Cuộc Sống Sâu Gạo Của Mọt Sách Ở Thanh Triều

Chương 35: Thập tam chịu trận


Đọc truyện Cuộc Sống Sâu Gạo Của Mọt Sách Ở Thanh Triều – Chương 35: Thập tam chịu trận

Một buổi tối, người nào đó lúc trước vẫn to mồm nay giọng lại biến thành vịt đực, khàn ghê gớm, tới nửa đêm trà đã được thay bằng nước mật ong. Lần này, Đông đồng học cũng không cần trang điểm màu khói, hai khối bọng mắt siêu to đã tự động đeo lên mặt. Tay Tiểu Thúy cũng run run liên tục vì không có ai thay thế cho nàng, ít ra hai người biết chữ kia còn thỉnh thoảng được Tứ a ca cùng Thập Tam a ca giúp đỡ. Vì thế sau đêm hôm nay, người thê thảm nhất lại là chủ tớ Hinh Thần uyển hai người. Nhưng mà dĩ nhiên thành tích đạt được cũng vô cùng to lớn, đến buổi trưa ngày thứ hai toàn bộ số tấu chương đều đã được duyệt xong xuôi, đây là việc Thập Tam a ca chưa bao giờ tưởng tượng tới.

Sáng sớm Dận Chân phái tổng quản đến phủ Tam bối lặc mời Tam bối lặc cùng một số chuyên gia thủy lợi đến thư phòng của mình, hắn phải thảo luận và nghiên cứu kĩ càng về vấn đề phân dòng và xây dựng đập chứa nước trên sông Hoàng Hà. Thập Tam thì lưu lại Hinh Thần uyển để chỉnh lý lại tài liệu. Chờ sau khi tất cả tài liệu đều đã được sắp xếp xong xuôi, Đông Thục Lan liền dắt Tiểu Thúy trở về phòng ngủ bù một cách rất đương nhiên. Nàng cũng sợ, rủi như bối lặc gia lại quay về hành hạ nàng thêm chập nữa, vì thế thừa dịp hắn còn đang ở thư phòng nghị sự, nàng liền trở thành lão đại của Hinh Thần uyển, vả lại Thập Tam cũng là kẻ hiền lành tuyệt đối, rất ngại mở miệng nhờ nàng giúp đỡ, chỉ một một câu trưởng tẩu như mẹ cũng đủ nghẹn chết hắn rồi.

Quả nhiên, Dận Tường chẳng những không ngăn cản gì mà ngược lại còn xấu hổ, sùng bái nhường đường cho nàng đi ngủ. Kiểm duyệt những tài liệu này vốn là công việc của hắn, nhưng có thể nói về sau đều do thứ phúc tấn Đông Giai Thị lo. Đương nhiên Thập Tam cũng rất thông minh, nhìn một lần liền học được. Hắn cũng học theo vẽ một tờ bảng tổng kết, để hai thư đồng cầm các tờ bảng biểu tra chi tiết giúp hắn, huyện nào chịu tổn thất do thiên tai nhiều nhất, số người tử vong ở huyện nào nhiều nhất v..v… Cứ như vậy, hiệu suất được nâng cao rất nhiều, chủ yếu nhất là tiết kiệm được rất nhiều công sức vì nhìn bảng là hiểu ngay. Vì sợ ảnh hưởng tới Đông Giai Thị đang nghỉ ngơi trong phòng, Thập Tam đặc biệt dặn dò hai người kia nói thật nhỏ.

Cầm thành quả của mình trong tay, Dận Tường vội vã mang theo tất cả mọi người chạy đến thư phòng của Tứ a ca, lúc này Đông đồng học vẫn đang tìm Chu Công đánh cờ. Chiến trường chong đèn đánh thâu đêm đã chuyển từ thư phòng ở Hinh Thần uyển sang thư phòng của Tứ a ca.


