Đọc truyện Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không – Chương 127: Cô dâu (tiếp theo)
Nguyên Thu chỉ cười mà không nói, Bích Đình cười một tiếng nhìn Nguyên Thu nói “Trách không được lão thái phi và Vương phi đều thích tẩu thì ra là nói nhiều chuyện cười dỗ người vui vẻ như vậy” Mạn Đình nhìn Bích Đình một cái, Bích Đình quay đầu nói chuyện với Vũ Đình, trong mắt Nguyên Thu thấy trong lòng âm thầm kinh ngạc nhưng không thể hiện ra.
Khương thị vội nói sang chuyện khác, gây cho mọi người hứng thú nói vài câu thì người của Quận Vương phi phái sang mời mọi người đến phòng chính nói chuyện. Mọi người đứng lên hai ba người một nhóm đi lên phòng trên. Nguyên Thu nghe Khương thị hỏi Hoa Đào “Sao không thấy Như Nguyệt?”
Hoa Đào vội nói “Vừa đến tì thiếp đã lưu ý cũng không thấy nàng”
Khương thị nghe vậy liền nhíu mày vừa muốn nói chuyện chỉ thấy một bà tử đi phía sau núi giả hô to lên “Đây không phải Như Nguyệt di nương trong phủ thân vương sao, sao lại ngủ ở đây” Khương thị vội đỡ Hoa Đào đi lại quả nhiên nhìn thấy Hoa Đào đang ở trên tảng đá lớn sửa sang lại váy liền trầm mặt quát lên “Ngươi càng ngày càng không thể thống gì rồi? Lại còn ngủ ở đây ngươi còn biết quy củ là gì không? Mặt mũi cũng vứt, ta trở về nói cho vương phi biết xem thế nào”
Như Nguyệt hốt hoàng chạy bước nhỏ đến bên cạnh Khương thị, khuôn mặt trắng nhợt giải thích “Tì thiếp đứng chân quá mỏi liền nghỉ ngơi chỗ này một chút không nghĩ lại ngủ như thế” Khương thị vừa muốn mở miệng nói chuyện đã thấy Nguyên Thu đứng đó không xa đợi nàng nuốt lời muốn nói xuống chỉ lườm nàng một cái nói “Còn không đi tìm nha đầu của Quận Vương phi mượn chỗ rửa mặt, đừng làm mất mặt ta” Nói xong xoay người đi, Hoa Đào theo sau Khương thị đến viện Quận Vương phi cũng không dám đi vào theo chờ bọn nha hoàn vào phòng mượn chỗ rửa mặt.
Quận Vương phi thấy mọi người đã tới liền cười nói “Các ngươi cũng thật thoải mái, cũng không nghỉ ngơi chỉ lo vào vườn chơi, giờ cũng chưa buồn ngủ hay sao?”
Nguyên Thu đã lập gia đình, lúc tối vừa động phòng, sáng ra phải vào cung thỉnh an, vừa về phải ra mắt thân quyến và các cô nương trong nhà, sớm đã cảm thấy mệt mỏi nhưng nàng không dám biểu hiện ra chỉ cố gắng lên tinh thần nói chuyện với mọi người.
Quận Vương phi quét một vòng qua mặt Nguyên Thu liền gọi nàng đến phía trước nói “Ước chừng một lúc nữa thái phi mới thức dậy, ngươi trở về rửa mặt thay xiêm y trước đi chờ đến giờ Dậu hãy đến. Nếu thái phi hỏi ngươi ta nói thay ngươi”
Nguyên Thu chỉ cười nói không có gì lo ngại. Liêm Thân Vương phi cười nói “Cái đứa nhỏ ngốc này thật thành thật, bà bà ngươi là muốn ngươi về nghỉ ngơi một chút. Ở đây cũng không có người ngoài đều là tỉ muội nhà mình ngươi về nghỉ ngơi đi, để buổi tối còn có tinh thần mà uống rượu” Quận Vương phi gật đầu cười nói “Đúng vậy, tỉ muội các nàng cũng đi nghỉ ngơi,hết giấc ngủ trưa rồi quay lại”
Nguyên Thu ngó chừng giờ cũng chưa tới giờ Thân nghĩ mình về cũng có thể nằm được một canh giờ liền cười hành lễ với hai vị vương phi rồi cáo từ hai câu với các vị cô nương mới cáo lui.
Nguyên Thu vừa về cảm thấy hai mí mắt đánh vào nhau, ngủ gà ngủ gật. Chức Mộng tiến đến giúp Nguyên Thu xỏa tóc lại thay xiêm áo mới phân phó tiểu nha đầu ra ngoài múc nước, xoay người đã thấy Nguyên Thu ngã ra giường ngủ thiếp đi.
Đám người Chức Mộng biết Nguyên Thu mệt nhọc cũng không dám nhiễu nàng, thấm ướt khăn giúp nàng lau mặt liền buông màn cho nàng ngủ.
Nguyên Thu ngủ một giấc ngon lành mở mắt muốn đứng lên lại thấy bên cạnh mình có một người đang nằm. Nguyên Thu vội chống tay ngồi dậy xem thấy là Sĩ Hành ngủ bên ngoài mình. Nguyên Thu nhẹ giọng gọi Chức Mộng đến nhỏ giọng hỏi “Giờ gì rồi? Thái phi đã dậy chưa?”
Chức Mộng trả lời “Sắp đến giờ Dậu rồi. Vừa nãy Thúy Oanh đi hỏi thái phi đã thức rồi đang nói chuyện với vương phi”
Nguyên Thu nghe vậy nói “Đã trễ vậy sao” Vừa nói vừa lay Sĩ Hành dậy “Sao huynh lại về ngủ thiếp đi? Tiền thính đã giải tán rồi sao?”
