Đọc truyện Cuộc Sống Sâu Gạo Của Mọt Sách Ở Thanh Triều – Chương 12: Thu hút thần sách
Kết quả của lần đầu tiên quá mức hưng phấn chính là lòng bàn tay phải sưng đỏ của hai vị a ca sau khi hồi cung, nghe nói sau đó những người cùng xuất cung hầu hạ cũng phải chịu phạt. Nghe xong tin đồn này mỗ Lan chẳng mấy bận tâm, có cái gì đâu, cứ coi như là luyện Thiết Sa chưởng đi, mà nàng cũng lấy bàn gỗ lim cho bọn hắn luyện Thiết Sa chưởng đấy chứ, quá xa xỉ mà! Dù hai vị a ca không thể thường xuyên xuất cung chơi nhưng đối với Đông Thục Lan thì được thế này đã là rất tốt rồi, làm người cần phải biết đủ. Thế nhưng đối với hai vị a ca vô cùng nhiệt tình với các món đồ chơi mới mà thỉnh thoảng mới được sờ vào bài poker thì điều này còn xa mới được coi là đủ. Sau khi bàn bạc, tiểu Thập Lục quyết tâm phải có một bộ bài poker cho bằng được, làm sao bây giờ? Thập Ngũ nghĩ ra kế tìm Cửu ca, huynh ấy có tiền, có đồ vật kì lạ nào mà chưa từng thấy, nói không chừng chỗ của huynh ấy lại có.
“Bài là cái gì?” Dận Nga lần này lại tới phủ Cửu ca hắn để lừa lấy chút rượu uống, nghe xong thì rất nhanh miệng hỏi lại.
“Dùng giấy làm thành bài thôi.” Dận Lộc bắt đầu hoài nghi trí thông minh của Thập ca.
“Ý của Thập đệ rất đúng, đệ phải nói rõ hình dạng của bài là thế nào, bằng không ca ca làm sao tìm giúp được cái đệ cần.” Dận Đường giải vây giúp lão Thập, thật là mất thể diện quá đi, bị Thập Lục đệ bảy tuổi nhà mình xem thường.
“Thì chúng lớn bằng bàn tay, hình chữ nhật, bốn góc tròn, tổng cộng có năm mươi tư cây, gồm bốn loại hoa văn, đánh số từ một đến mười, mười một đến mười ba có thêm ngôi sao bởi vì trong trò chơi này mười một đến mười ba không đại diện cho mười một, mười hai cùng mười ba.” Càng nói về sau thì chính Dận Lộc cũng cảm thấy mình nhiều lời.
Dận Nga nghe xong lại càng mờ mịt, khoát tay chặn lại: “Được rồi, càng nghe càng hồ đồ, ca chưa nhìn qua, đệ mang các ca ca đi một chuyến, nếu Cửu ca đã từng nhìn thấy thì sẽ chuẩn bị một bộ giúp đệ, còn nếu chưa thì hắn cũng có thể sai người làm cho đệ một bộ tương tự.”
Ánh mắt Dận Lộc tha thiết nhìn về phía Dận Đường, sự sùng bái của hắn dành cho Đông cách cách nhà Tứ a ca lại cao thêm một bậc: nàng ấy có món đồ chơi đến Cửu ca cũng không biết!
“Chuẩn bị ngựa.”
“Đợi một chút, đừng quên sách.” Thập Ngũ kéo Thập Lục đang hưng phấn chuẩn bị ra ngoài lại.
“Sách gì?”
“Đông cách cách quy định rằng đến chỗ nàng không thể chơi không, mỗi người đều phải nộp một quyển sách, sách gì cũng được, chỉ cần là sách nàng ấy không có hay thi từ ca phú các loại.”
“Đông cách cách?” Dận Đường có thâm ý khác nhìn về phía Dận Tự – người vẫn luôn ngồi một bên không mở miệng. “Nàng ấy muốn những cuốn sách kia làm gì?”
Thập Ngũ lắc đầu: “Không biết, chắc là để đọc, mỗi lần chúng đệ chơi bên ngoài đều thấy nàng ấy hưng phấn ôm sách mới đi vào phòng trong.” Phòng trong bọn họ không vào được, thúc tẩu có khác biệt, về lễ cũng không hợp.
“Đông cách cách này thật thú vị. Người đâu, đến thư phòng tuỳ tiện cầm năm cuốn sách đến đây.”
“Đợi một chút.” Dận Lộc lấy một tờ giấy từ trong vạt áo ra: “Những tên đã có ở trên này thì đừng lấy.” Hắn đã chép hết lại tên sách trong tàng thư mà Đông Thục Lan đang sở hữu chỉ vì sợ mình cầm trùng cuốn thì sẽ không được chơi.
“Đi thôi.” Dận Tự ra quyết định.
Phúc tấn Ô Lạt Na Lạp Thị có chút bất ngờ với việc ba vị a ca luôn không thân cận là Bát, Cửu, Thập đồng thời đến thăm, phải đến khi nhìn thấy Thập Ngũ, Thập Lục a ca từ trên xe ngựa nhảy xuống thì nàng mới sáng tỏ phần nào, hai vị a ca này bây giờ chỉ cần xuất cung liền chui vào trong phủ Tứ bối lặc, xem ra là đến tìm Đông cách cách.
“Tứ tẩu cát tường.”
“Các vị a ca cát tường. Tứ gia còn chưa từ trong cung trở về, mọi người…”
“Tứ tẩu, chúng ta đến để tìm Đông cách cách chơi.”