Thấy bảng biểu trong tay Thập Tam, Tam bối lặc Dận Chỉ vừa mừng vừa sợ, nắm chặt lấy hai vai Dận Tường, “Thập Tam đệ, cách làm bảng biểu này là đệ nghĩ ra sao? Thật sự là quá thông minh!” Hắn hỏi như thế bởi hắn nhận ra nét chữ của Dận Tường ở tờ giấy trên cùng.

“Đương nhiên…” Mới nói được hai chữ, Dận Tường đã cảm thấy ở đằng trước có hai tia nhìn lạnh như băng bắn thẳng về phía mình, hắn không kìm nổi hơi rụt cổ lại, khí thế thật là mạnh, áp lực thật là lớn! Cho nên Dận Tường rất thức thời chỉnh lại đầu lưỡi: “Tam ca quá khen rồi. Cũng chỉ vì bức bách quá đệ mới nảy ra được ý kiến này, chứ bình thường làm sao mà nghĩ ra được chứ.” Nói xong, hắn vẫn không nhịn được len lén liếc qua Tứ ca đang ngồi sau bàn đọc sách một cái, quả nhiên áp suất không khí khôi phục lại trạng thái bình thường.

Bên trong thư phòng đột nhiên xuất hiện một luồng khí lạnh, tới bất thình lình, đi cũng kỳ quái. Ngoại trừ Tam bối lặc vẫn luôn chăm chú vào mấy tờ bảng biểu, những người khác đều cảm thấy được luồng khí lạnh này không giống như tiến vào từ cửa sổ hay cửa lớn, đó chính là… Vài người không kiềm chế được hướng mắt nhìn về phía Tứ bối lặc đang giữ vững im lặng cúi đầu đọc sách phía sau bàn.

“Thông minh! Thật là thông minh!” Dận Chỉ vỗ mạnh hai phát lên vai Dận Tường, “Lão Tứ, ta nhất định phải báo lên cho Hoàng a mã biết công lớn của Thập Tam đệ! Loại bảng thống kê này hoàn toàn có thể phát triển ở các bộ, công việc văn thư cũng sẽ rõ ràng mạch lạc hơn rất nhiều.”


“Tam ca nói rất đúng, xác thực phải ban thưởng cho công lớn lần này của Thập Tam đệ.” Dận Chân từ sau bàn đứng lên, cung kính đáp lời Tam a ca, sau đó cũng bày ra bộ mặt vô cùng vui vẻ yên tâm nhìn về phía Dận Tường.

Mấy thần tử xung quanh thấy thế đương nhiên cũng tiến lên ca tụng mấy câu, lúc này không vuốt mông ngựa, còn đợi đến khi nào? Dận Tường bị bọn họ nói đến mức đỏ cả mặt, vô cùng xấu hổ, công lao này rõ ràng không thuộc về hắn. Có điều trong mắt người khác, Thập Tam a ca là đang được khen ngợi nhiều mà sinh ngại ngùng.

Quả nhiên, Tam a ca đặc biệt viết một bản tấu chương dâng lên Khang Hi đế, hi vọng ban thưởng cho Thập Tam a ca. Hoàng thượng đại hỉ, phong thưởng cho Dận Tường ngay tại triều. Thập Tam đón nhận phong thưởng mà trong lòng hổ thẹn. Thấy Thập Tam không hề lộ ra vẻ vui mừng hay hoan hỉ, Bát a ca cùng Cửu a ca đứng gần đó trao đổi ánh mắt, xem ra có vấn đề đây!


Khang Hi còn đặc biệt gọi Thập Tam vào thư phòng, hỏi hắn sao lại nghĩ ra được phương pháp này, Dận Tường lắp bắp, không biết nên trả lời như thế nào cho phải, hắn bắt đầu nhớ lại, sau khi mọi việc xong xuôi, chính hắn đã từng hỏi qua Đông Tứ tẩu vấn đề này, lúc ấy nàng đã trả lời thế nào nhỉ?

