Cuộc Sống Nông Thôn Gà Bay Chó Chạy

Chương 28: Mùa Màng Bận Rộn


Bạn đang đọc Cuộc Sống Nông Thôn Gà Bay Chó Chạy – Chương 28: Mùa Màng Bận Rộn


Mấy ngày qua gia đình Hàn gia cùng mọi nhà ở thôn đại liễu đều bước vào mùa đồng áng bận rộn, người lớn đi sớm về muộn, trong nhà cơm nước cũng có chút cải thiện.

Theo yêu cầu của Ông Hàn, không chỉ trong thức ăn có đĩa thức ăn mặn, bánh bột ngô cũng làm nhiều để cho đám nam nhân ăn thoải mái, ăn no thì mới có sức lực làm việc.

Đương nhiên có bận bịu thì có rảnh rỗi, trừ Hàn Đức Hưng trở về trên trấn và Hàn Hiếu Tông một nhà ba người ở bên ngoài, Hàn gia trong nhà chỉ còn lại toàn là nữ nhân.

Bởi vì Lâm thị ốm không ra khỏi cửa, Tiểu Miên thừa cơ trốn ở trong phòng mỗi ngày thêu khăn, thành ra không có người cho lợn cho gà ăn, hai con lợn con sáng sớm đói liền kêu to, Trần thị nghe không chịu được liền đi tới cửa chính phòng nghĩ hô Lâm thị ra cho lợn ăn, hô một tiếng liền phát hiện không đúng, lại đổi giọng hô Chu thị: “Tam nương, Tiểu Cúc, người đều chết ở đâu rồi?”Chu thị đang ở nhà bếp lấy cọ nồi rửa chén, nghe tới tiếng la nhưng bận bịu mãi mới đi ra “Nương, người gọi con?”Trần thị đang tức sôi ruột hai ngày nay không có chỗ phát tiết, Chu thị vừa vặn đảm đương là nơi trút giận “Đồ xấu tính, ta gọi ngươi vài tiếng cũng không trả lời, ngươi có phải cố tình khinh ta hay không?”Quang Quang trong phòng nghe rõ ràng, Trần thị gọi đúng một tiếng Chu thị đã ra đến rồi, đối với phong cách làm việc của Trần thị, nàng không biết đánh giá Trần thị như thế nào nữa.

Lâm thị đang khâu đế giày ở bên cạnh nói “Nội con chính là có cái tính này, nếu bà không vừa mắt ai, bà luôn có lí do để giáo huấn người ta một trận.


“Quang Quang nghĩ vậy thật bội phục Lâm thị có thể chịu được Trần thị nhiều năm như vậy, đây cũng không phải người bình thường có thể làm được.

Chu thị bị Trần thị vô duyên vô cớ khiển trách một chầu, nụ cười trên mặt liền có chút cứng đờ “A, con vừa mới rửa chén, có lẽ là không nghe thấy nương gọi.

“Dù sao trong nhà tất cả mọi người biết rõ, chỉ là tuyệt đối không được nói Trần thị nói láo, hoặc là cùng Trần thị tranh cãi, nếu không sẽ chỉ thảm hại hơn.

Trần thị lúc này mới hừ lạnh một tiếng “Rửa có vài ba cái chén lề mà lề mề, kéo dài công việc, không nghe thấy lợn đều đói kêu to như vậy à, nhanh lên đi trộn lẫn thức ăn cho lợn ăn.

Còn có gà cũng nên cho ăn, phân trong chuồng lợn chuồng gà cũng nên xúc đi, làm nhanh một chút.

Ta ở chỗ phòng xa như vậy còn có thể ngửi được mùi hôi, nếu có người nào đến, Hàn gia còn có mặt mũi gì nữa, lại bảo chúng ta nhà nhiều người như vậy còn dơ bẩn đến thế ! Nha đầu Tiểu Cúc lại chạy đi đâu? Gọi nó đi sau núi hái rau về cho lợn.

“Chu thị nghe Trần thị an bài cười có chút mất tự nhiên, ngoài miệng vẫn vô cùng phục tùng đáp: “Con biết rồi, nương.

