Đọc truyện Cuộc Sống Sâu Gạo Vạn Vạn Tuế – Chương 18: Khoanh vùng manh mối (1)
Lúc này tại phòng hội nghị nhà máy Tùng Quân, không khí bên trong ngưng trọng khá ảm đạm, ánh chiều đã tắt nắng từ lâu, đưa tay vuốt gương mặt mệt mỏi, Kim Bình Chí nói.
“Được rồi, cũng đã trễ… chúng ta tạm dừng ở đây…”
Một loạt âm thanh thở nhẹ vang lên, cảm giác chung của mọi người lúc này chính là ‘Có thể hít thở khí trời rồi!’
Kim Bình Chí nói tiếp “… Chuyện tiếp theo tôi và anh Cao sẽ đích thân hướng dẫn mọi người, nhiệm vụ của mọi người phải làm chính là hoàn thành tốt công việc của bản thân.”
Mọi người đồng thanh đáp “Vâng thưa sếp, chúng tôi sẽ không để các sếp thất vọng.”
Kim Bình Chí gật đầu, đưa tay ra hiệu mọi người có thể rời đi.
Mọi người nói lời cáo từ rồi nối đuôi nhau rời khỏi phòng họp.
Tại phòng bên, Cao Thiên Hựu cũng ngắt kết nối máy tính cất vào túi sách, vác túi lên vai, anh dắt theo bé Bông đi qua hội ngộ cùng Kim Bình Chí.
Cả ngày hội nghị mệt mỏi, lúc này không muốn tiếp tục bàn đến công việc nữa, ngã người dựa ra sau ghế, Kim Bình Chí nói với Cao Thiên Hựu.
“Anh có gọi cho cục trưởng bên cục an toàn thực phẩm và gửi văn bản cho họ rồi, họ hiểu nhưng cần bằng chứng nữa mới được, chúng ta phải nhanh tìm ra kẻ đứng sau vụ này.”
“Vâng, em hiểu.”
“Sáng giờ anh cũng chưa gọi điện hỏi thăm chị dâu, không biết em gái bên đó thế nào?”
“À…” Qua nay bận chuyện cá nhân anh quên khuấy hỏi thăm tình hình em gái, dù trước khi đi anh có trấn an cô rằng ‘Đừng lo gì cả, anh sẽ nhanh xử lý ổn thỏa mọi chuyện.’ Nguyên bản trái tim Hạ Lâm không tốt, lỡ cô nghĩ không thông sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, Cao Thiên Hựu tự trách bản thân “Em cũng quên mất…”
Thấy ba ba không vui, bé Bông dựa sát vào người anh như an ủi. Cao Thiên Hựu mỉm cười, từ đầu giờ chiều họp hội nghị, con bé tự giác ngồi chơi một mình, không hề quấy nhiễu đến anh. Ôm cô bé ngồi lên đùi mình anh thỏ thẻ “Cám ơn con.”
Bé Bông bẽn lẽn dựa đầu lòng anh cười khúc khích.
Thấy hai ba con thuận hòa, Kim Bình Chí mừng thay cho đồng nghiệp, anh thoải mái cười “Sáng giờ không nghe chị dâu gọi điện, chắc không có chuyện gì đâu, khi đi anh dặn cô ấy rồi, dẫn bọn trẻ qua chơi cùng em gái, tránh con bé ở nhà một mình suy nghĩ lung tung.”
“Vâng.”
“Về đi, có gì gửi file cho anh, tối nay anh xem… Nếu mai vẫn chưa gút xong, anh đi gặp nhà Âu Dương về sẽ cùng chú tiếp tục rà soát.”
“Vâng anh, em đi đón cô ấy, tối này anh em mình cùng dùng cơm nhé!”
“Được.”
