Đọc truyện Cuộc Sống Ở Nhà Máy Những Năm 80 – Chương 4
Biên tập: Sabi
Beta: Qin Zồ
Xem như một bữa chủ khách đều vui. Sau khi dùng cơm tối xong, Tôn Thúc Minh vốn định giữ nhà mẹ vợ lại rồi mai hẵng về. Dù sao căn hộ phúc lợi của cậu em vợ cách chỗ bọn họ không quá xa, hai nhà dồn lại ở với nhau cũng đủ. Nhưng người nhà ngoại lại từ chối, trong lúc mọi người thu dọn đồ đạc, Điền Thục Lệ không nhịn được khuyên nhủ:
Bà cụ bó chân vừa chậm rãi đi ra cửa vừa nói với con gái út: “Chiều nay lúc ra khỏi nhà mẹ đã bảo tối sẽ về, giờ mà không về bố con lại sốt ruột.”
Dì hai xách giỏ liễu đuổi theo đỡ mẹ, Điền Canh Địa đi sát đằng sau cũng nói: “Anh chỉ cho con lừa một mớ cỏ khô, nếu tối nay không cho nó ăn thì sáng mai nhất định sẽ làm phản mất. Trời tối cũng chẳng sao đâu, bọn anh có mang theo đèn pin, đoạn đường cũng chẳng xa mấy, chạy một lúc là đến. Đi qua đi lại nhiều năm vậy rồi, dù có tối thì nhắm mắt lại cũng đi được.”
Thấy mọi người nhất định phải đi, mẹ Tôn cũng không còn cách nào đành ra ngoài tiễn. Bà biết anh chị ghi nhớ chuyện nhà máy lốp xe muốn tuyển công nhân trong lòng, nên gấp gáp quay về thương lượng.
Ban đêm, trong khuôn viên hộ gia đình nhà máy, tiếng lục lạc leng keng của xe lừa liên tục vang vọng trên đường đá. Hai chiếc đèn pin vỏ kim loại màu bạc chiếu sáng đoạn đường trước mặt. Con lừa già biết đường vung đầu thong dong chạy về nhà.
Thấy đã đi qua khu gia quyến nhà máy và sắp sang đường ray, bà ngoại Điền vốn đang ngồi trên đệm cói bỗng lên tiếng: “Chuyện nhà máy lốp xe muốn loan tin tuyển công nhân, chỉ mấy đứa biết là được rồi, không được nói với người ngoài. Việc này đến cả Lai Phúc còn không rõ, vậy là do bên nhà máy không muốn tiết lộ thông tin sớm. Nếu đã biết thì các con im lặng làm việc, bớt gây thêm phiền toái.”
Mọi người ngoan ngoãn đồng ý, bà cụ thấy vậy cũng vừa lòng gật đầu rồi lại nói: “Thục Mỹ, hộ khẩu Linh Linh và Đại Quý nhất định phải nhanh chuyển về, nếu để chậm mẹ sợ sẽ phát sinh biến cố.”
Bây giờ, hộ khẩu nội thành quý báu còn nông thôn thì không đáng giá. Có điều đó là ở những nơi khác, ở chỗ họ, mười mấy thôn của đại đội1 một và đại đội hai trông nom nhà máy điện và sau đó tạo dựng nên xưởng lốp xe, bất kể đãi ngộ hay mức sống thì đều tốt hơn nhiều so với những thôn bình thường. Cho nên trước nay đây luôn là một địa phương hấp dẫn, bởi thế mà nếu chuyện mở rộng nhà máy lốp xe được truyền ra thì chỉ sợ trên thị trấn lại hạn chế nhập hộ khẩu như trước.
Càng nghĩ càng thấy chuyện này nên sớm làm không để chậm trễ, bà Điền lập tức nói với con trai trưởng bên cạnh: “Ngày mai con sang nhà chú ba nhận việc, để bố đến chỗ thư ký đại đội thử hỏi thăm tình hình. Dù gì Đại Quý và Linh Linh cũng là con Thục Mỹ, mình là nhà mẹ đẻ, có thêm vào hộ khẩu bố mẹ cũng dễ xử lý hơn. Nhưng mà mẹ phải nói trước là chỉ đăng ký hộ khẩu cho cháu trai và cháu gái nhà mình thôi, không phụ trách con nhà ai hết.”
