Đọc truyện Cuộc Sống Sâu Gạo Vạn Vạn Tuế – Chương 14: Hóa thân của thiên thạch (1)
Sa mạc Hanurt chiếm diện tích bốn mươi ngàn ha, nằm ở phía tây nước Z, khí hậu nơi đó rất là quỷ quái, ban ngày nhiệt độ cao đến ngàn độ, ban đêm thì lại âm dưới hai trăm độ.
Muốn đi vào vùng này con người cần trang bị một hệ thống thiết bị cực kỳ tối tân mới mong an toàn trở ra, bằng không bỏ mạng là điều không tránh khỏi.
Trước đây từng có một số tổ chức đi vào vùng này nghiên cứu, mong tìm nguyên nhân giải mã vùng đất chết này nhưng bọn họ đều bỏ giữa chừng vì càng đi sâu khí hậu càng khắc nghiệt khôn lường, hệ thống máy móc liên tục cảnh báo không thể tiếp tục đi nữa, những kẻ cậy mạnh loại bỏ ngoài tai sự cảnh báo trên đều nhận chung một kết cục, cuối cùng chính phủ quyết định niêm phong vùng đất này và cũng từ đó, nơi này chính là điều cấm kỵ không chỉ riêng nước Z mà cả trên toàn thế giới.
Cứ địa Bạch Long hội được xây dựng trên vùng đất chết này, thực ra dự định xây dựng tổng bộ Hạ Lâm chọn là một nơi khác nhưng không hiểu sao tại thời khắc quan trọng thì linh thạch thức tỉnh và muốn cô xây dựng ở chỗ này.
Linh thạch là tổ tông của cô nên cô không thể phản kháng, chỉ là cô trộm nghĩ ‘Thường thì Linh thạch ngủ đông dài, sao ngài ấy quản được mọi chuyện chứ nhỉ?’
Đang miên man nghĩ thì giọng ồm ồm bức người kia lại vang lên “Đừng cho rằng ta không biết cô đang nghĩ gì, nhanh vứt bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn ấy ra khỏi đầu ngay đi cho ta!”
Hạ Lâm không tình nguyện nhận mệnh, cảm thấy cuộc sống khổ sai của mình thực là dài dài.
Để hoàn thành cứ địa đi vào hoạt động, Hạ Lâm mất ăn mất ngủ nữa năm, cô cùng những cán bộ cấp cao trong hội thương thảo, hoạch định bảng thiết kế xây dựng, lại thêm một năm cải tạo không khí mới có thể xây dựng được.
Nơi này là vùng đất cấm nên mọi hoạt động diễn ra đều phải bí mật, Hạ Lâm thật vất vả lập ra vách ngăn vô hiệu hóa tất cả sóng điện từ xung quanh, sau đó cài thêm thiết bị ấy vào phi cơ đi lại cho người trong hội, như vậy mọi sự đi lại của người trong hội đến nơi này đều bảo mật và an toàn.
Mỗi ngày, chỉ huy trưởng thu thập báo cáo cần những nguyên liệu gì, nhiên liệu gì hay thuốc men, nhu yếu phẩm. Cuối ngày anh ta sẽ nhập thông tin vào trình hệ thống, ngày hôm sau số lượng cần đều có đủ, nhìn những thứ qua một đêm hiện hữu trước mặt, mọi người đều không hề nghi ngờ về xuất xứ của nó, bởi Hạ Lâm trong lòng bọn họ là người bất phàm, không có gì là không làm được. Công nhân viên xây dựng đều là thành viên trong hội, đều là những người trung thành cùng nhiệt huyết.
Sau ba năm vất vả cứ địa cũng hoàn thành, mọi người đều rất vui mừng.
Năm nay là năm đầu tiên tổng bộ mở hội nghị thường niên, và năm sau cũng vào tháng mười, mọi người lại quy tụ cùng báo cáo tình hình hoạt động trong một năm qua.
Trên bầu trời nắng chói chang gay gắt, lần lượt năm chiếc siêu phi cơ âm thầm rẽ mây tiến vào vùng đất chết nước Z mà không một ai hay biết gì.
Cổng vào là hai cột trụ đá nguy nga khổng lồ.
Phi cơ bay qua cổng đá đến trung tâm vòng tròn bên trong thì có một lực vô hình giữ chiếc phi cơ lơ lửng đứng yên, sau đó cánh cửa bên dưới xuất hiện, từ từ mở ra và phi cơ được hút xuống bên dưới trong nháy mắt, cánh cũng biến mất như chưa từng hiện hữu.
Bên dưới cứ địa, không khí ấm áp như mùa xuân, cây cối tươi xanh, hoa nở đua sắc, còn có tiếng chim hót ríu rít, tiếng nước chảy róc rách êm tai, một nơi thế ngoại đào viên dùng để nghĩ dưỡng thì không đâu tuyệt bằng.
Phi cơ yên vị, người bước xuống đi đầu là tứ đường chủ Thế Nam, theo sau cô là bốn cộng sự đáng tin cậy.
Rất nhanh có hai nam nhân mặc lễ phục chỉnh tề tiếp đón, cả hai đều cuối thấp đầu chào cô.
“Chị Nam!”
Thế Nam gật đầu, cô hỏi.
“Những ai tới rồi?”
“Thưa chị, đại đường chủ, tam đường chủ và ngũ đường chủ đã tới được một lúc, hiện đang ở đại sảnh hội đường.”
“Cảm ơn, hai người đi làm việc đi, chúng tôi tự đi đến đó.”
“Vâng, thưa chị.”