Bé Bông gần năm tuổi rồi, chỉ là hơi thiếu dinh dưỡng nên nhìn chẳng khác nào đứa trẻ lên ba. Lâm Ninh làm mẹ đơn thân nên cô bé sớm tự lập từ nhỏ, Cao Thiên Hựu tính bế bé thì bé không đồng ý nói.
“Con muốn tự đi.”
Thấy con gái cương quyết như vậy, Cao Thiên Hựu đành thuận theo “Được rồi, nhưng con phải nắm tay ba mới được.”
“Dạ.”
Kim Bình Chí thuê phòng chô Chỗ Lâm Ninh làm việc, Cao Thiên Hựu hỏi anh “Anh về cùng không?”
Kim Bình Chí lắc đầu “Chú đi trước, tôi muốn xuống nhà máy đi dạo một chút.”
Cao Thiên Hựu gật đầu “Vâng.”
Bé Bông lúc này cũng mạnh dạn hơn, không cần Cao Thiên Hựu nhắc nhở bé cũng tự giác chào hỏi người lớn “Thưa bác con về.”
Kim Bình Chí cười gật đầu “Chào hai cha con.”
Mỹ Linh ngồi bồi chuyện cùng mẹ chồng, nhàn rỗi cô cầm điện thoại lướt web, đập vào mắt là tin nhắn không đầu không đuôi chồng gửi ‘… chúng ta sắp có một em dâu/ chị dâu và cháu gái nhỏ…’
Trong lòng Mỹ Linh rơi lộp bộp ‘Ông này lại bày trò gì thế này?’
Tính gọi điện hỏi thì mẹ chồng nói muốn đi vệ sinh, Mỹ Linh tạm gác chuyện ấy lại dẫn bà đi.
Lúc trở về đi ngan khu mua sắm trang sức, cô dẫn mẹ chồng vào lựa chọn vài thứ, thanh toán tiền xong thì Hạ Lâm bên kia cũng gọi điện báo xong rồi, mọi người hẹn tụ tập tại nơi cũ cùng về.
Về đến nhà, mọi người tập trung ở phòng khách bày thành quả mua sắm ra xem.
Mỹ Linh vào bếp làm nước mát bưng ra cho mọi người uống.
Nhất Trung bất ngờ vì được Hạ Lâm mua cho hai bộ đồ mà mình yêu thích, cậu bé cười không khép được miệng, mà em gái Thục Nhi ngồi bên cạnh, ôm bộ đầm trong ngực vui vẻ cười tít mắt, hai miệng nhỏ không ngừng ríu rít cám ơn Hạ Lâm.
Hai vị khách được Hạ Lâm đặc cách mua cho mỗi người bốn bộ quần áo dành thay đổi, có quần áo mới, Âu Dương Thần liền muốn thay ngay bộ đồ trên người ra, Âu Dương Diệu Hân lại một phen dụ dỗ, nói rằng cần phải giặt sạch mới mặc được, để vậy mặc sẽ nổi mụn ngứa rất khó chịu. Mỗi người cũng nói góp một câu anh ta mới thôi, nhưng mà yêu cầu Diệu Hân cầm những bộ quần áo này đem đi giặt liền để anh nhanh được mặc chúng. Cho nên sau đó chính là hình ảnh Âu Dương Thần đứng một bên canh giữ Diệu Hân giặt đồ cho anh ta khiến mọi người không nhịn được cười.
Ngồi chơi một chút bà Trương muốn đi nằm nghỉ, Mỹ Lĩnh dẫn bà vào phòng dành cho khách nghỉ ngơi, sau đó cùng Hạ Lâm làm bữa tối cho cả nhà, đến khi đưa mẹ chồng trở về nhà mình thì đã là mười giờ đêm. Mẹ chồng ngủ rồi, Mỹ Linh lại một phen dọn dẹp nhà một chút, tắm gội, hong tóc khô xong thì cũng gần mười hai giờ, chuyện tin nhắn lúc chiều định gọi điện hỏi chồng cũng quên mất không bóng dáng.