Điền Thục Mỹ đỏ mặt, bà biết mẹ nói lời này cho mình nghe. Lúc trước khi nhà máy lốp xe xây xưởng tuyển công nhân, trên trấn cũng từng náo động một lần. Vừa nhận được tin, mọi người rối rít tìm mối quan hệ để nhập hộ khẩu vào đại đội bọn họ. Mẹ chồng bà lúc đó cũng là một trong những người động lòng, bèn kêu bà nghĩ biện pháp nhập hộ khẩu cậu em chồng vào nhà mẹ đẻ để được đi làm ở xưởng.
Tiếc là bà ấy nói quá trễ, ngay từ hôm đầu tiên, mọi người trong huyện điên cuồng xử lý hộ khẩu đã phát hiện được điểm không thích hợp, ngay lập tức dừng công tác chuyển hộ khẩu vào hai đại đội của bọn họ. Vì thế mẹ chồng còn từng oán trách sao bà làm quá chậm, để lỡ tiền đồ của con trai út nhà mình. Vậy mà bà ấy cũng không nghĩ lại xem, hộ khẩu là thứ muốn là làm được ngay chắc?
Dù coi như không đáng giá thì hộ khẩu nông thôn cũng mang tính chính thức, dính tới vấn đề phân công đất đai. Muốn nhập hộ khẩu vào trong thôn thì ít nhất cũng phải có quan hệ huyết thống với chủ hộ, nếu không thì các phụ lão trong làng sẽ không đồng ý. Đường tắt duy nhất dành cho người bên ngoài chính là gả vào thôn hoặc ở rể, nếu không thì không có khả năng nhập hộ vào đại đội của bọn họ.
Bà Điền nhìn con gái lớn im lặng cúi đầu thì không khỏi thở dài. Nhớ ngày xưa, tuy nó gả cho con rể là xem như trèo cao, nhưng rồi bà thấy chàng trai này cũng không tệ, thông gia trông cũng hiền lành nên sau này mới gật đầu chấp thuận. Thời gian đầu Thục Mỹ sống rất tốt, ai ngờ từ lúc ông thông gia qua đời, bà ấy làm việc ngày càng hồ đồ, thiên vị cậu con út ngày càng quá đáng.
May là con gái và con rể đã sớm phân nhà ra ở riêng. Nếu không thì còn phải trông nom mẹ chồng và cả chú em chồng hay gây chuyện. Tháng ngày về sau còn chưa biết trôi qua trong hỗn loạn thế nào.
Xe lừa băng qua đường ray, còn chưa đi được mấy phút Điền Lai Phúc đã nhảy xuống xe, nhìn lên phía mọi người nói: “Mẹ, con đến rồi. Anh cả, chị hai, tới nhà em ngồi một lát đã.”
“Cũng đã trễ thế này rồi, không đi đâu.” Điền Canh Địa đang đánh xe trả lời.
“Vậy em để lại một cây đèn pin cho mọi người.”
“Không cần, bọn anh có, em cứ giữ lấy mà dùng.”
Điền Lai Phúc cũng không nói thêm nữa, đứng ở bên đường soi đèn cho xe lừa chạy. Đến tận khi không thể nghe được tiếng lục lạc leng keng nữa, ông mới xoay người đi về khuôn viên các tòa nhà dân cư trong nhà máy lốp xe.
Đêm hôm ấy, Điền Thục Lệ thu dọn nhà bếp, cho bọn trẻ đi ngủ hết xong mới rửa mặt rồi trở về phòng. Thấy chồng ở trong phòng đang tựa lên đầu giường, không biết đang đọc tài liệu gì trên tay, bà bèn đi qua rót một ly nước ấm rồi hỏi: “Trễ vậy rồi mà còn đọc? Gần đây sao ban Bảo vệ bọn anh nhiều công chuyện vậy?”
