Đọc truyện Cuộc Sống Nhàn Rỗi Của Dược Y – Chương 13
Trong tay có tiền,
truy binh chưa đến, lúc này cả ba mới thả lỏng, họ cũng đều biết, không
thể chạy trốn cả đời, trước không nói địch nhân có tìm được không, nhưng với tính tình của Chung Ly Dạ thù này nhất định phải báo, mà Tịch Tình
Nhi, không phải là người ngại phiền toái.
Nhìn thấy nhà ở cũng
gần xây xong, trong mắt Tịch Tình Nhi đều là tiếu ý, tuy nơi này không
phải là thế giới quen thuộc của nàng, nhưng nàng đã sớm xem nơi này là
nhà của mình, là chỗ đặt chân sau này, là nơi trở về, là nơi tâm tâm
niệm niệm.
Kết cấu ngôi nhà này hoa lệ hơn mấy ngôi nhà trên trấn nhiều, rất giống hoàng cung trong trí nhớ nàng, hoặc là nhà chính của
những hộ giàu có. Tiểu Ngọc nhỏ giọng lầm bầm: “Ở đây không có đẹp bằng
nhà của Tiểu Ngọc.”
Tịch Tình Nhi cảm thấy buồn cười, sao có thể
so sánh được, trước không nói đến kiến trúc ngôi nhà, chỉ nói đến nguyên vật liệu xây, đó đều là linh thạch, tuỳ tiện ném một khối vào phòng đấu giá, sợ bị người biết nhìn hàng sẽ nói ra giá trên trời.
“Biết rồi, sau này buổi tối tỷ tỷ đều ngủ cùng đệ.”
“Thực sự?” Tiểu Ngọc chính là sợ tỷ tỷ xây xong nhà ở, sẽ không ngủ chung với nó nữa, cho nên nhìn thấy căn nhà này liền không thích.
“Tỷ tỷ có lừa gạt đệ bao giờ chưa?”
“Không có, tỷ tỷ tốt nhất.” Giọng nói dễ nghe vang lên, Tiểu Ngọc lấy lòng nói
Tiểu Ngọc có công phu nịnh người trời sanh, mấy ngày này càng tiến bộ, biết
dùng bộ dáng này của mình nữa, Tịch Tình Nhi thầm nghĩ, thấy Chung Ly Dạ đã đi tới, nhanh chân chạy đến phía trước vài bước, “Ca ca.”
Chung Ly Dạ cười “Buồn chán sao? Cũng đã nói muội đừng đến, khắp nơi đều là gạch đá, không có chỗ để chân.”
“Muội muốn đi dạo một chút, nghĩ đến nhiều ngày không ra cửa, ca ca, căn nhà này còn bao lâu nữa mới xây xong?”
“Vừa nãy hỏi Dư Tam, ông ta nói còn nửa tháng nữa mói xong, sau đó còn phải
đặt thêm vài thứ, đại khái ít nhất còn khoảng hai mươi ngày nữa mới vào ở được, ở lữ quán không tốt ư?”
Tịch Tình Nhi kéo tay Chung Ly Dạ, đi một đường, “Rất tốt, nhưng có thể dọn đến đây sớm một chút càng tốt
hơn, muội thích không khí nơi này, rất thoải mái.” Không biết có phải là do nàng tu tập linh khí không, mà đối với không khí mẫn cảm vô cùng,
vùng này không có bóng người, lại sơn núi nhiều, cây nhiều, cho nên liếc mắt một cái đã thích nơi này.
Chung Ly Dạ hưởng thụ hành động
thân thiết này của muội muội, đối với đứa trẻ hoàng gia mà nói, muốn có
thứ gì đó là hy vọng xa vời, còn không nói đến loại tình cảm hư vô này,
trước đây quan hệ với Tình Nhi rất tốt, thế nhưng hai người học tập xa
nhau, lại có các nhiệm vụ khác nhau, chỉ là mẫu hậu yêu cầu bọn họ mỗi
ngày đến một thời gian cố định ở cùng một chỗ, để tăng thêm tình cảm
huynh muội, đối với một tinh linh muội muội không ảnh hưởng đến lợi ích
của mình, làm ca ca tự nhiên sẽ thương yêu nàng, thế nhưng cái loại quan hệ huynh muội cố định này, là ca ca là muội muội, nếu như một ngày sợi
dây kết nối bị cắt đứt, nếu không chừng loại quan hệ này sẽ biến mất.
