Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Chương 29: Bi kịch của Nhiếp Tuyên


Đọc truyện Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải – Chương 29: Bi kịch của Nhiếp Tuyên

“Năm?!” Vương thị kinh ngạc bưng kín miệng mình: “Toàn bộ đã chết?!”. Nàng lắp bắp hỏi, Nhiếp công tử này mệnh cũng quá cứng rắn đi? Liễu phu nhân hốc mắt đỏ hồng nói: “Muội muội, muội không biết năm cuộc hôn nhân này của hắn đều oan uổng !”. Liễu phu nhân nghẹn ngào một tiếng, mới chậm rãi nói: “Trí Viễn là do đại tẩu của ta sinh hạ lúc ba mươi mấy tuổi, là trái tim của đại ca, đại tẩu của ta. Lúc sinh hắn, có cùng Kim gia lục cô nương ở Thái Nguyên chỉ phúc vi hôn, Kim cô nương nhỏ hơn hắn hai tháng. Kim phu nhân cũng có tuổi mới sinh con gái, Kim phu nhân thân thể vốn yếu ớt, lúc sinh Kim cô nương, lại là sinh non cộng thêm khó sinh, sau khi Kim cô nương đã ốm yếu, còn chưa đầy trăm ngày, liền chết non” Vương thị thở dài nói: “Đứa trẻ này thật đáng thương, sớm đã chết yểu”. Nàng đỏ hốc mắt lên nói: “Muội cũng có ba đứa con bị chết non !” Liễu phu nhân nói nói: “Cũng không phải ! Ai, sau khi Kim cô nương này chết, lúc Trí Viễn được năm tuổi, đại ca của ta lại vì hắn tìm một cuộc hôn nhân, là Hà cô nương ở Thương Châu, nhưng mà đính hôn còn chưa đến nửa năm, Thương Châu bạo phát bệnh dịch, cô nương năm tuổi này cũng yếu ớt, cũng nhiễm bệnh dịch chết đi” Vương thị thở dài nói: “Cái chết này cũng không thể tránh khỏi, muội nhớ rõ bệnh dịch ở Thương Châu năm đó, đã chết không ít người . Còn có người chạy nạn đến chỗ bọn muội!” Liễu phu nhân nói: “Cũng đúng! Đây chính là thiên tai ! Nhưng mà từ sau hai chuyện này, không biết là người nào ác mồm ác miệng, bắt đầu nói Trí Viễn là mệnh khắc thê, ngay từ đầu vẫn chỉ ở vùng Ký Châu, sau lại truyền ra mọi người đều biết. Làm hại Trí Viễn vẫn tìm không thấy cô nương thích hợp để thành thân, mãi đến lúc hắn mười ba tuổi, Tô gia ở kinh thành đột nhiên nói đem con của vợ cả là nhị cô nương gả cho Trí Viễn. Vị Tô cô nương kia so với Trí Viễn lớn hơn hai tuổi, nhưng đại ca của ta cảm thấy được Tô gia cùng Nhiếp gia dòng dõi ngang hàng, tuổi cũng không tính nhiều lắm, liền đáp ứng. Sau khi hai nhà trao đổi hôn thư, Tô gia vội vã muốn thành thân. Đại ca của ta cảm thấy có chút kỳ quái, liền phái người đến Tô gia âm thầm dò hỏi một chút” Vương thị vội vàng hỏi: “Kết quả thế nào?” Liễu phu nhân trên mặt hiện lên một tia tức giận nói: “Kết quả là Tô cô nương kia không tuân thủ quy củ, cùng một gia đinh gian díu, còn có thai!” Vương thị kinh hô nói: “Như thế này làm sao được ?” Liễu phu nhân nói nói: “Đúng vậy! Đại ca của ta biết được rất giận dữ, cố ý từ hôn, kết quả Tô phu nhân