Đọc truyện Cuộc Sống Nuôi Dạy Trẻ Của Tay Xăm Trổ Và Trai Ưu Tú – Chương 17: Muốn chiếu sáng cho cậu ấy
Đây là một ngày cuối tuần hiếm thấy không bị tắc đường.
Trình Nhiên do dự mãi giữa Disney land và Thung lũng Vui vẻ, rồi lại nghĩ đi Hongkong thì phải đổi tiền qua Đô Hongkong xong phải qua hải quan, mà cũng không rõ Vương Hổ đã có hộ chiếu chưa, cuối cùng vẫn quyết định chọn Thung lũng Vui vẻ.
Chú Hổ bảo mẫu sáu giờ hơn đã dậy nấu ăn cho hai cha con. Sáu rưỡi, Vương Hổ đeo tạp dề hồng phấn đi gọi hai người dậy.
Một lớn một nhỏ, hai chuyên gia chuyên nướng khét giường.
Trình Dương ngáp rồi xoa xoa bụng coi cực đáng yêu. Vương Hổ bế Trình Dương vào nhà vệ sinh đánh răng. Trình Dương mềm mại thơm một cái lên má Vương Hổ, mang theo mùi sữa thơm thơm của trẻ con.
“Chú Hổ chào buổi sáng.”
Tình thương của cha trong Vương Hổ dường như đã bị kích động toàn phần, cuối cùng chạy trối chết.
Lực sát thương này…. quá khủng bố rồi.
Rất khó đánh thức Trình Nhiên. Vương Hổ gõ cửa nửa phút đồng hồ vẫn không thấy động tĩnh gì đành đẩy cửa vào gọi anh. Luật sư Trình mặc bộ đồ ngủ chỉnh tề, trong lòng ôm gối ôm dài, mái tóc bình thường được chải chuốt cẩn thận giờ đang mềm mại rũ xuống. Vài tia nắng vàng óng xuyên qua khe rèm chiếu vào giường, mang theo cảm giác biếng nhác và thoải mái.
Nhiệt độ ở Thâm Quyến từ tháng Mười, tháng Mười một là bắt đầu giảm. Tuy giờ đã là tháng Mười hai nhưng ánh nắng vẫn rất ấm áp. Vương Hổ chậm rãi đi tới bên giường, đưa tay chọc chọc má Trình Nhiên.
Kết quả chọc người ta tỉnh dậy.
Xấu hổ quá đi.
Trình Nhiên mơ mơ màng màng mở mắt ngồi dậy: “Tôi dậy ngay đây…..” Hình như không để ý chuyện gì vừa xảy ra.
Vương Hổ chạy trối chết ver 2.0.
Hiện tại không phải trong mùa du lịch, ở Thung lũng Vui vẻ không quá đông người, đa số các trò chơi đều không cần xếp hàng. Mấy trò nổi tiếng như tàu lượn siêu tốc xanh trắng đan xen có thể dọa chết người thì Dương Dương nhỏ quá không chơi được.
Trình Nhiên và Trình Dương đều là lần đầu tiên tới nơi như công viên giải trí, nhìn thấy chỗ nào cũng là trò chơi thì rất tò mò.
Vương Hổ kéo Trình Nhiên chạy qua chạy lại theo đuôi Trình Dương, thi thoảng còn phải giữ nhóc con lại tránh cho chạy đâu lạc mất.
Bọn họ đi chơi trượt thác nước. Hai ông bố mới không mang quần áo để thay cho bé con nên cuối cùng một người móc ra 20 tệ mua áo mưa dùng một lần.
Bọn họ còn cùng nhau chơi vòng quay ngựa gỗ. Trình Dương kéo Trình Nhiên và Vương Hổ ngồi lên ngựa gỗ. Vương Hổ thân cao mét tám đành phải đáng thương rụt người ngồi trên ngựa gỗ run rẩy vì lạnh.
“Con là hiệp sĩ! Ba với chú Hổ là công chúa!” Mèo con ngồi trên chú ngựa trắng phía trước, bộ dạng ưỡn ngực rất kiêu ngạo.
Trình Nhiên nghe thấy lời của con trai, liếc mắt nhìn người đàn ông xăm trổ đầy tay đang khổ sở ngồi trước mặt mình. Câu đó nói thế nào ý nhở?
Công chúa móc ra có to bằng tôi không?
Thật hợp với tình cảnh bây giờ.
Vương Hổ thấy Trình Nhiên bỗng nhiên nhoẻn miệng, cảm nhận thấy rõ ràng tìm mình dần rộn rã.
Người này sao lại đáng yêu như vậy!!!!
Muốn chiếu sáng cho cậu ấy.