Đọc truyện Cuộc Sống Ở Dị Thế Của Mặc Liên – Chương 53: Tầm Vân
“Sát La là vương tử vủa Ma Vương, ngươi xác định người Ma tộc kia thật sự tên là Sát La?” Đối với Ám Dạ mà nói, cái tên Sát La cũng không có xa lạ.
“Vâng… Nhưng hắn đã… Bị người khác giết chết rồi…” Túy Lam hung hăng chau mày, máu đỏ tươi theo cái cổ mảnh khảnh của nàng chảy xuống.
Ám Dạ thấy thế liền ngăn cản nàng: “Đừng nói chuyện. Kiệt Thịnh, ngươi nói đi.” Rồi sau đó đem ánh mắt hướng về phía nam tử đứng ở một bên.
Nam tử tên là Kiệt Thịnh là một thành viên của Ám Lâu, đồng thời cũng là vị huyền sư duy nhất còn sống trong nhiệm vụ nguy hiểm lần trước, sự sống sót của hắn thật giống như một kì tích.
“Đúng vậy, mới vừa rồi hắn đã bị một nam tử tóc vàng không biết tên giết chết, cuối cùng hóa thành một bãi đất khô cằn, sau đó không biết vì sao kim quang mãnh liệt, thiên địa biến sắc hủy diệt, chúng ta liền bị truyền tống ra ngoài. Bất quá, nếu hoàng tử Sát La thật sự đã chết, hài cốt dưới kia hẳn còn lưu lại hơi thở của hắn.” Kiệt Thịnh khom người trầm giọng nói, không chút suy nghĩ đưa ra chất vấn của mình.
Mặc Liên nhếch mày, lạnh lùng cười. Lúc nãy nàng đúng là đã lợi dụng tinh thần ảo thuật của Mặc Linh và khả năng thiết lập truyền tống trận của bản thân, nam tử này lại có thể ở dưới tình trạng tinh thần bị ảo thuật uy hiếp mà đưa ra phán đoán nhanh như vậy, đúng là có điểm ý tứ.
Mặc Liên liễm hạ hai tròng mắt, ánh sáng nhàn nhạt chảy xuôi nơi đáy mắt.
Hơi sững sờ, Ám Dạ cúi đầu trầm tư, một nam tử không biết tên có thể dễ dàng giết chết hoàng tử Sát La, hơn nữa nơi này chỉ còn là một đống phế tích, chắc không thể thu thập được chút dấu vết hữu ích gì, việc này là do truyền tống trận công kích đã sớm đã thất truyền gây ra, người này đến cùng là ai?
Là địch hay là bạn?
Nhíu mày suy nghĩ sâu xa một lát, Ám Dạ đối với người phía sau, liếc mắt ra hiệu, bạch y nam tử phía sau chỉ trong nháy mắt đã đi kiểm tra hoàn cảnh xung quanh một lượt.
Loại dao động này, hóa ra là không gian huyền lực, hi hữu mới có thể gặp!
Một lát sau, nam tử đi đến bên người Ám Dạ, tôn kính mà nói: “Ám chủ, đích xác là có dấu hiệu của hoàng tộc Ma tộc, đúng là tứ hoàng tử Sát La! Hơn nữa, ta còn phát hiện thêm thứ này!”
Một ánh sáng khát máu xẹt qua trong đôi mắt đen nhánh của Ám Dạ, trên tay là một viên đá có khắc huyền lực văn không biết tên, lạnh lùng nói: “Tốt lắm, thông tri với bọn họ, món nợ này chúng ta muốn hảo hảo cùng Ma tộc tính toán!”
“Vâng! Ám chủ!” Mọi người đồng loạt trả lời.
Mà người các gia tộc và thế lực khác đều không dám nói một lời, trước mặt cái khủng bố nam nhân này, cho dù có bất mãn cũng chỉ có thể nhẫn.
“Về sự tình này, Ám Lâu ta chắc chắn sẽ cấp cho các vị một cái công đạo, các vị mời trở về trước!” Ám Dạ ôm lấy bóng dáng suy yếu của Túy Lam, dùng một ánh mắt lạnh như băng quét đám người kia.
Đang lúc mọi người ngừng hít thở, tính toán rời đi thì có một giọng nói đột ngột vang lên: “Đợi một chút!”
Ám Dạ nhíu mày quay đầu, liền nhìn thấy một bóng dáng nhanh nhẹn tinh tế.
Mà ánh mắt của thiếu niên kia lại trên hòn đá trong bàn tay hắn, chậm rãi mở miệng: “Cái này là kết giới huyền lực văn!”
“Ngươi thật sự nhận được loại huyền lực văn này?” Ám Dạ hơi sửng sốt, lạnh giọng hỏi, chăm chú nhìn thi thể đầy đất, người này có thể sống sót, Ám Dạ ngay từ đầu đã nhận định Mặc Liên bất phàm.
“Vâng, hẳn là đạo huyền lực văn này được khắc trên một khối tinh tinh, sau khi sử dụng liền thoái hóa thành một hòn đá bình thường.” Mặc Liên không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, đối mặt với Ám Dạ không có tí ti sợ hãi và nịnh hót.
“Ngươi là ai?” Ám Dạ thâm thúy nhìn Mặc Liên, trầm giọng hỏi.
Túy Lam ở trong ngực Ám Dạ thấy thế thì ho nhẹ một tiếng, nói: “Đây là người đại biểu cho Kỳ Nặc đại nhân tới tham gia đại hội bán đấu giá.”