kia quỳ cuống đau khổ cầu xin, đại ca mới đồng ý với Tô gia đem Tô cô nương đưa đến chùa thanh tu, lúc tuyên báo thì Tô cô nương bạo bệnh chết đi!” Vương thị thở dài, Liễu phu nhân dùng khăn lau nước mắt nói: “Thanh danh khắc thê của đứa cháu này lại thêm nặng. Lúc mười sáu tuổi, còn chưa bàn đến chuyện hôn nhân, sau đó tẩu tẩu của ta bất đắc dĩ chỉ có thể tìm Lý gia ở gần đấy bàn bạc hôn nhân, định lấy là thứ nữ của nhà ấy, nhưng Lý cô nương, lúc ấy mới mười ba, cho nên phải chờ thêm hai năm” Vương thị nói: “Sẽ không xảy ra chuyện gì nữa chứ?” Liễu phu nhân thở dài nói: “Cũng có ! Lúc sắp đến thời điểm thành thân, Lý gia đột nhiên tuyên bố Lý cô nương bạo bệnh chết rồi, nhưng mà đại ca như thế nào cũng không tin, một cô nương khỏe mạnh đến thế, như thế nào lại đột nhiên chết đi? Lúc ấy đại tẩu của ta sợ Lý cô nương đột nhiên bạo bệnh, cho nên khi xem mặt Lý cô nương, còn dẫn theo hai nữ y trong cung đến bắt mạch! Đều xác định Lý cô nương thân thể khỏe mạnh, mới đính hôn. Đại ca của ta phái người đến Lý gia âm thầm điều tra nghe ngóng, xác định có phải Lý cô nương đã chết. Nếu thật sự là đột nhiên chết, thanh danh khắc thê của cháu ta sẽ thành sự thật!” Vương thị nói: “Đã điều tra xong chưa?” Liễu phu nhân nói: “Đã điều tra xong! Đứa trẻ kia đã chết, nhưng không phải là bạo bệnh chết, mà là tự mình treo cổ tự tử. Lý cô nương là thứ nữ, từ nhỏ chịu mẹ cả là Lý phu nhân đánh chửi, ngay cả vài huynh đệ tỷ muội con của vợ cả cũng thường xuyên đánh chửi quát mắng nàng, trong nhà người hầu cũng không đem nàng thành tiểu thư để đối đãi, nghe nói từ nhỏ đến lớn, vẫn chưa từng ăn cơm no. Sau lại bởi vì nàng đính hôn với Trí Viễn, Lý phu nhân vì mặt mũi, mới đối với nàng tốt lên một ít, nhưng mẹ đẻ của Lý cô nương vẫn bị đối xử tệ. Ngày đó Lý cô nương thấy mẹ đẻ của mình bị đệ đệ là con vợ cả cầm roi quật, thật sự nhịn không nổi nữa, liền đem đệ đệ đẩy một chút, làm hại đệ đệ ngã một phát, phần ót bị sưng. Sau khi Lý phu nhân kia biết được, không đánh Lý cô nương nhưng lại đem mẹ đẻ của nàng hung hăng đánh, bán đến…”. Liễu phu nhân nói đến đây, có chút không đành lòng nói: “Bán đến một chỗ không sạch sẽ! Sau khi Lý cô nương kia nghe được, liền treo cổ tự tử” Vương thị nghe vậy thở dài: “Đứa trẻ này mệnh thật sự là khổ !” Liễu phu nhân nói tiếp: “Cũng đúng! Sau khi Lý cô nương chết, thanh danh khắc thê của Trí Viễn bị người ta truyền càng như thật! Đại tẩu của ta vì việc này, không biết khóc bao nhiêu lần, tìm đến rất nhiều gia đình, người ta cũng không chịu đem nữ nhân gả cho Trí Viễn, người nguyện ý đại ca, đại tẩu của ta lại chướng mắt. Cho đến năm trước, Dương gia ở Tuyền Châu phái người đến làm mai, nói là