Cuộc Sống Nông Thôn Gà Bay Chó Chạy

Chương 33: Cuối Cùng Cũng Buông Ra


Bạn đang đọc Cuộc Sống Nông Thôn Gà Bay Chó Chạy – Chương 33: Cuối Cùng Cũng Buông Ra


Nhị thúc công nheo mắt, có chút bất mãn trừng mắt nhìn Ông Hàn “: Hữu Niên à, xem ra ngươi không làm chủ được gia đình rồi.

Nam nhi Hàn gia chúng ta lúc nào lại sợ hãi như vậy ?Ông Hàn bị nhị thúc công nói cho mặt sa sầm xuống, vừa giận nha đầu Quang Quang không biết che giấu chuyện trong nhà trước mặt người ngoài, lại giận Trần thị không có mắt nhìn.

Ông ta hung tợn trận nghiến răng nghiến lợi nhìn Trần thị ” Đồ đàn bà ngu si, còn chưa cút vào trong đi, đừng ở chỗ này làm mất mặt xấu hổ thêm nữa!”Trần thị bị mắng cũng không dám cãi lại, Ông Hàn nếu thật sự nổi nóng bà ta cũng rất sợ, liền xị mặt đi vào nhà trong.

Ông Hàn thấy Trần thị lần này không tiếp tục tác oai tác quái, mới bình tĩnh quay đầu hòa hoãn người nhà “Cái này, chuyện của Đức Bình cũng đều là hiểu lầm, mẹ của nó chính là bà điên ăn nói không đến nơi đến chốn, bà ấy cái gì cũng không biết.

Bà ấy cũng không biết giữ mồm giữ miệng nên hay nói nhảm, kỳ thật tâm bà ấy không xấu! “Vương thị là một người tính tình ngay thẳng, nên không muốn nghe Ông Hàn nói nhảm, trực tiếp bảo “Lão nhị, ngươi khỏi phải nói những lời lừa gạt chúng ta.

Ngươi chỉ việc nói xem chuyện này ngươi định giải quyết như thế nào?Ngươi có cho Đức Bình tách ra hay không cũng phải có một lời chắc chắn, các ngươi không đau lòng, nhưng ta và đại ca ngươi đau lòng cho cháu trai! Nhà các ngươi cứ hai ba ngày đều làm ầm ĩ, chúng ta bình thường mặc kệ không quan tâm, thế nhưng bây giờ càng ngày càng quá phận.


“Mấy người bên ngoài thôn đại liễu nghe được câu chuyện từ đầu đến cuối đều hùa theo chen vào nói “Ta nói Hàn nhị thúc, nếu Đức Bình huynh đệ muốn sống một mình thì thúc liền cho hắn sống một mình được rồi, có chuyện gì khó đâu.

“Đúng thế, trong thôn cũng không ít gia đình phân gia sớm đây này, không phải cũng đều trôi qua rất tốt hay sao.

“”Đúng vậy, chia rồi vợ chồng già các ngươi cũng ít phải lo lắng, bọn tiểu bối hắn cũng đều tự tại, vẹn toàn đôi bên.

“Quang Quang nhìn xuống người dẫn đầu nói chuyện là Lưu Đại Sơn bán đậu hũ trong thôn , trong lòng nàng yên lặng nhớ rõ ân tình này.

Ông Hàn thấy tất cả mọi người nói như vậy lâm vào thế bí, cuối cùng cũng không làm căng nữa “Ai! Nếu Đức Bình thật sự muốn sống một mình, nhi lớn bất trung lưu, lưu đến lưu đi ở thành thù (con đã lớn không nên giữ lại, giữ lại ắt sẽ có chuyện).

Vậy liền cho nó tách ra đi, chỉ là đại huynh nó không ở nhà, phải đợi đại huynh nó trở về rồi mới phân gia.

“Dù sao Ông Hàn nghĩ chỉ cần kéo dài thời gian, tốt nhất là Hàn Đức Hưng qua mấy tháng mới trở lại,lúc đó sự tình cũng đã đi qua.

Lúc này Hàn Đức Phú tách đám người cũng tiến vào, hắn quỳ gối bên cạnh Hàn Đức Bình cao giọng nói “Cha, đại bá, nhị thúc công, mấy vị thúc công, con cũng muốn phân gia, nếu nhị ca muốn ở riêng, vậy con hôm nay cũng tách ra luôn, tránh khỏi phải mời thêm các vị trưởng bối một lần nữa.

Không có đạo lý nhị ca có thể phân gia mà cháu thì không thể, tách ra chúng cháu cũng vẫn là huynh đệ, vẫn là nhi tử của cha mẹ, chuyện gì cần phải hiếu kính đều sẽ không thiếu.

“Lần này Ông Hàn muốn cười cũng cười không nổi, ông bất mãn răn dạy Hàn Đức Phú “Lão tam, ngươi góp thêm náo nhiệt làm gì ? Cái gì phân gia không phân gia, đây là lời ngươi nên nói sao? Ngươi còn đặt lão gia ta ở trong lòng hay không?”Hàn Đức Phú không thành thật chất phác như Hàn Đức Bình, hắn nhìn thẳng Ông Hàn hỏi ngược lại “Cha, nhị ca có thể phân, con vì cái gì không thể phân? Chẳng lẽ con của người còn có cao thấp quý tiện, thân sơ xa gần sao? Đều là người một nhà, cho dù chúng con chia ra lập bếp khác, cũng không ngăn cản chúng con thân thiết đâu cha?Ông Hàn trong lòng nín nhịn, đã đáp ứng nhị nhi tử rồi, cũng không thể ở trước mặt mọi người bác bỏ tam nhi tử, người trong thôn này cùng hai vợ chồng lão tam sẽ càng thêm nói ông thiên vị.