Thế nhưng khoảng thời gian ở ngoài hoàng cung, tình cảm huynh muội giữa cả
hai càng thêm gắn bó, nhất là lúc Tình Nhi vì hắn liều mình ngăn đỡ mũi
tên, cái loại tình cảm huynh muội này không còn giới hạn nữa, mà trong
lòng hắn vị trí của muội muội trở nên trọng yếu.
Biết còn có nửa
tháng nữa nhà mới xây xong, Tịch Tình Nhi không ra khỏi cửa, trừ lúc ăn
cơm gặp mọi người ra, những lúc khác đều nằm ở trên giường, linh thức
vào trong nhà Tiểu Ngọc luyện công, Chung Ly Dạ cũng không biết vết
thương của Tình Nhi rốt cuộc thế nào, hỏi nàng thì nàng nói đã tốt lên,
giống như đột nhiên trở thành đại cô nương thế nào cũng không chịu cho
hắn xem, hắn bất đắc dĩ chỉ có thể buồn cười, liền tùy nàng. Thấy nàng
ngủ cũng cho là nàng đang nghỉ ngơi, bị một kiếm đâm vào, mất máu nhiều
nàng phải dưỡng tốt một đoạn thời gian thật lâu có thể khôi phục.
Tịch Tình Nhi sau khi biết chỗ tốt của linh thức, hạ quyết tâm phải tu luyện thật tốt, cho dù là đi tranh quyền đoạt bá, hộ thân, hoặc là có người
cho nàng một đao nữa thì nàng có thể giữ mạng, chỉ cần còn sống, cái
khác đều có thể giải quyết.
Hôm nay, Tịch Tình Nhi từ trong nhập
định tỉnh lại, nhìn lại linh lực trong người, quả nhiên chỗ tiểu Ngọc là tốt nhất, tốc độ linh lực có thể dùng mắt thường mà thấy ngày càng
tăng, chủ nhân trước đây của Tiểu Ngọc để lại nhiều đồ tốt như vậy, nàng chiếm không ít tiện nghi.
Thấy Tiểu Ngọc đang tu luyện, nàng
không có quấy rầy, lặng yên không tiếng động đứng dậy rời đi, đi tới bảo thất, đối với bảo bối ở chỗ này nàng không có hứng thú mấy, thế nhưng
đối với tủ sách, nàng cảm thấy hứng thú vô cùng, có thể để cho chủ nhân
Tiểu Ngọc để ở đây sao có thể kém được?
Tiện tay rút ra một
quyển, mặt trên có bốn chữ khiến nàng kinh hãi, ‘Phiêu miểu kiếm phá;.
