Đọc truyện Cuộc Sống Sâu Gạo Của Mọt Sách Ở Thanh Triều – Chương 84: Bánh mật lên men
Những ngày nhàn nhã thấm thoắt đã trôi qua, trong Ung vương phủ cũng có thêm hai người được đưa vào danh sách bảo đảm. Sau khi có hai vị cách cách lấp đầy hai vị trí trắc phúc tấn còn trống, ở một chỗ hẻo lánh nào đó của Viên Minh viên, oán khí bốc ra cũng có vẻ càng ngày càng dày đặc. (Đại Thanh triều quy định rằng Thân vương có thể có một vị đích phúc tấn, bốn vị trắc phúc tấn, không tính trắc phúc tấn mà Hoàng thượng ban hôn.)
Tiết mục mà Đông Thục Lan được thưởng thức nhiều nhất là khi cả đại gia đình xum họp ăn uống, Niên trắc phúc tấn sẽ ở một bên ai oán nhìn ba tiểu a ca rồi quay lại nhìn xoáy vào Dận Chân, mà ở một bên khác, Lý Thị thấy vậy cũng sẽ cố tình ưỡn cao bộ ngực đã trở nên càng đầy đặn sau khi sinh con của mình, cả mặt tràn đầy đắc ý.
Hai vị trắc phúc tấn mới là Nữu Hỗ Lộc Thị cùng Cảnh Thị có lẽ đã ở trong phủ một thời gian khá dài nên không hề gây chuyện. Mặc dù thoáng cái đã được thăng cấp từ cách cách lên trắc phúc tấn nhưng các nàng vẫn rất cung kính khách khí với Đông Giai Thị. Trên thực tế, Đông Thục Lan cũng không có cảm giác đặc biệt gì với hai nữ nhân may mắn nhất Đại Thanh này, ghen tị cũng không mà hâm mộ cũng không. Dù sao quan niệm về hạnh phúc của mỗi người đều khác nhau, hơn nữa mỗi lần bạn học Thục Lan nghĩ đến tên phá gia chi tử Càn Long thì cả người lại cảm thấy khó chịu! Khang Hi cũng làm lụi bại quốc khố nhưng về tình thì có thể tha, hơn nửa đời người ông đều đánh giặc, triệt tam phiên, thu Đài Loan, bình phản loạn, dù có đi tuần hay du ngoạn thì ông cũng tiện đường làm việc nước, ví như xuống Giang Nam thì xem xét thuỷ lợi, đi tái ngoại thì thiết lập giao tình với các bộ lạc v..v… Còn cái tên phá gia chi tử kia, sau khi a mã hắn vất vả nhồi đầy cái quốc khố gần như trống rỗng thì cũng bị hắn vét cho bằng sạch. Cũng may người sinh ra hắn không phải nàng, nếu không thì mỗ Lan chắc cũng chẳng an ổn mà ngủ được.
Có một khoảng trời của Viên Minh viên mà mây đen tích tụ quanh năm không tán(*), người trong phủ thấy nhưng cũng chẳng lấy gì làm lạ, có điều gần đây ở khu viện phía tây gần hồ cá(*) cũng bốc lên khói đen nhàn nhạt, đây lại là chuyện lớn! Phải biết rằng thứ phúc tấn Đông Giai Thị cũng được công nhận là một người dễ nói chuyện, mặc dù đôi khi mồm miệng có độc một chút nhưng đó chỉ là khi có người động đến nàng. Cũng vì thế mà mọi người tranh nhau bôn tẩu ngược xuôi, hỏi thăm khắp xung quanh, sau khi hỏi thì cũng hiểu được vấn đề.
(*) Ý là chỗ của Niên thị.
(*) Ý là chỗ của Đông Thục Lan.
“Hóa ra là tại đám mây đen kia, tự thân không có bản lĩnh sinh nhi tử thì thôi đi, đằng này còn cố tình làm cho người khác cũng không được sống yên ổn.” Đây là nguyên văn lời của Lý trắc phúc tấn.