Sĩ Hành lật người nhắm mắt nói “Còn chưa xong, ta trở về thay quần áo thấy muội ngủ ngon lành. Liền nằm bên cạnh muội chỉ là muốn nghỉ chút không ngờ cũng ngủ luôn”
Nguyên Thu vội sai người đi lấy nước lại nói “Mau dậy đi sắp đến giờ Dậu rồi. Thay xiêm áo rồi đi ra đừng để người ta nói”
Sĩ Hành ừ một tiếng lại lật người, hắn thấy trong nhà không có ai kéo Nguyên Thu qua hôn lên cằm nàng một cái. Nguyên Thu nghe bên ngoài có tiếng bước chân vội đẩy ra Sĩ Hành, giận dỗi “Giữa ban ngày, cũng không biết xấu hổ”
Sĩ Hành lười biếng dựa vào gối đầu nói “Ta ở trong phòng mình hôn nương tử của mình có cái gì đáng xấu hổ” Nguyên Thu thấy nha đầu tiến vào cũng không nhiều lời với Sĩ Hành thúc giục hắn rửa mặt lại tìm xiêm áo cho hắn thay kêu hắn đi đến tiền thính. Sĩ Hành cười đùa “Huynh chờ muội”
Nguyên Thu không cãi lại hắn sợ nháo lên ầm ĩ làm lỡ canh giờ cũng không đi quản hắn làm khỉ gì. Nguyên Thu rửa xong mặt, kêu Chức Mộng tìm bộ xiêm y mới thay ra, vừa búi tóc lên thấy Sĩ Hành lại gần cười nói “Huynh chọn trang sức thay muội” Nói xong cầm hai cây trâm kim cương từ hộp ra tự tay cài lên búi tóc cho nàng.
Nguyên Thu cười, cởi chiếc nhẫn hồng ngọc ra lấy chiếc nhẫn kim cương sáng loáng đeo lên tay, Sĩ Hành vội lấy vòng tai kim cương trong hộp cho nàng đeo, Nguyên Thu soi gương kiểm tra một phen cười nói “Có chút rêu rao”
Sĩ Hành cười nói “Cái này mà rêu rao gì, ta thấy cài thêm hai cây trâm lên mới đúng” Nguyên Thu nhíu mày nói “Mang nhiều như vậy nặng cổ”
Sĩ Hành nhìn qua gương thấy Nguyên Thu nhăn chân mày vội ngẩng đầu thay nàng vuốt ve, hai người qua kính nhìn thẳng vào mắt nhau cười một tiếng. Chức Mộng ở bên cạnh cười nói “Thế tử, Thế tử phi đến giờ Dậu rồi” Nguyên Thu vội phục hồi tinh thần, đỏ mặt đẩy ra Sĩ Hành cười nói “Đi thôi đừng để bên trên cho người đến giục”
Sĩ Hành cười mặc cho Nguyên Thu đẩy mình ra ngoài, các nha hoàn trong viện thấy thế cũng hé miệng cười trộm. Nguyên Thu đỏ mặt buông tay nghiên đầu đi ra cửa. Sĩ Hành đuổi theo kéo tay Nguyên Thu, hai người vừa đi vừa nói chuyện đến ngã ba Nguyên Thu buông tay nói “Huynh đi phía trước nhanh đi, buổi tối uống ít rượu chút” Sĩ Hành vội kéo tay nàng nói “Ta đi cùng muội xem thái phi một chút”
Hai người Sĩ Hành vừa vào nhà mọi người đang nói chuyện cười lên, thái phi chỉ vào Sĩ Hành cười nói “Ta nói nương tử ngươi sao lại đến muộn thế thì ra là ngươi làm phiền nàng” Nguyên Thu nghe đỏ mặt không nói lời nào, Sĩ Hành cười hì hì hành lễ với thái phi lại thỉnh an hai vị vương phi mới quay lại nói với Thái phi “Buổi trưa uống chút rượu chiều cảm thấy buồn ngủ liền về nghỉ một chút” Thái phi ôm hắn lại bên cạnh vuốt ve mặt hắn nói “Buổi tối uống ít một chút nhìn xem đáng thương chưa”
Sĩ Hành vội gật đầu thái phi buông tay nói “Ngươi nhanh đến tiền thính đi ra ngoài một canh giờ xem ra cha ngươi đã sai người đi tìm ngươi” Sĩ Hành cười lại đưa mắt nhìn người trong nhà hỏi thái phi “Sao không thấy mấy muội muội đến đây?”
Quận Vương phi nói “Họ dẫn các tỉ muội nhà bá phụ ngươi đi nghỉ ngơi ước chừng giờ cũng sắp đến. Ngươi đi tiền thính nhanh đi đừng ở đây ngoạn nháo”
Sĩ Hành ừ bước nhanh đi ra ngoài đi ngang qua Nguyên Thu len lén nhếch miệng cười với nàng một tiếng, Nguyên Thu giận trừng trắng mắt quay đầu không nhìn hắn nữa, Sĩ Hành cười hì hì đi ra ngoài.
Liêm Vương phi thấy thế cười nói “Rốt cuộc là vợ chồng son, nồng tình mật ý không sợ người chê cười”
Thái phi thấy thế gật đầu cười “Như vậy ta thật cao hứng, nhìn bọn họ náo nhiệt trong lòng ta
cũng thoải mái”