Hẳn là đồ tốt, mở ra nhìn một chút, bên trong quả nhiên thức thứ nhất
của kiếm pháp, từ đầu tới đuôi, không có ghi chú rõ cần dùng linh lực,
theo lý mà nói, chủ nhân trước của Tiểu Ngọc, cũng tương đương với thần tiên, một chiêu cũng có thể dời núi lấp biển, trong đầu Tịch Tình Nhi
nhớ đến hình ảnh Bạch Tố Trinh dùng nước đánh chìm tháp bảo, cái này
không có bình thường đi… Người thường có thể luyện sao? Tỷ như nàng cho
ca ca tiện nghi này…
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nhàn rỗi của
dược y – Quỷ Quỷ Mộng Du được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có
những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)
Hiểu biết của nàng về thế
giới này rất hạn hẹp, thế giới này chia làm bốn nước lớn và có bốn đại
gia tộc ẩn đời, phía đông là Đằng Long đế quốc, Lạc Nhật đế quốc ở phía
tây, Áo Thác đế quốc ngự phái nam, còn phái bắc là Nham Kim đế quốc, còn những quốc gia và các thế gia khác nàng không biết, nhưng người Đằng
Long đế quốc dùng nội công không khác mấy với nội công Trung Hoa, trong
tiểu thuyết võ hịêp, không phải hay nhắc tới kiếm pháp gì sao? Cái gì mà Độc Cô Cửu Kiếm, Ngọc Nữ kiếm pháp…Vậy Phiêu Miểu kiếm pháp này cũng
giống vậy đi. Dù thế nào đi nữa, cũng phải tim cơ hội đưa cho Chung Ly
Dạ luyện thử mới được, nàng ở bên trông chừng, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Lại rút ra mấy quyển xem nữa, xem ra vị chủ nhân
trước đây hiểu biết rất rộng, kiếm pháp, chưởng pháp, quyền pháp, cước
pháp tất cả đều có, nhưng không thấy cuốn nào đề cập đến tu luyện linh
lực cả, chẳng lẽ người này tu luyện linh lực đã đến đỉnh cấp, nên chướng mắt mấy thứ sách đó? Ngẫm lại thật có khả năng.
Chưa từ bỏ ý
định tiếp tục tìm tiếp, thực sự một quyển cũng không có, nhưng nàng lại
tìm được một quyển pháp trận rất hay —— Tụ Linh trận, nếu như nàng có
thê tạo ra một trận pháp, không phải giống như hổ thêm cánh ư? Đối với
thân thể có lợi, còn có thể thay đổi hoàn cảnh, không biết ở vài nơi bên ngoài thiết kế Tụ Linh trận này sẽ xuất hiện hiện tượng gì đây.
Dựa vào giá gỗ ngồi xuống, Tịch Tình Nhi một lòng một dạ bắt đầu nghiên cứu trận pháp này, còn rất nhiềi quyển trận pháp khác, hiển nhiên trận pháp này có thể lọt vào mắt xanh của nàng, chính là trận pháp không khó
học…..
Tụ Linh trận kỳ thực rất dễ làm, chỉ cần tài liệu tương
đối cao cấp, cao cấp hơn linh thạch, ách, thật ra chính là loại tài liệu xây nhà cho Tiểu Ngọc, bên ngoài đương nhiên là khan hiếm, nhưng không
biết có thể lấy một khối từ trong phòng này được không? Không biết Tiểu
Ngọc có còn hay không.
“Tỷ tỷ…” Giọng nói nhu thuận của Tiểu
Ngọc truyền đến, phút chốc xuất hiện trước mặt nàng, đúng là nhắc Tào
Tháo, Tào Tháo tới.
Tịch Tình Nhi ôm thằng nhóc, hôn một cái, “Tiểu Ngọc, linh thạch dùng để xây nhà đệ còn nữa không?”
Tiểu Ngọc gật đầu, “Còn a, rất nhiều, rất nhiều, Tiểu Ngọc ngại vướng chân, ném đống đồ đó xuống tầng hầm rồi.”
Tịch Tình Nhi đổ hắc tuyến, “Đệ còn xây tầng hầm à?”
Tiểu Ngọc gật đầu tiếp, “”Đương nhiên là có, rất lớn nga, lớn như ở cung điện của chủ nhân vậy, Tiểu Ngọc dựa vào đó mà xây.”
“Vậy đệ có thể nói cho tỷ tỷ nghe, đệ ném những gì vào đó vậy?” Tịch Tình
Nhi thực sự không còn dũng khí để đi xem thêm một phòng bảo bối nữa rồi, nàng cũng là người, cũng có tham niệm, nếu để nàng đi vào đó, không
chừng còn thuận tay lấy vài món.
“Đều là đồ vứt đi, chủ nhân
trước cứ ném vào, nhưng lại không lấy ra, Tiểu Ngọc không thích, ném
toàn bộ vào tầng hầm, tỷ tỷ muốn đến xem hả?”
