Đọc truyện Cuộc Sống Ở Dị Thế Của Mặc Liên – Chương 26: Khảo nghiệm của tự kỷ cuồng
Editor: Umi
Mặc Liên mỉm cười, cuối cùng nàng cũng biết tiểu gia hỏa này thủ hộ ở trong này vì lý do rồi.
Xem ra chỗ này có cái bảo tàng của vị đại năng thượng cổ nào đó đi, nhiệm vụ của Tinh Tinh Nguyên Linh là thủ hộ tại nơi đây, chờ khảo nghiệm giả, nhưng ngoài ý nó lại bị mùi của đan dược hấp dẫn, bằng không sao Tiểu Tuyết Cầu sinh ra tại nơi đây lai chưa từng gặp qua nó lần nào. Mà dưới nền đất này có cái gì đó ước thúc tiểu gia hỏa này không thể rời khỏi đây.
Dù sao thể chất của nàng phế vật, chết thì chết, lần này nàng tuyệt đối không buông tha cho một cơ hội tốt này.
Tuyệt thế phế vật lại như thế nào? Mệnh là do ta, không phải do trời!
Mặc Liên nhướng đuôi lông mày, một phen kéo Tiểu Tuyết Cầu qua, giọng nói lạnh lùng: “Tiểu Tuyết Cầu, cất kỹ mọi thứ vào đi, chúng ta đi xuống xem một chút.”
Tiểu Tuyết Cầu cảm nhận được suy nghĩ của Mặc Liên dao động, nháy mắt liền đem toàn bộ vật phẩm thu vào sinh mệnh không gian, vui vui vẻ vẻ đi theo Mặc Liên và Tinh Tinh Nguyên Linh hướng chỗ sâu huyệt động đi đến. Càng đi càng cảm thấy rất quen, chỗ này không phải là trung tâm của Bình Nguyên Tinh Thạch, nơi mà nó sinh ra sao?
“Chủ nhân, nơi này chính là địa phương ta sinh ra.” Tiểu Tuyết Cầu rất nhanh liền nhận ra mục đích của Tinh Tinh Nguyên Linh, đúng là nơi lúc trước nó ấp trứng.
Tinh Tinh Nguyên Linh giờ phút này cũng không có dừng lại, mà là lướt qua trung tâm Bình Nguyên Tinh Thạch, tiếp tục mang theo Mặc Liên đi tới một chỗ khác, đường đi càng ngày càng hẹp, còn có chút gập ghềnh, linh lực ở đây cũng cũng nồng đậm gấp bội hơn bên ngoài.
Dần dần, Mặc Liên ở huyệt động thạch bích thấy qua đủ loại phù văn tinh mỹ và tranh vẽ trên tường.
Trên tường có một loạt bức tranh họa thế nhưng chỉ vẽ có một người, khi thì mặc huyền bào, khi thì mặc áo giáp, bộ dạng anh tuấn lỗi lạc, anh vĩ bất phàm.
Hoặc giận hoặc cười, nhìn qua rất sống động.
Mặc Liên nghĩ thầm trong lòng, người này đến cùng là có nao nhiêu tự kỷ a!
Tranh vẽ ở trên tường giống như sử thi văn chương, triển khai ở trước mặt Mặc Liên, nguy nga trang nghiêm lại không thiếu phần hoa lệ phong phú, còn có đủ các loại huyền lực đấu kỹ mà tự kỷ cuồng kia sử dụng, rất sống động, như là một khúc thơ cổ, giống như một đoạn lễ tụng tán ca, làm cho tâm huyết người ta mênh mông sôi trào!
Nơi này nguyên lai là chỗ ở của một vị đại năng thượng cổ, có tính cuồng tự kỷ! Thứ đầu tiên được ghi lại chính là những thành tựu lúc sinh của hắn!
Chinh phục, sát phạt, bảo vệ, cứu rỗi, người này có vẻ vừa chính vừa tà.