Đại sảnh Rubi là trung tâm hội họp của tổng bộ, bên trong bài trí khá đơn giản nhưng không kém phần thanh nhã. Khi Thế Nam bước vào thì nghe tiếng cười đầy khí thế của đại đường chủ Chu Vân, cô liền cười chào hỏi.
“Mới tới cửa đã nghe tiếng cười sang sảng của đại đường chủ rồi!”
Ba người bên trong cùng nhìn ra, cười với Thế Nam.
“Ô, tứ đường chủ cũng đã tới rồi, lại lại chúng ta có chút chuyện cần thỉnh giáo đường chủ đây.”
Bốn cộng sự theo sau Thế Nam khi đi đến cửa thì dừng lại, bọn họ cùng cuối đầu chào ba vị đường chủ bên trong, sau đó lui ra, đi đến khu vực dành riêng cho mình. Ở đây bọn họ không cần đi theo bảo vệ đường chủ của mình, bọn họ có thể thả lỏng vài ngày mà không cần đề phòng gì cả.
Thế Nam cười sảng khoái hỏi “Chuyện gì thế?”
Ba vị kia ra vẻ thần bí, đưa tay che miệng nhỏ tiếng nói “Chuyện này không thể để nhị đường chủ biết được?”
Thế Nam giật mình, chuyện gì mà không cho nhị đường chủ biết vậy?
Thấy cô trợn mắt nhìn bọn họ, đại đường chủ nói “Đừng hiểu nhầm, là chuyện cá nhân của nhị đường chủ… chỉ là hỏi cô trước sau đó hỏi nhị đường chủ sau.”
“À, nhưng mà là chuyện gì khiến ba lão đại thần bí đến vậy?”
Ngũ đường chủ kề tai Thế Nam tóm tắt sự việc “… là thế đó!”
Thế Nam ngạc nhiên “Không phải chứ?”
Cả ba vị kia đều gật đầu xác nhận ‘Chính xác không sai đi đâu được!’
Tam đường chủ hỏi cô “Vậy theo cô, nhị đường chủ có phải… có phải… không…”
“Mọi người đang nói gì về ta à?”
Bị hỏi giựt ngược khiến bốn người bên trong có chút giật mình, hành động đó sao qua được ánh mắt nhị đường chủ. Anh nheo mắt lại ‘Có biến gì trong đây nha!’
Cộng sự đi theo nhị đường chủ chào hỏi xong các bậc tiền bối liền cũng rời đi.
Bước vào, nhị đường chủ thuận tay đóng cửa lớn lại, xoay người đối diện với bốn vị kia, anh từ từ đi lại, trên môi nở nụ cười như có như không, lia ánh mắt nhìn qua từng người hỏi.
“Lúc nãy mọi người đang nói gì? Có liên quan đến ta sao?”
Mọi người trao đổi ánh mắt cho nhau và dứt khoát ra hiệu Thế Nam nói.
Thế Nam giật mình “Ớ, là bọn họ gợi ra… giờ quăng cho mình là sao?”
Nhị đường chủ Minh Chung nhìn Thế Nam nhướn mày, Thế Nam đành ngậm ngùi nhận mệnh ‘Ai bảo nơi này mình cô là nữ chứ, đúng là nam nhân không đáng tin mà.’
“À, à… là thế này… chúng tôi…”
“Đám nhân loại ngu ngốc kia, kẻ nào to gan dám nhốt lão tôn ta hả?”
Một âm thanh rồng rống vang lên khiến không khí ngưng trọng quanh năm đường chủ đột nhiên tan rã, mọi người giật mình lắp bắp hỏi.
“Ai! Ai vậy…”
Thì lại bị quát tới tấp.
“Đám nít ranh kia, còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau thả lão tôn ta ra!”
Ban đầu cả năm còn lúng túng nhưng rất nhanh mọi người liền trấn tĩnh nhìn xung quanh, tìm nơi phát ra âm thanh thì một loạt tiếng va đập vang lên ‘Bang! Bang…’
Âm thanh kia phát ra từ lễ đài đại sảnh, mọi người nhìn lên vị trí đặt tín vật chấn nguy thì không khỏi há hốc ‘Bảo… bảo vật biết nói!’
Đại trưởng lão Chu Vân hét to “Mau gọi cho sư tôn!”
Rồi cả năm người chạy lại màn hình trung tâm đại sảnh mở kết nối…
Lúc này, Hạ Lâm vừa cất xong rau củ lấy từ không gian ra, cô đang chuẩn bị về phòng ngủ thì nhận tín hiệu khẩn, cô vội chạy về phòng ngủ mình, vì chưa hóa trang nên cô chọn kết nối đơn, như vậy cô có thể nhìn thấy người gọi đến nhưng bọn họ sẽ không nhìn thấy cô.
Năm vị đường chủ xuất hiện với bộ dạng thất thố khiến cô không khỏi lo lắng, vội đổi giọng bất nam bất nữ gấp gáp hỏi “Chuyện gì vậy?”
Chu Vân đại diện nói “Sư tôn, bảo vật chấn nguy biết nói!”
Mấy vị đường chủ còn lại cũng gật đầu phụ họa.
Linh thạch thức tỉnh sao? Lần này thức tỉnh nhanh hơn mọi lần thì phải? Ài, làm mình hết hồn, còn tưởng…
Hạ Lâm định nói ‘Không sao đâu!’ thì âm thanh rồng rống xuyên đến màn nhĩ cô.
“Nhân loại chết bằm kia, mau thả lão tôn ra!”
Dù cách xa ngàn dặm mà âm thanh ai đó vang cực, Hạ Lâm đưa tay vỗ về trái tim yếu đuối của mình than thở “Đừng nóng…”
“Nhanh lên!”
“Tới ngay! Tới ngay mà!”