Ngẫm lại cũng đúng, bây giờ trong bốn vị trắc phúc tấn thì ba vị đã có tiểu a ca, cho dù Niên thị có được sủng ái cỡ nào thì cũng chỉ được cái danh mà thôi. Nói thế nào thì địa vị của nàng trong mắt người khác cũng bị thấp đi một bậc. Nói khó nghe hơn là: gà mái không biết đẻ trứng thì còn có ích lợi gì? Hơn nữa với dung mạo dễ khiến người khác đố kị như của nàng ta thì tội lại càng thêm tội. Vậy nên thực tự nhiên mà Niên thị nghĩ đến người đang bị vây ở cùng một tình huống là Đông Giai Thị Thục Lan, dù sao nếu như nàng tìm đến ba vị trắc phúc tấn kia thì bốn người địa vị ngang nhau, nàng có nói gì cũng là tự khiến mình mất mặt, không giống với Đông Giai Thị, hai người tình cảnh tương tự, hơn nữa Thục Lan lại là thứ phúc tấn, cho dù Niên thị có nói gì quá thì Đông Thục Lan cũng chỉ có thể lắng nghe, bằng không lớn chuyện thì người xui xẻo nhất chính là Đông Giai Thị Thục Lan, nói không chừng đây chính là mục đích của Niên trắc phúc tấn. Có một vài người “ta không sung sướng thì người khác cũng đừng hòng vui vẻ”, cũng giống như đạo lý “niềm vui chia sẻ là niềm vui nhân đôi, nỗi buồn chia sẻ là nỗi buồn giảm đi một nửa” vậy.
Ngày đầu tiên Niên trắc phúc tấn đến thăm “Thản Thản Đãng Đãng”, Đông Thục Lan còn không biết nàng ta có việc gì nên rất cung kính cho người dâng trà bánh lên, sau đó lãng phí thời gian một ngày để ngồi ở phòng khách nghe Niên thị trút bầu oán khí. Đông Giai Thị phải trải qua một ngày kinh hoàng bị khủng bố tinh thần đến mức đầu óc choáng váng, Niên thị vừa rời khỏi, Đông Giai Thị đã chân trước chân sau cho người gửi một tờ giấy tới chỗ phúc tấn.
Đêm đó ăn tối xong, Ô Lạt Na Lạp Thị không giấu được ý cười, lấy ngón tay đẩy tờ giấy tới trước mặt Dận Chân. Ung thân vương có chút kinh ngạc nhìn qua phúc tấn nhà mình rồi mở tờ giấy ra, sau khi đọc qua hai lần thì mí mắt của hắn cũng không nhịn được mà giật giật mấy cái.
Trên tờ giấy viết: “Cung thỉnh phúc tấn đưa lên Vương gia để chờ chỉ thị. Ngày hôm nay bánh mật đột nhiên lên men, bọt khí sôi trào, vị chua bốn phía, thiếp chịu khốn nhiễu một ngày có dư, đầu váng mắt hoa, ăn mỹ vị mà như nhai sáp nến, thương thay! Thiếp thân khấu thỉnh Vương gia hãy cẩn thận nhấm nháp bánh mật, đảm bảo không còn bọt khí vị chua hại đến người vô tội, đây là đại hạnh của thiếp thân. Lần nữa khấu tạ! Đông Giai Thị Thục Lan.”
“Niên thị tìm đến Thục Lan gây phiền toái sao?” Dận Chân hỏi.
“Cả ngày. Nàng chỉ nói chuyện, không làm gì trái với quy củ cả, thiếp khó mà nói gì được. Dù sao cũng không thể bảo Niên thị đừng đến chỗ Đông Giai Thị nói chuyện phiếm nữa.”
“Ta biết rồi.” Đêm đó, Dận Chân nghỉ lại ở “Mẫu Đơn đình” của Niên trắc phúc tấn.
Thục Lan nghe được tin đó thì thở phào nhẹ nhõm một hơi. Chỉ tiếc lần này nàng thở hơi sớm. Ngoài cửa có thông báo rằng Niên trắc phúc tấn đến thăm, hai vai Đông Thục Lan lập tức suy sụp hạ xuống, ngay cả người thông báo cũng phải tỏ vẻ thương cảm cho thứ phúc tấn.
Lần này quy cách tiếp đãi hạ xuống thành một chén trà xanh, có điều Niên thị cũng không lưu tâm, cả đêm dễ chịu làm cho tâm tình oán phụ của nàng giảm đi rất nhiều, hiển nhiên ngày hôm nay là tới để khoe khoang một phen. Đương nhiên nàng không nói một cách trực tiếp, thay vào đó là dùng giọng đồng cảm với Đông Thục Lan, hơn nữa thỉnh thoảng nàng còn nói mấy chuyện như chẳng bao lâu nữa mình sẽ mang thai a ca cho Vương gia vân vân.