Mặc Liên bị tranh vẽ trên tường làm cho khiếp sợ, nàng phảng phất như rơi vào bên trong sương mù, hình ảnh trên thạch bích như như núi cao ầm ầm đi tới, huyết tinh tàn khốc, chém giết như đao nhọn công kích linh hồn của nàng, phản bội, cực khổ, cô độc… Con đường duy nhát mà cường giả nhất định phải trải qua là đi trên máu tươi và nghị lực là thứ trang bị không thể thiếu để thành công, không ngừng chiến đấu, đó là vũ khí sắc bén tốt nhất để ma luyện linh hồn.
Một hồi đấu tranh kia là thuộc về linh hồn!
Mặc Liên tự nhiên không biết, giờ phút này mật độ linh lực ở trong huyệt động này đã lên tới một cái mức độ có thể làm cho người ta hít thở không thông, bởi vì nàng đang ở trong tinh thần ảo thuật, nên xung quanh chỉ là một mảng yên lặng, nếu là Tu Luyện Giả, tất nhiên sẽ bị này mật độ linh lực đột nhiên tràn ngập tràn ngập cả người, nếu cấp bậc không đủ, thể chất huyền lực hơi yếu, không biết tự lượng sức mình sẽ ngay lập tức bị tẩu hỏa nhập ma, nổ tan xác mà chết.
Linh lực quá mức nồng đậm, đối với Tu luyện giả mà nói là kịch độc, nhưng đối với Mặc Liên, loại người không có cách nào linh khí mà nói, một chút ảnh hưởng cũng không có.
Không thể không nói, chủ nhân của cái huyệt động này thật sự là suy nghĩ rất hoàn mỹ.
Những tu luyện giả có tâm chí không kiên định thì dùng tinh thần ảo thuật để diệt!
Những tu luyện giả có thể chất suy yếu thì có thể dùng linh khí thiên địa để diệt!
Đây là khảo nghiệm trí mạng đối với tu luyện giả, vô luận là thân hình hay là linh hồn đều kiểm tra qua. Nhưng mà đối với Tiểu Tuyết Cầu và Tinh Tinh Nguyên Linh, những loại con cưng của trời kia mà nói sẽ không có ảnh hưởng gì.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tiểu Tuyết Cầu sốt ruột chăm chú, đầu tinh tế đầy mồ hôi, lại không nhân được phản ứng nào từ Mặc Liên, một lần rồi lại một lần hung tợn trừng mắt Tinh Tinh Nguyên Linh.
Cái tiểu gia hỏa kia thế nhưng bố trí cạm bẫy như vậy để cho bọn họ gảy vào! Quả thật là không nên để tướng mạo ngây thơ đáng yêu bên ngoài của nó đánh lừa!
Tinh Tinh Nguyên Linh ở dưới ánh mắt âm trầm của Tiểu Tuyết Cầu rụt rụt cổ, trong lòng nó cảm thấy rất là ủy khuất.
Chủ nhân của nó đã dặn dò qua, nếu muốn cùng người ta rời đi, thì người đó cần phải trải qua khảo nghiệm, nếu không trải qua khảo nghiệm thì nó cũng không có biện pháp.
Đột nhiên, cự phong nổi lên, lướt nhẹ qua mái tóc dài màu đen của Mặc Liên, nó ở trong không trung bay lượn, một loại năng lượng dao động không hiểu trong không trung xuất hiện, Mặc Liên chậm rãi mở hai tròng mắt ra, đáy mắt thâm thúy có hơn vài phần u ám và kiên định.
“Chủ nhân! Người không sao chứ?” Chỉ một cái chớp mắt Tiểu Tuyết Cầu đã nhào vào trong ngực Mặc Liên, làm nũng cọ cọ.
Mặc Liên ôn nhu cười, mở miệng nói: “Không có việc gì, chỉ là một cái khảo nghiệm của một vị tiền bối mà thôi.”
Nói xong, Mặc Liên cung kính hướng về hình người trên bức tranh vẽ trên tường, khom người thi lễ.
Lần tôi luyện tâm trí này, thật sự đã mang lại cho nàng không ít lợi.