Cao Thiên Hựu về tới nhà nghỉ Thái Hòa thì Lâm Ninh cũng xong việc, anh thuê tạm chiếc xe máy bà chủ trọ tiện đi lại đưa đón vợ con.
Về đến phòng trọ, Hạ Lâm mở cửa dắt con gái đi vào, cô không để ý có ánh mắt bất hảo nhìn chằm chằm bọn họ. Cao Thiên Hựu nhạy cảm phát hiện, ngẩn đầu nhìn qua hai ánh mắt giao nhau. Nhìn lén bị người ta phát giác, mà ánh mắt kia lại áp lực bức người, người nọ giật mình trốn tránh ánh mắt, vội đứng lên đóng sầm cửa lại.
Cao Thiên Hựu nhíu mày, dựng xe ổn thỏa xong, vào phòng thuận tay khép cửa chính lại, phòng trọ này nhỏ hẹp, nếu mở cửa, mọi sinh hoạt bên trong, phòng đối diện đều thấy hết, anh rất là không thích.
Thấy anh đóng cửa Lâm Ninh nói “Còn sớm mà anh, chút nấu cơm sẽ ngộp lắm.”
Cao Thiên Hựu không để ý nói “Em và con tắm đi, xong chúng ta ra ngoài ăn tối, sẵn tiện anh giới thiệu em với anh em tốt của anh.”
Lâm Ninh tròn mắt nhìn anh “Dạ?”
Trong lúc Lâm Ninh tắm cho con gái, Cao Thiên Hựu gọi một cuộc điện thoại, đầu bên kia bắt máy, anh nói “Thím sắp xếp cho tôi một phòng đôi, tôi muốn thuê một tháng… vâng… cảm ơn.”
Gọi điện thoại xong, Cao Thiên Hựu đứng lên thu dọn đồ đạc trong phòng, quấn khăn dẫn con gái đi ra, Lâm Ninh giật mình lắp bắp hỏi “Như vậy là sao anh?”
Cao Thiên Hựu trả lời rất đỗi đương nhiên “Chỗ em làm việc cách chỗ này khá xa, anh nói có bà chủ nhườn cho chúng ta một phòng rồi, như vậy em đỡ vất vả chạy đi chạy về.”
Cao Thiên Hựu tự quyết định mà không bàn cùng cô một tiếng, từ khi nào mà anh bá đạo đến như vậy? Lâm Ninh nhíu mày “Nhưng…”
Cao Thiên Hựu miết miết chân mày nhíu lại của cô, tỏ vẻ thành khẩn nói “Xin lỗi anh đã tự quyết định… lần sau, mọi chuyện anh sẽ bàn trước với em, được không?”
Thấy tâm trạng Lâm Ninh thả lỏng, anh nói tiếp “Thay đồ con xong em đi tắm trước, anh lên chào hỏi ông bà chủ trọ rồi thanh toán tiền phòng luôn.”
Anh quyết định xong hết rồi, Lâm Ninh chỉ còn thuận theo mà thôi, cô gật đầu “Vâng.”
Bé Bông được mẹ mặc đồ xong, Cao Thiên Hựu dắt bé Bông đi theo mình, chờ Lâm Ninh khóa trái cửa bên trong anh mới dắt con rời đi.
Đồ đạc Lâm Ninh không nhiều, thu gọn tất thảy đựng đầy hai túi vải.
Những thứ phụ kiện như xe đạp, tủ lạnh, bàn ghế… Cao Thiên Hựu hỏi Lâm Ninh muốn cho ai, thấy cô luyến tiếc anh cười nói “Về nhà anh mua bù lại cho em.”
Nghe anh nói hai chữ ‘về nhà’ cùng anh, Lâm Ninh có chút ngập ngừng bối rối thì Cao Thiên Hựu thâm tình nói “Lần này trở về, em đừng nghĩ rời xa anh lần nữa.”