“Trần thị thấy Chu thị không phản kháng, lúc này mới hài lòng trở lại, trước khi đi cũng không quên nói một tiếng: “Xem như ngươi thức thời!”Lâm thị ngay tại trong phòng cảm thán “Tam thẩm con cho tới bây giờ chưa từng làm những việc này, không biết có chịu đựng được hay không? Ta đây một mực giả bệnh mãi cũng không phải là điều tốt, hay ta đi làm thay cho tam thẩm con một chút?”Quang Quang không muốn lại nói Lâm thị nữa, Lâm thị chính là một người quá lương thiện “Nương, thân thể người còn không ổn, sao người không tự chăm sóc bản thân cho tốt đi?Chẳng lẽ nương thích kiểu ăn không no còn phải thức khuya dậy sớm làm việc?Thời điểm nương khổ cực mệt mỏi, đại bá mẫu, tam thẩm có ai chạy đến giúp nương một tay đâu ?”Lâm thị thở dài “Làm người sao ai cũng có thể giống ai được?””Cho nên mới nói, hỗ trợ nhau là chuyện tốt, nhưng phải xem người mình giúp đỡ có đáng hay không, nương xem đi, tam thẩm cũng không phải người ngu ngốc gì, khẳng định thẩm ấy sẽ không chịu đứng nhìn đại bá nương cùng tứ thẩm hưởng phúc còn mình thì vất vả đâu.

“Lâm thị mặc dù có chút không tin Chu thị dám ở dưới con mắt của Trần thị mà giở trò, nhưng cũng không nói gì.

Quả nhiên vừa tới buổi chiều Chu thị nói lúc nàng ta thêm nước cho chuồng lợn thì bị đau người, nằm trên giường ở trong phòng lẩm bẩm, liền gọi nhi tử Hàn hiếu Nguyên đi gọi Hàn Đức Phú đang ngoài đồng trở về, làm cho Trần thị tức gần chết, đứng tại cửa tây sương phòng mắng nửa ngày.


Quang Quang cùng Tiểu Miên ghé qua cửa sổ nhìn Trần thị đứng ở cửa sương phòng mắng lấy mắng để Chu thị, cảm giác như xem một vở kịch đặc sắc.

Quang Quang vẫn không quên nói với Lâm thị “Nương, người xem con nói không sai đâu?”Chu thị quả nhiên là người thông minh, phải nói cái nhà này trừ Hàn Đức Bình, Lâm thị thì ai cũng đều là người thông minh.

Bởi vì Lâm thị bản tính là người thành thật, nàng nhất thời còn không tiếp nhận nổi chị em dâu dám giở trò tâm cơ trước mặt Trần thị hung ác ương ngạnh, nàng thầm thán phục dũng khí cùng trí thông minh của Chu thị.

Đến khi trời gần tối, Ông Hàn dẫn theo Hàn Đức Bình Hàn Đức Quý cùng Hiếu Chu Hiếu Diên trở lại thấy Trần thị vẫn còn trong sân hùng hùng hổ hổ, hỏi một chút mới biết cơm tối vẫn chưa có người nào làm, Ông Hàn nổi trận lôi đình, lúc này quăng liềm đao trong tay chỉ vào Trần thị răn dạy một trận.

Trần thị hôm nay bị Chu thị chọc tức, mải mắng nàng ta nên đã quên giờ, nhìn thấy Ông Hàn tức mà không đủ tự tin, đành phải an bài Ngô thị đi làm cơm.

Ngô thị một trận kêu trời trách đất “Nương, con hôm nay cùng Tứ đệ muội tháo xe lương thực cả một ngày, cánh tay cũng không cầm lên nổi.


“Bởi vì Ngô thị biết rõ, hiện tại Chu thị đang mượn cớ trốn việc, nếu đáp ứng đi nấu cơm, ngày mai tất cả việc gì cũng đều sẽ đến tay nàng ta.

Trần thị không còn biện pháp, chỉ đành đi gọi Hàn Hỉ Nhi Hàn Nhạc Nhi đến giúp đỡ đốt lửa, bản thân tự mình xuống bếp mới xong một bữa cơm tối.

Lại thêm hai ngày bận rộn nữa, mới xem như đem toàn bộ lúa mạch thu hoạch xong, còn lại chính là tuốt và rê thóc, tuốt cần có trâu hoặc là con lừa kéo cối đá nghiền ép rơm rạ, Hàn gia không có gia súc, cũng chỉ có thể gọi Hàn Đức Quý đi Nhạc gia mượn trâu đến dùng.

(rê thóc là chỉ tuốt xong hạt lúa mạch còn trộn lẫn mạch khang, cần vào thời điểm có gió thì đón gió cao cao giơ lên, hạt lúa mạch sẽ rơi ra ngoài.

).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.