Tôn Thúc Minh nhận ly nước vợ đưa, hớp một ngụm lớn rồi đặt lên đầu giường, lật tài liệu đáp: “Đáng ra cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là gần đây ông trưởng ban không quán xuyến nữa, có việc là lại gọi anh thu xếp.”
Điền Thục Lệ vội ngồi xuống cạnh chồng khẽ hỏi: “Trưởng khoa bọn anh thật sự sắp lên chức à?”
“Ừ, nghe bảo được đề chức phó quản đốc. Cấp bậc tư lịch ông ấy cũng đủ, trước khi nghỉ hưu chắc là phải lên một cấp.”
“Vậy trưởng ban…” Có những lời không cần nói rõ ràng hết.
“Chuyện trưởng ban bên nhà máy tất nhiên sẽ có sắp xếp, chúng ta cứ nghe tổ chức quyết định.”
Sống cùng ông ấy hơn hai mươi năm, Điền Thục Lệ nhìn bộ dạng này của chồng là biết hỏi cũng không được gì. Bà thở phì phò leo thẳng lên giường, chui vào trong chăn rồi cuốn hết quấn lên người mình.
Tôn Thúc Minh gãi đầu bối rối, thật ra ông không phải muốn giấu vợ điều gì. Chẳng qua chuyện trưởng ban này, dù người bên trong và bên ngoài phân xưởng đều bảo ông có tiếng nói nhất. nhưng chỉ cần mọi chuyện chưa ngã ngũ thì không thể tùy ý mở miệng được.
Trước giờ qua bao năm ông luôn làm việc theo kiểu khiêm tốn không phô trương. Đây cũng là điểm ông được các lãnh đạo tán tưởng nhất.
Mà thôi không nói nữa, vợ tức giận rồi mình còn phải đi dỗ dành.
Thế là Tôn Thúc Minh cẩn thận kéo chăn lông bị vợ cuốn đi hết, nhưng đối phương không phản ứng, ông lại kéo kéo vài lần nữa mới hiệu quả. Điền Thục Lệ buồn bực xốc chăn trên đầu lên nhìn chồng bảo: “Chuyện của anh em chẳng muốn hỏi nữa, nhưng chuyện con anh phải để ý. Con mình còn nhỏ, dù có học thì tương lai khi phân công vào nhà máy làm, anh cũng phải nghĩ cách cho nó công tác ở vị trí kỹ thuật.”
Vị trí công tác ở nhà máy điện chia ra thành ngành nghề kỹ thuật và ngành nghề kỹ năng. Nghề kỹ thuật phải học tròn 3 năm mới có thể chính thức tốt nghiệp. Còn kỹ năng thì chỉ cần 6 tháng là được.
Dù cho nghề kỹ năng học xong sớm hơn nghề kỹ thuật hai năm, thời gian kiếm được lương chính thức cũng sớm hơn như vậy. Nhưng mà công việc kỹ thuật lương cơ bản cao, tỷ lệ thời điểm tăng lương trong tương lai cũng cao, sau này đãi ngộ chia nhà, thăng chức hay thậm chí khi về hưu rồi càng được săn sóc tỉ mỉ.
“Anh biết mà, anh đã sang bên xưởng Kiểm tu máy móc chào hỏi rồi. Sau khi Tiểu Tuấn vào nhà máy, ông Cao sẽ đưa nó đến thẳng bên đó.”
Việc ở xưởng Kiểm tu nhà máy điện tuy không được xem là thoải mái gì mấy, nhưng dù sao cũng hơn bị đưa sang chỗ lò hơi công nghiệp, đẩy xe than đốt nồi công suất lớn.
Thật ra Tôn Thúc Minh chưa từng nghĩ đến ban Bảo vệ, chuyện cũng giống giáo viên hiếm khi đưa con vào lớp mình vậy. Ông cũng không muốn sắp xếp thằng ranh con ngay dưới tầm mắt làm gì.
Điền Thục Lệ nghe thế mới yên lòng nhường nửa chăn, ông vội trèo lên giường nghỉ ngơi.
Hết chương 4.