào cửa hàng, dường như chưa có nhân viên nào nhận ra cô đến, Hạ Lâm không khỏi khó chịu.

Đi dạo cửa hàng vài vòng, cô xem đến khi nào có kẻ nhận ra mình.

“Tiểu… tiểu thư đến!”

Tiếng quản lý Ngân vang bên tai.

Nhìn đồng hồ, vừa vặn mười phút, Hạ Lâm cười nhạt không khỏi nghiến lợi ‘Đến mười phút cơ đấy! Quản lý Ngân làm việc thật tốt!”

“Ừ!”

Nhìn quản lý Ngân thẳng lưng đứng trước mặt, khác hẳn tác phong bê trễ vừa rồi, Hạ Lâm nhạt nhạt nói tiếp.

“Nhân viên cửa hàng đang bận gì mà khách đến không thấy một ai tiếp đón?”

Đây là lần thứ hai gặp qua tiểu thư Hạ gia, quản lý Ngân nghe nói bà chủ có một tiểu thư và người này ốm yêu liên miên rất ít khi ra cửa. Hơn tháng trước nhận điện thoại vị tiểu thư này gặp mặt, sắc mặt Hạ Lâm lúc ấy đúng là không tốt, hơn nữa từ buổi gặp mặt đó chưa từng gặp lại, cứ nghĩ chủ nhân mới là quả hồng mềm, ai biết hôm nay… quản lý Ngân chỉ biết mắng thầm mình xui xẻo, sáng nay ra đường không xem hoàng lịch.

Quản lý Ngân ấp úng chưa biết trả lời thế nào ổn thỏa.

Hạ Lâm nhìn quanh thấy khách không nhiều, lạnh lùng phân phó.

“Để lại bốn nhân viên đón tiếp khách, còn lại tập trung đến phòng họp cho tôi.”

Giọng nói không lớn đầy uy nghiêm, quản lý Ngân không khỏi rét lưng, vội phân phó bốn người ở lại làm việc nghiêm túc, còn tập trung về phòng họp phía sau.

Nhân viên cửa hàng lúc này mới nhận ra, cô chủ đến lúc nào mà họ không hề hay biết, hù chết họ rồi.

Bốn nhân viên chỉ định trông coi cửa hàng vội xốc lại tinh thần làm việc với thần thái tốt nhất, khách hàng chỉ biết hôm nay nhân viên cửa hàng chu đáo, đáng yêu hơn mọi ngày, không ai biết lồng ngực họ đang đập bịch bịch. Cứ đà này, không khéo trái tim đập quá tải họ có ngẻo luôn không? Có đọc qua bài phóng sự các tù nhân chờ tử hình, họ nói việc chờ đợi hành quyết tồi tệ hơn ban chết liền cho họ… Bây giờ bọn họ không khác nào tử tội chờ phán quyết, mọi người họp gần một giờ vẫn chưa ra… mệt tim quá đi thôi.


Nói đến sự việc bên trong phòng một giờ trước.

Lâu rồi nơi này không được dùng đến, nhân viên vệ sinh quên dọn dẹp nơi này, nhìn phòng họp phủ lớp bụi dày tâm trạng Hạ Lâm thật tồi tệ.

Làm việc đến chức quản lý không thể nói Quản lý Ngân vô tích sự, bằng chứng sắc mặt sếp đen xuống nhìn phòng họp dơ bẩn, không đợi nhân viên vệ sinh lau dọn, cô ta tự mình lấy khăn ướt vắt khô lau chùi. Những nhân viên khác tinh ý lật đật làm theo, mỗi người một tay, rất nhanh bàn ghế được lau sạch sẽ.

Hạ Lâm không làm khó họ nữa, tạm thời có chỗ ngồi sạch sẽ, mọi người tập trung họp hành trước.

Đưa mắt đảo một lượt mọi người, phá bỏ không khí trầm thấp, Hạ Lâm lên tiếng.

“Quản lý Ngân báo cáo sơ bộ tình hình cửa hàng trong tháng giúp tôi.”

Vuốt vuốt cuốn sổ ghi chép, ngập ngừng một phút, lấy lại bình tĩnh, quản lý Ngân thận trọng báo cáo.

“Báo cáo tiểu thư… nhìn chung hơn tháng qua kinh doanh cửa hàng giảm một nữa so với trước đây…”

“Tại sao?”