Theo động tác Mặc Liên, cửa đá trước mặt huyệt động lặng yên mở ra, nàng mỉm cười, ôm hai hai tiểu gia hỏa kia đi vào bên trong cửa đá.
Bên trong chỗ sâu của huyệt động ở trong trung tâm Bình Nguyên Tinh Thạch, đó là một nơi cao phải tới trăm trượng, rộng lớn không có điểm dừng, địa hình gập ghềnh, thạch đá lởm chởm.
Tinh tinh ở đây tùy ý sinh trưởng như bụi cây, mỡi một viên tinh tinh này mà xuất thế đều có thể khiến cho vạn năm nguyên tố điên cuồng, mỗi một khỏa tinh tinh đều trong sáng giống như Cửu Thiên Huyền lộ, ẩn ẩn phóng ra ba quang chói mắt, thư thái ở giữa huyệt động hắc ám rét lạnh này tỏa ra từng đợt ánh sáng mê ly, cảnh vật trong huyệt động trở nên huyễn ảo, mờ ảo như chìm giữa một biển sương mù.
Tinh tinh ở trong huyệt động dựng đứng, có khối cao năm trượng, xuynh quanh là những khối huyền tinh cao mười trượng, chung quanh huyền tinh được che kín bởi những phù văn tinh mỹ, chiết xạ ra ánh sáng tràn đầy, cửu sắc rực rỡ, ngăn trở hết thảy những u ám trên thế gian.
Quang huy màu bạc mềm mại lưu chuyển phía trên huyền tinh, giống như nó là màu sắc thánh khiết tinh thuần nhất trên đời, phút chốc ánh sáng màu bạc trở nên đạm nhạt, màu đen nhanh chóng chiếm hết một khối tinh tinh hoàn chỉnh, hắc ám đậm đặc thuần túy, sau đó huyền tinh lại trở nên bình thường. Không có một tia dao động, hư vô yên lặng, giống như chưa bao giờ từng tồn tại qua. Ngay sau đó là ánh sáng chói mắt màu vàng, màu lục nồng liệt, màu lam của đại dương, màu đỏ của lửa, màu xanh phong phú, màu tím thần bí, thay phiên nhau xuất hiện.
Không thể tưởng tượng nổi một màn trình diễn luân phiên này, phảng phất như đã trải qua trăm triệu năm tháng n tang thương, chỉ là một cái liếc mắt liền có thể làm cho nhân tâm run rẩy, bị lạc vào bên trong dị tượng kia.
“Chủ… Chủ… Chủ nhân, đây là huyền tinh a!” Tiểu Tuyết Cầu gian nan nuốt nuốt nước miếng, mở miệng cao hứng nói, chủ nhân của nó, quả nhiên là có vận may nghịch thiên!
“Hả? Có ý tứ gì?” Mặc Liên không hiểu, cửu sắc tinh tinh này tuy rằng mỹ lệ, nhưng nàng lại không biết nó cùng với những loại tinh tinh khác khác nhau ở chỗ nào.
“Chủ nhân.” Tiểu Tuyết Cầu ngừng một chút nói, “Huyền tinh là đặc biệt tượng trưng cho Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Lôi, Quang, Ám trong thiên địa, thập loại huyền lực kết hợp lại. Huyền tinh và tinh tinh có sự khác nhau rất lớn, tinh tinh ngưng kết chính là linh lực, mà huyền tinh ngưng kết tất nhiên là huyền lực rồi. Bên trong huyền tinh là mười nguyên tố, chúng nó hỗ trợ lẫn nhau, tự thành một cảnh giới, biến ảo vô cùng, có thể giúp trùng tố huyền lực căn, hoặc là nghịch thiên cải mệnh! Nó là thiên địa chí bảo!”
Mặc Liên cảm thấy sửng sốt, quả nhiên là trời không tuyệt đường người!
Nhưng nếu nó là một chí bảo hiếm có như thế, vì sao tự kỷ cuồng lưu nó lại cho hậu nhân mà không tự mình sử dụng?
Chẳng lẽ, đây cũng là một lần khảo nghiệm khác của tự kỷ cuồng sao?