Ông Hàn miễn cưỡng gật đầu đáp ứng, Trần thị mặc dù không đồng ý người nhà lão tam cũng tách ra, nhưng bây giờ có nhiều nam nhân họ Hàn như vậy ở đây , cũng không đến lượt một vị phụ nhân như bà quyết định.

Thế là Hàn bá tổ phụ cũng nhanh tay muốn cắt bỏ rắc rối, bảo nhi tử của mình đi một chuyến lên trấn gọi Hàn Đức Hưng trở về, sau đó lại gọi nhà Ông Hàn chuẩn bị đồ ăn, ăn cơm xong cũng vừa lúc Hàn Đức Hưng trở lại, tiếp đó lại nói chuyện phân gia cho kĩ càng.


Dựa theo tập tục bản địa, người khác tới nhà nói chuyện, giúp đỡ phân gia hay chuyện gì đều phải giữ lại mời cơm, Ông Hàn bây giờ bị đại huynh đưa vào thế bí, không có đường lui, chỉ có thể đồng ý.

Sau đó ông liền gọi Trần thị mang theo mấy nàng dâu nhanh đi nhóm lửa chuẩn bị cơm trưa.

Trần thị mặc dù không tình nguyện, nhưng thấy ánh mắt như muốn giết người của Ông Hàn thì đành thỏa hiệp, liền gọi Ngô thị Chu thị Giang thị cùng đi nấu cơm, trong lúc này Trần thị cố gắng tránh né không trừng mắt với Chu thị.

Bà ta làm sao cũng không nghĩ đến, bình thường hai vợ chồng lão tam hay im hơi lặng tiếng giờ lại nhảy ra gây thêm rắc rối như vậy, bà ta hung hăng ghi sổ đôi vợ chồng này ở trong lòng.

Giữa trưa Trần thị làm chủ sửa soạn hai bàn đồ ăn, hôm nay họ ăn hai loại bột nhào là bột bánh mì và bột ngô, một chậu thịt vụn hầm quả cà, một khay rang đậu sừng, một khay dưa chuột trộn, một khay rau trộn cà chua, một bên rau trộn củ cải trắng, còn có một món ngàn năm không đổi là dưa muối.

Đồ ăn không tính là tốt, nhưng cũng xem như chuyện thường ở quê, tất cả mọi người là được Hàn bá tổ phụ mời đến nói chuyện chứ không phải là do Hàn Hữu Niên cùng Trần thị mời, mặc dù ông Hàn không đưa được món nào ngon lên, nhưng mọi người cũng không ai làm ầm ĩ.

Đây là vì cho Hàn bá tổ phụ và Vương thị mặt mũi, chỉ là sau lưng người trong thôn khẳng định không thiếu một phen nghị luận.

Hàn bá tổ phụ nhìn thấy đồ ăn lập tức đen mặt , bình thường người thôn quê có khách đến thăm đáng lẽ trong nhà có đồ gì ngon đều mang ra đãi.


Nhưng nói tới điều kiện nhà đệ đệ, thật đúng là không đến mức không thể dâng lên một bàn ăn đàng hoàng, nói là bày tiệc rượu lại không có chai rượu nào được đặt ở trên bàn.

Ông Hàn là chủ nhà mời khách cũng có chút xấu hổ, ông ta xuống dưới bếp khiển trách Trần thị một phen ” Bà làm được một chút như vậy là có ý gì? Biết bao người như vậy ở lại dùng cơm, chuyện phân gia to lớn như thế nào bà không biết sao?”Ở nông thôn thường nói, trừ tang gia cưới gả, thì chuyện phân gia cũng được xem là chuyện đại sự.

Càng nghĩ càng giận, ông đối với Trần thị đều đã hết lời “Gà kia sao bà không giết một con? Trứng gà cũng không biết lấy ra mà chiêu đãi mọi người à? Như vậy sau này còn có ai còn nguyện ý đến nhà ta giúp đỡ nữa?”Trần thị trong lòng cũng đang không vui, nghe ông Hàn chửi mình, bà ta liền cầm thìa xông ra mắng “Sao? Đồ ăn như thế kia còn không tốt? Một đám khốn kiếp, đến phân đồ vật của ta, còn mong ta cho bọn họ ăn ngon uống sướng cúng bái à? Làm sao không nghẹn chết bọn họ đi, cho ăn bể bụng bọn họ luôn đi? Còn ăn gà? Ta sợ bọn họ ăn xong miệng tan phổi nát ấy!”Trần thị quý nhất là đàn gà, bình thường gà đẻ trứng đều đem khóa lại trong ngăn tủ, trừ tứ nương cùng hai khuê nữ, ai cũng đừng hòng ăn được một quả.

Ông Hàn nghe thế nổi giận vô cùng, thế nhưng không tiếp tục một mực chỉ trích Trần thị, nếu không Trần thị với cái tính tình này có khi lại nháo động lớn hơn, để những người bên trên kia nghe được, thì đúng là đắc tội với tất cả bọn họ.

Bởi vì Trần thị không chỉ mắng lão tam lão tứ, mà đem tất cả người ngồi ăn cơm trong kia mắng một thể.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.