Tiểu Thúy đứng một bên oán thầm: tiểu thư nhà chúng ta sống tiêu dao lắm, không cần ngươi phải thương hại! Đáng tiếc, chuyện đúng như Niên thị nghĩ: nàng là trắc phúc tấn, cho nên người trong phòng cũng chỉ biết nghe mà thôi!
Chờ Niên thị đi khỏi, Tiểu Thúy liền bất mãn: “Tiểu thư, trắc phúc tấn này bị sao vậy? Gia không qua đêm ở chỗ nàng thì nàng tới trút oán khí, gia mà đến thì nàng lại tới khoe khoang.”
“Sao có thể như thế được nhỉ? Ta ban đầu còn cho rằng nàng ta sẽ nằm trên giường cả ngày. Với tình trạng sức khỏe của trắc phúc tấn mà hôm nay vẫn có thể vô sự như vậy, ngươi không thấy quái lạ sao? Chẳng lẽ thân thể Vương gia có vấn đề? Cái này chưa nghe nói nha.”
“Không có đâu ạ. Ngày hôm nay có người trông thấy Vương gia vẫn còn nhiều sinh lực lắm.” Tiểu Thúy cam đoan.
“Vậy thì chính là Vương gia không cố gắng cày cấy, đúng là ăn bớt ăn xén! Mất công ta đặc biệt viết một tờ giấy gửi cho hắn! Hắn lại dám đến chỗ kia ngủ thuần khiết, quá đáng!”
“Tiểu thư, đây không phải là lúc nói chuyện này, rủi như Niên trắc phúc tấn ngày nào cũng đến thì phải làm thế nào?”
“Ngày nào cũng đến?!” Mặt Đông Thục Lan trở nên nghiêm trọng, thử tưởng tượng đến viễn cảnh khủng bố ấy.
“Không phải là không có khả năng này. Với lại trắc phúc tấn chẳng làm chuyện gì trái với quy định nên phúc tấn cũng không có cách nào để khiển trách trắc phúc tấn được.” Tiểu Thúy lý luận.
“Tránh voi chẳng xấu mặt nào.” Đông Thục Lan nhất thời cũng không nghĩ ra được biện pháp nào vẹn toàn. “Báo cho người giữ cửa, nếu người tới là Niên trắc phúc tấn thì bảo rằng ta đi vắng, nếu nàng ta cứ nhất quyết vào bên trong đợi thì chúng ta liền đi cửa sau, tìm một chỗ nào đấy ngồi đọc sách. Nếu như trời mưa thì cứ đọc sách ở thư phòng, phòng đọc sách đó là dùng chung với Vương gia, nếu không được cho phép thì kể cả là trắc phúc tấn cũng không thể tùy tiện xông vào. Cần ăn hay uống gì thì cứ đưa vào qua cửa sổ. Về phần nước trà cho trắc phúc tấn thì cũng miễn luôn, chỉ cần một chén nước ấm là được, cứ bảo rằng nghe nói thân thể của Niên trắc phúc tấn yếu ớt nên không thể uống lung tung, trà lại có hàn tính, để an toàn thì dâng lên một chén nước trắng. Miễn cho xảy ra vấn đề gì thì người trong viện lại phải chịu oan ức.”
“Làm vậy ổn chứ tiểu thư? Đây dù sao cũng không phải kế hoạch lâu dài.”
“Ta biết chứ, đây là kế để tạm thích ứng nhất thời. Chẳng lẽ ngươi có phương pháp nào khác à? Ngươi cũng thấy rồi đó, ta đã viết một mẩu giấy cho Vương gia mà ngài ấy cũng chỉ làm bộ làm tịch cho xong, chẳng thấy chân thành gì cả, giúp chẳng đến nơi đến chốn!” Nói tới đây, Đông Giai Thị Thục Lan không nhịn được bĩu môi.
Tiểu Thúy cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Chẳng phải mồm miệng tiểu thư rất trơn tru sao, hay là…”
“Nói năng lại là chuyện khác, mà muốn được như vậy thì cũng phải đợi cơ hội thì mới có thể mượn đề tài để nói chuyện của mình được. Ngươi nên nhớ nàng ta là trắc phúc tấn, ta chỉ là thứ phúc tấn, có rất nhiều cái không thể nói lung tung.”
“Dạ.” Vì thế Tiểu Thúy bắt đầu kiên nhẫn đợi, đợi đến một ngày nào đó Niên trắc phúc tấn không thể cứ nhàm chán rỗi việc là có thể đến gõ cửa “Thản Thản Đãng Đãng” được nữa.