“Không đi.” Nàng
khẳng định, đồ vứt đi trong miệng Tiểu Ngọc đều là bảo bối, nếu không
sao vị chủ nhân trước lại ném vào chứ, nàng mới không cần đi kích thích
mắt mình đâu, chỉ cần biết là còn linh thạch cho nàng luyện trận pháp là được rồi.
“Tiểu Ngọc, tỷ tỷ muốn luyện trận pháp này, đệ lấy một ít linh thạch cho tỷ luyện được không.”
Tiểu Ngọc cũng không nói nhiều, vung tay nhỏ lên, một đống linh thạch được
xếp chỉnh tề xuất hiện trước mặt Tịch Tình Nhi, Tịch Tình Nhi vỗ trán,
thật ra không cần nhiều như vậy đâu. Nhưng mà, luyện trận pháp đâu cần
một khối lớn như thế, quá lãng phí, cầm lấy một khối bẻ ra, nhưng không
được.
Tiểu Ngọc thấy động tác của nàng cười nghiêng ngã, “Ha ha
ha… Tỷ tỷ… Ha ha ha… Không cần …. Không cần phải thế, ha ha
ha…”
Lấy một khối linh thạch giống như cục gạch ném về phía tiểu hài tử kia, Tịch Tình Nhi nén giận,”Vậy thì làm sao?”
Tiểu Ngọc thật vất vả không cười nữa, Tịch Tình Nhi không chút nghi ngờ, nếu mình là thằng nhóc này, không cười ra nước mắt mới lạ, “Dùng linh lực.”
Cầm lấy một khối linh thạch tiện tay rạch một cái, linh thạch liền nứt ra,
lại rạch thêm một lần nữa, lần thứ hai nứt ra, dễ dàng như cắn hạt dưa.
Tịch Tình Nhi cũng học Tiểu Ngọc, cũng rạch vài cái, nhưng linh thạch không
nứt ra, không nói mà nhìn Tiểu Ngọc, dùng ánh mắt nói cho thằng bé biết, nàng làm không được.
Tiểu Ngọc le lưỡi, “Tiểu Ngọc quên mất là
tỷ tỷ mới học luyện linh lực, sau này linh lực tăng lên mới có thể, Tiểu Ngọc giúp tỷ tỷ, “Đang nói, một đống linh thạch to như cục gạch biến
thành một đống vụn lớn như sỏi, ở dưới sống có thể thấy mấy loại đá
giống như vầy.
Tịch Tình Nhi lần thứ hai đổ hắc tuyến, được rồi,
như vậy cũng đủ để nàng luyện tập Tụ Linh trận, nhìn biểu tình nhịn hót
của Tiểu Ngọc, bất đắc dĩ xoa đầu nó, “Cảm ơn Tiểu Ngọc, đem mấy khối
linh thạch bẻ đôi ra ngoài đất trống đi, sau khi tỷ luyện công xong sẽ
tập trận pháp.”
“Hảo.” Tiểu Ngọc khéo léo gật đầu, chỉ bằng ý
niệm, tất cả linh thạch đều biến mất, nó chính là chủ nhân của không
gian này, bất kỳ đồ vật nào ở đây đều thuộc sự khống chế của nó, cho nên việc di chuyển đống linh thạch này ra ngoài không hề tốn sức tí nào.
Tịch Tình Nhi thấy nhưng không thể trách, đem sách vứt loạn xếp lại hết,
phân loại ra, nếu như nàng có thể tạo ra một tổ chức, học hết các loại
công phu này, như vậy sự an toàn sẽ được bảo đảm, đáng tiếc, bây giờ còn chỉ có thể nghĩ, dù sao vị tôn quý nhất đế quốc ở sau lưng nàng, cái
người mà nàng gọi là phụ hoàng ấy, sẽ yên tâm nếu nàng có được một đội
ngũ nhân tài như vậy à? Hoặc là, ông ấy trơ mắt nhìn, cũng không đỏ mắt
sao?
Cho nên, nếu không giải quyết được vấn đề này trước, nàng
tuyệt đối sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, có đôi khi, an phận mới là
vương đạo a!