có một vị cô nương cũng có hôn phu chết rồi, muốn gả cho Trí Viễn. Đại ca, đại tẩu của ta bị vài cuộc hôn nhân trước làm cho hoảng sợ, liền phái người đi Tuyền Châu nhìn vị cô nương kia” Vương thị nói: “Kết quả thế nào?” Liễu phu nhân nói: “Người phái đi là tâm phúc của đại tẩu ta, lúc trở về, nói là Dương cô nương trừ bỏ nhìn yếu đuối một chút, cũng không có gì chỗ không tốt, người cũng trong sạch. Đại tẩu của ta cũng an tâm, liền vui vẻ chuẩn bị hôn sự. Vừa lúc Dương gia cũng muốn sớm một chút thành thân, cho nên hai nhà chuẩn bị rất nhanh chóng. Nhưng mà ngay trước khi thành hôn, cô nương kia cũng qua đời!” Vương thị che miệng nói: “Tại sao lại như thế?!” Liễu phu nhân khóc nói: “Đại tẩu chết sống cũng không tin, nên phái người đến nhìn thi thể của Dương cô nương, nguyên lai vị cô nương kia bị bệnh lao hơn một năm, mắt thấy sẽ không qua khỏi, Dương phu nhân thương tiếc con gái tương lai không có con cái lo lắng, cho nên muốn tìm cho con gái một nhà chồng. Dương gia đem chuyện này giấu đi người phái đi đều bị lừa” Vương thị nghi hoặc nói: “Nhưng mà cô gái bị lao, mọi người lại nhìn không thấy sao?” Liễu phu nhân nói: “Dương gia phái một cô nương đến thay thế cho Dương cô nương, Dương cô nương thật sự, tất cả mọi người chưa có nhìn thấy” Vương thị nói: “Thật quá đáng!” Liễu phu nhân nói: “Cũng đúng! Dương gia còn muốn để cho Dương cô nương đến táng trong mộ phần nhà họ Nhiếp chúng ta, trong nhà kiên quyết không đồng ý. Trí Viễn thật đáng thương, vì việc này, trong lòng không thoải mái, đợi qua năm mới liền đi theo thuyền ra ngoài, những chuyện này đều là việc cửu tử nhất sinh, nhưng mà trong nhà khuyên hắn như thế nào, hắn cũng không chịu nghe!” Vương thị thở dài nói: “Miệng người thật sự đáng sợ !” Liễu phu nhân nói nói: “Muội muội, không phải ta khoe khoang cháu của mình, đứa cháu này của ta từ nhỏ đã thông minh nhu thuận, mười bảy tuổi liền thi đậu, nếu không phải liên tục phát sinh nhiều chuyện như vậy, làm cho hắn muốn ra ngoài giải sầu, cháu của ta sớm đã làm quan rồi” Vương thị gật gật đầu nói: “Đúng vậy, Nhiếp công tử còn cứu Mèo Con nhà chúng ta, đối với người ngoài cũng hiền lành, công tử thế gia bình thường như hắn, thật sự là hiếm thấy !” Liễu phu nhân gật gật đầu nói: “Đúng vậy” Lúc Liễu phu nhân ở cùng Vương thị nói về lịch sử đính hôn bi thảm của Nhiếp Tuyên, Liễu Văn Lệ cũng đang cùng Mèo Con bát quái chuyện đính hôn của Nhiếp Tuyên. Sau khi Mèo Con nghe xong, trong lòng âm thầm nói thầm, lịch sử đính hôn của người này cũng thật là khủng bố ! Miệng nàng vẫn là thở dài một tiếng: “Nhiếp đại ca, thật sự là rất đáng thương” Liễu Văn Lệ vụng trộm ngắm Mèo Con liếc mắt một cái, cắn cắn môi