“… Là nhiều vấn đề… vấn đề lớn nhất chính là mẫu thiết kế đặc biệt của cố phu…”

Quản lý Ngân chưa nói xong, Hạ Lâm cắt ngan.

“Dù không có sản phẩm tay do mẹ ta thiết kế thì cửa hàng không thể giảm doanh thu đến hơn một nữa được.”

Nghĩ vị tiểu thư này trước nay không giao du bên ngoài, sẽ không hiểu việc kinh doanh này, quản lý Ngân phủi trách nhiệm lẽ đương nhiên.

“Tiểu thư nói đúng, nhưng từ khi cố phu nhân qua đời, bộ phận thiết kế như mất linh hồn cột trụ dẫn đến sản phẩm tạo ra thiếu tinh tế…”

“Nếu biết vậy sao không sữa chữa?”

Quản lý Ngân không cho việc này là lỗi của mình, bỉu môi thầm rủa trong lòng ‘Cô nói thì hay lắm, sao cô không làm đi!’

Quản lý Ngân không trả lời, Hạ Lâm tạm để giải quyết sau. Chưa nói đến giải quyết việc này, chỉ nói việc quản lý cửa hàng của cô ta sao nhãn, Hạ Lâm có thể đuổi việc người này rồi. Trước nay Hạ mẫu tin dùng cô ta, không biết có phải bị cô ta qua mặt không.

Không tiếp tục truy cứu quản lý Ngân, Hạ Lâm nghiêm mặt nói chuyện với bộ phận thiết kế.

“Anh chị nhận lương làm việc gì? Cửa hàng thuê anh chị đến ngồi chơi… cuối tháng chờ lĩnh lương thôi sao?”


Mọi người cuối đầu không trả lời, Hạ Lâm tiếp tục nói.

“Tôi cho anh chị mười phút suy nghĩ, ai muốn tiếp tục ở lại làm việc thì phải làm tốt cho tôi. Nếu làm tốt, đương nhiên có thưởng, ngược lại, cảm thấy nơi này không thích hợp, anh chị không phát huy được tính sáng tạo, tốt, cứ đến bộ phận nhân sự báo danh, sau buổi họp này tôi kết toán lương luôn.

Nghe tới đây có người không phục, có người lo lắng, Hạ Lâm thu hết vào mắt chỉ cười nhạt.

Đã nói để họ suy nghĩ, cô tiếp tục điều hành buổi họp.

“Quản lý Ngân giải thích thế nào việc nhân viên cửa hàng thất trách, nhân viên vệ sinh sao nhãn?”

Bỗng bị điểm danh, đơ mặt vài giây, quản lý Ngân lắp bắp hỏi lại.

“Tiểu thư… tiểu thư nói sao ạ?”

Hạ Lâm mệt mỏi, đúng là xử lý việc này mất khá nhiều tinh lực. Cô thật không muốn nói chuyện với người quản lý này chút nào. Mở bình nước uống vài ngụm thông giọng, Hạ Lâm cao giọng nói.

“Tôi nghĩ chức quản lý này cần thay đổi thôi!”

Quản lý Ngân phẫn nộ, cô ta vặn hỏi.

“Tôi đã làm gì sai mà tiểu thư khai trừ?”

Hạ Lâm nhàn nhạt trả lời, bộ dạng rất thiếu kiên nhẫn.

“Nếu quản lý Ngân nói mình vô tội, vậy tôi hỏi cô trả lời giúp tôi, bộ mặt Cửa hàng quan trọng nhất là gì?”

Sửng sốt nhìn Hạ Lâm, quản lý Ngân từ từ liệt kê.

“Đó là mỹ quan xung quanh, sản phẩm hàng trưng bày… nhân viên lịch thiệp…”

“Theo như quản lý Ngân nói, vậy cô đã làm tốt chứ?”

Lúc này quản lý Ngân không dám xem thường Hạ Lâm nữa, đứng dậy cô nói.

“Xin tiểu thư cho tôi cơ hội chuộc tội… tôi thật sự biết lỗi rồi…”

Hạ Lâm suy nghĩ, ‘Mình nên cho cô ta một cơ hội biết đâu sẽ tốt hơn, giờ chưa có người thay thế, cứng rắn quá chỉ mình chịu mệt…’


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.