“Cách này có gì mà không nghĩ được chứ?!” Khi ấy Đông Thục Lan vẻ mặt khó hiểu, “Vốn đã thế mà, chẳng lẽ khi kiểm duyệt tài liệu các ngươi không làm như vừa rồi? Như vậy sau này tìm tư liệu cần dùng kiểu gì?”

“Phương pháp này của thứ phúc tấn xác định là nhanh và tiện hơn nhiều.”

“Vậy là được rồi. Cứ phương pháp nào thuận tiện hữu hiệu thì dùng phương pháp ấy, ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Ngươi học xong, kiến thức đã là của ngươi rồi.” Trên thực tế, tâm lý tính toán chi li của Thục Lan đồng học đang kêu lên bùm bùm. Nàng thấy Thập Tam đúng là một người hiền lành, cũng giống như Tiểu Thúy bên cạnh nàng. Hẳn là Tứ Tứ cũng vừa mắt điểm này ở hắn nên mới thu Thập Tam làm trâu làm ngựa, bây giờ có thêm một người là nàng, chắc cũng không quá nhiều. Tận dụng thời cơ khó có được lần này mà khiến cho Thập Tam tự cảm thấy nợ nàng chút nhân tình, sau này mà muốn hắn trả ơn chẳng phải sẽ dễ dàng hơn ư? Còn nhớ trước kia trên xã hội rất lưu hành câu nói: Người trung thực càng ngày càng ít đi, nếu không tận dụng để bắt nạt thì sẽ không còn cơ hội nữa. Nếu Thập Tam đã tự đưa mình tới cửa, lý nào nàng lại bỏ qua cho được.


Hồi tưởng kết thúc, Dận Tường chỉ còn cách nói cảm tưởng đầu tiên của hắn khi nhìn thấy đống bảng biểu: “Hồi Hoàng a mã, nhi thần cảm thấy vẽ bảng sẽ dễ hiểu hơn, trực quan hơn nhiều.”

Thấy lúc đầu Dận Tường còn do dự, trong lòng Khang Hi mặc dù sinh nghi, nhưng cũng không  hỏi gì thêm.

Thực tế không nằm ngoài dự kiến của người nào đó, sự sùng kính của Thập Tam a ca đối với vị Tứ tẩu Đông Giai Thị này đã tăng vọt vượt cả đích phúc tấn Ô Lạp Nạp Lạt Thị, xấp xỉ mức Tứ ca Dận Chân.

Không bao lâu sau, Tứ bối lặc được Khang Hi phái ra ngoài kinh thành, mang theo một vài chuyên gia thuỷ lợi đến ven bờ sông Hoàng Hà khảo sát thực địa. Lần này đi liền mất mấy tháng, ngay cả năm mới cũng không thể trở về kinh. Thế nhưng hắn cũng không quên sai người mang cua nước ngọt lớn ở hồ Dương Trừng về cho Đông Thục Lan. Đối với hành động nhỏ này, Thục Lan cũng không quá bất ngờ, nàng biết Dận Chân là người ghét nhất kẻ không tuân thủ quy củ, cho nên chính hắn nhất định là người đã nói là làm. Nếu Tứ bối lặc đã đáp ứng điều kiện đổi cua nước ngọt lớn để nàng giúp Thập Tam sửa soạn tư liệu hôm ấy, vậy hắn nhất định sẽ làm được. Có điều, cho dù không định quan hệ nhiều, Đông thứ phúc tấn cũng biết, đống cua nước ngọt lớn này nàng không thể độc chiếm, nàng xin chỉ thị phúc tấn, lấy danh nghĩa phúc tấn, mời tất cả chủ tử các viện trong phủ, cùng nhau đến hoa viên ăn cua thưởng mai, tùy ý phụ dung phong nhã một phen, để cho mấy vị trắc phúc tấn và cách cách cùng nhau đấu tài, lấy việc này dời đi lực chú ý của các nàng trong chốc lát, tiêu bớt chút oán khí khuê phòng của các nàng. Ít nhất là ngoài mặt, bữa ăn cua này cũng coi như là vui vẻ thuận hòa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.