“Tại hạ Tầm Vân.” Mặc Liên cảm thấy nghi hoặc, Kỳ Nặc đại nhân này là ai? Chẳng lẽ là lão đầu kia?
“Ân!” Ám Dạ gật đầu nhàn nhạt đáp, ý muốn Mặc Liên tiếp tục nói hết.
“Loại này huyền lực văn phức tạp này có từ thời thượng cổ, Tầm Vân cũng chỉ là đi theo gia sư dạo chơi ở một chỗ thượng cổ di tích mới may mắn được gặp qua, nếu không Tầm Vân cũng không thể nhận thức ra đây là kết giới huyền lực văn.” Mặc Liên tiếp nhận hòn đá trong tay Ám Dạ, trầm tư một lát rồi tiếp tục nói.
“Vị tôn sư kia là ai? Là Kỳ Nặc đại nhân?” Ám Dạ giao Túy Lam cho một tên thuộc hạ ở bên cạnh, an bày xong cho những người bị thương, rồi mới thản nhiên hỏi.
“Ta không quen biết Kỳ Nặc đại nhân, ta cũng không biết tên của sư phụ, bất quá hắn là một lão nhân gia đầu tóc và râu đều đã bạc, ưa thích ăn mặc y phục màu lam, bộ dáng lúc nào cũng là thê thảm không chịu nổi.” Mặc Liên nơi nào thì có sư tôn cơ chứ, chỉ đành đem lão đầu kia ra chống đỡ, cau mày làm bộ nói.
Lại không biết lời trả lời lập lờ nước đôi của Mặc Liên càng là làm cho mọi người ở đây khiếp sợ không thôi.
Tóc và râu đều đã bạc, y phục tả tơi.
Đây chẳng phải là bộ dáng mà người kia thích nhất sao?
Cái vị đại nhân kia rõ ràng có thân phận tôn quý và thực lực khủng bố nhưng lại luôn ưa thích giả bộ đáng thương, nơi nơi giả danh lừa bịp, nguyên lai là sư phó của vị tiểu công tử này!
Khó trách tiểu công tử có khí chất hiên ngang bất phàm hơn người, thì ra là thế!
Sau khi hiểu ra, mọi người ào ào thay vào là biểu cảm au dua nịnh nọt, nhìn chằm chằm Mặc Liên giống như nàng là một khối thịt béo đang đung đưa trước mặt vậy.
Tự động làm như không thấy những ánh mắt trần trụi kia, nàng lại nói tiếp: “Loại huyền lực văn đã tuyệt tích này nhân tộc tuyệt đối không có người có thể vẽ ra.”
Nàng tùy ý liếc về phía Kiệt Thịnh đang lặng yên đứng ở một bên, ánh mắt chỉ lơ đãng dừng ở trên người hắn một chút, rồi dường như không có việc gì thu hồi, ngay sau đó nói: “Hơn nữa liền tính là có người nào đó có thể khắc ra loại kết giới huyền lực văn này đi, bày trận cũng cần một khoảng thời gian, mà Ma tộc bỗng nhiên xé rách không gian xuất hiện, rồi mãi về sau mới chính thức khởi động kết giới, trong vòng một khoảng thời gian ngắn như vậy, không đủ để bày ra kết giới đồ án. Cho nên…”
“Cho nên, cái kết giới đồ án này đã sớm được bố trí tốt?” Ám Dạ lạnh lùng nói, thậm chí có người bất tri bất giác ở trong địa phương của bọn họ thiết lập âm mưu, việc này tuyệt đối không phải là người bình thường có thể làm được.
Vẻ mặt Kiệt Thịnh chợt trở nên cứng ngắc, ngay lập tức đã khôi phục bình thường.
“Hừ! Đây đều là những lời suy đoán của một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, ngươi có chứng cớ gì không?” Ngũ trưởng lão của Quang Minh thần điện lập tức hỏi ngược lại.
Mặc Liên tựa hồ sớm đã liệu đến bọn họ sẽ nghi ngờ, nhẹ nhàng cười, lúc mọi người đang tĩnh tâm lắng nghe thì bóng dáng của nàng lại đột nhiên biến mất.
Thình thịch! thình thịch!
Bốn tiếng vang thật lớn, thân hình của nam tử tên là Kiệt Thịnh bắt đầu quái dị vặn vẹo, da thịt trong nháy mắt biến thành màu xanh đen, một đôi ma góc màu đen xuất hiện trên trán hắn.
Hóa ra là người Ma tộc!
Chỉ là vẻ mặt của hắn dữ tợn mà thống khổ, một lát liền sau thân hình chấn động, bị nghiền thành cát bụi!
Kinh ngạc!
Bởi vì cái khối màu đen kia là chứng mình sắt thép nhất cho sự tồn tại của Ma tộc.
“Như thế nào? Như vậy đã đủ để chứng minh chưa?” Nàng nhàn nhạt nói, lúc này ở trong lòng mọi người đã tràn đầy sóng to gió lớn.
Một cái đồ án màu vàng thần bí có ba thanh kiếm và một thanh dao găm hiện lên ở dưới chân nàng, mái tóc dài màu đen ở trong không trung bay bay, trong tay đang nắm giữ một viên một ma hạch màu xám đen.
“Đây là chứng cớ, ma hạch của Ma tộc!” Mặc Liên cười nhẹ, vứt viên ma hạch ở trong tay cho ngũ trưởng lão còn đang chấn kinh ở một bên.