Thấy bộ dạng ngồi một khắc cũng không yên của Dận Lộc, Ô Lạt Na Lạp Thị cũng không giữ lại lâu. Dận Lộc dọc đường phi nước kiệu, đến cửa viện liền hô to: “Đông cách cách, ta tới!”
Trước cửa phòng một bóng người chợt xuất hiện, Tiểu Thúy đi ra: “Thập Lục a ca cát tường, Thập Ngũ a ca cát tường.” Sau khi nhìn thấy mặt ba pho tượng vĩ đại thì nàng vội vàng lớn giọng: “Bát bối lặc cát tường, Cửu a ca cát tường, Thập a ca cát tường.”
Một tiếng này đem cả chủ viện cũng gọi ra: “Bát bối lặc cát tường, Cửu a ca cát tường, Thập a ca cát tường, Thập Ngũ a ca cát tường, Thập Lục a ca cát tường.”
“Đông cách cách cát tường.”
“Thiếp thân không dám. Tiểu Thúy dâng trà.”
“Cách cách, sách ở đây.” Tiểu Thập Lục nhanh nhẹn đẩy chồng sách lên trước, “Bài đâu?”
Nàng lấy bộ bài ra rồi để lên trên bàn, Dận Nga đưa tay qua mò mẫm một hồi, sau đó lật ra xem, tấm tắc ngạc nhiên, Dận Lộc tay ngắn không cướp được, ánh mắt lên án hướng về phía Dận Tự: “Bát ca…” Thập ca bắt nạt người ta!
Thục Lan ở bên cạnh khẽ nâng khoé miệng, đem ý cười nuốt vào trong bụng. Không hiểu sao khi vừa nghe hai chữ “Bát ca” thì trong đầu nàng lại hiện ra hình ảnh một con chim nhỏ bị bôi đen như quạ(*).
(*) Bát ca điểu là chim sáo đen.
“Cách cách thông tuệ, không biết bài này trừ trò hai mươi tư điểm mà Thập Lục cùng Thập Ngũ nói thì còn cách chơi nào khác không?”
“Cũng có nhiều, một người có cách chơi của một người; hai người có cách chơi của hai người, bài này càng nhiều người chơi thì càng hưng phấn.” Nàng cũng biết tiểu Thập Lục mang những a ca này tới không phải là chuyện gì tốt mà. “Tiếc rằng bài này chỉ có một bộ, nhiều người thì không đủ nhóm, nói thật thì chính nô tỳ cũng không biết có bao nhiêu cách chơi.” Thấy tiểu Thập Lục trợn to cả hai mắt, Đông Thục Lan bĩu môi, ban đầu đã không nghĩ chỉ dùng 24 điểm để có thể giữ chân bọn hắn, lòng hăng hái với cái mới của tiểu hài tử tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nàng chọn bài poker cũng bởi vì nó có thể biến hoá nhiều dạng, có thể giữ cảm giác mới mẻ lâu dài. “Nếu như Cửu a ca muốn làm thì xin làm nhiều một chút rồi để cho nô tỳ hai bộ.”
“Được rồi đừng dài dòng nữa, chơi như thế nào nói nhanh lên.” Dận Nga cũng hứng thú.
“Tiểu Thập Lục trước hết dạy Thập a ca chơi 24 điểm, ngươi, Thập Ngũ, ba người có thể cùng nhau chơi, chọn ra hai người thắng, người tính không ra thì đứng một bên, hai người kia tiếp tục chơi để xem ai thua. Thập a ca trước hết cứ bắt đầu học từ cái đơn giản thì hơn.” Hừ, mới có một quyển sách đã muốn học thêm nhiều cách chơi bài khác, làm sao có thể, giao thêm nhiều học phí (sách) rồi nói sau.
Ngay sau đó Dận Lộc rất ra oai mà dạy cho Thập a ca cách chơi 24 điểm, Dận Tự cùng Dận Đường ở một bên uống trà, xem. Không bao lâu, lão Bát, lão Cửu liền đứng lên nhìn những cuốn sách mà Đông Thục Lan đặt trên cái giá ở trong phòng, không có biện pháp, cấu trúc phòng này ngoại trừ hai gian thì cũng không có chỗ nào để sách, chỉ có thể lấy phòng khách làm thư phòng.
“Hứng thú của Đông cách cách thật rộng rãi uyên bác.” Nhìn sách trên kệ, thiên văn địa lý, phong tục nhân văn, rất linh tinh, mặc dù hiện tại sách trên giá không có nhiều nhưng mà nhìn vào cách thu thập sách của nàng, cái giá sách này nhất định sẽ rất nhanh phải làm mới.
“Chẳng qua là hứng thú cá nhân, biết một chút kiến thức cũng sẽ không nhàm chán.”
“Thời gian không còn sớm, còn phải đưa bọn họ hồi cung. Cách cách, bây giờ chúng ta không quấy rầy nữa.”
“Cung tiễn các vị a ca.”
“Đông cách cách, bộ bài này tiểu đệ cầm đi làm bản mẫu có được hay không?” Dận Đường quơ quơ bộ bài đã được sắp xếp tốt trên tay.
“Đương nhiên, đương nhiên, chỉ cần khi trở lại nhiều hơn hai bộ bài mới là được.” Vẻ mặt chân chó.
Sau khi tiễn những ôn thần này đi, không, thật ra chỉ có hai người lão Bát cùng lão Cửu, những người khác đều là sách thần (thần đưa sách), Đông Thục Lan ngắm giá sách của mình, xem ra bận rộn cũng có giá trị, nếu mà Thập Ngũ cùng Thập Lục không lớn lên thì thật tốt, nàng sẽ luôn luôn có sách để xem!