dưới, nói quanh co nửa ngày. Mèo Con nghi hoặc nhìn Liễu Văn Lệ, nàng muốn nói cái gì? Liễu Văn Lệ nhăn nhó một hồi, liên thanh nói: “Cũng đúng ! Muội đừng thấy biểu ca cả ngày cười tủm tỉm, kỳ thật trong lòng hắn thực đau khổ” Mèo Con nghe thấy lời nói của Liễu Văn Lệ, hoa hoa lệ lệ 囧 , Nhiếp Tuyên này thấy thế nào cũng không giống như một nam nhân bị hôn nhân đánh bại a? Lại nói, nàng cũng nghe nói Nhiếp Tuyên hàng năm đều rời bến đi qua rất nhiều quốc gia, loại nam nhân trải qua sóng to gió lớn này, sẽ bởi vì này điểm nhỏ này mà suy sụp, cả ngày rầu rĩ không vui bi thương hậm hực sao? Nghĩ đến việc Nhiếp Tuyên mặc quần áo trắng đơn bạc, lúc nửa đêm không người nói chuyện, đi đến hoa viên, bi thương ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời trăng sáng, hậm hực thở dài ngâm thơ, Mèo Con không khỏi rùng mình một cái, cảm thấy được trên người mình da gà đều nổi lên! Liễu Văn Lệ vội vàng nói: “Tiểu Miêu, muội lạnh sao? Đừng thêu thùa nữa nằm cuống nghỉ ngơi một hồi đi” Mèo Con gật gật đầu, che miệng đánh ngáp một cái nói: “Ừm, muội cũng buồn ngủ một chút”. Thương tích lần này của nàng có chút nặng, đến hiện tại tinh thần còn không có hoàn toàn khôi phục lại. Liễu Văn Lệ nói: “Sắc trời cũng không sớm, ta cũng phải trở về”. Nàng thấy Mèo Con tự mình cố gắng cởi quần áo, không khỏi nhíu mi nói: “Muội sao không bảo nha hoàn hầu hạ?” Mèo Con cười nói: “Muội chỉ là một đứa con gái ở nông thôn, cần gì nha hoàn hầu hạ a!” Liễu Văn Lệ điểm nhẹ cái mũi nhỏ của nàng nói: “Quỷ nha đầu, về sau có chuyện gì, bảo Vãn Chiếu, Tình Không giúp muội chuẩn bị cho tốt” Mèo Con vội vàng lắc đầu nói: “Muội ở nơi này, đã là phi thường phiền toái Nhiếp đại ca , như thế nào còn có thể phiền toái người nhà của huynh ấy ?”. Đầu lắc một hồi, nàng liền rên rỉ một tiếng, cái ngã kia chắc đã đem não nàng chấn động một phát ! Liễu Văn Lệ vội giúp đỡ nàng nằm cuống nói: “Đừng lộn xộn nữa, mau nằm cuống” Mèo Con mơ mơ hồ hồ lên tiếng, vô lực nằm ở trên giường, nhắm mắt lại liền ngủ. Liễu Văn Lệ khinh thủ khinh cước tiêu sái đi ra ngoài, trên đường về nhà, Liễu phu nhân gấp không thể chờ hỏi: “Thế nào? Tiểu Miêu có phản ứng gì?” Liễu Văn Lệ lắc lắc đầu nói: “Không có gì , chỉ nói một câu biểu ca rất đáng thương. Con nghe lời mẹ nói, biểu ca vì việc này, cả ngày rầu rĩ không vui, nàng cũng không có tiếp lời”. Nàng có điểm mặt đỏ cúi đầu, trong lòng cũng có chút nén giận mẹ cả, như thế nào có thể để cho nàng một cô nương chưa xuất giá cùng một đứa trẻ nói loại chuyện này ? Liễu phu nhân nói: “Vậy nàng có nói mệnh của Trí Viễn gì không? Khắc thê này nọ ?” Liễu Văn Lệ lắc đầu nói: “Không, con không thấy nàng có cái gì thái độ gì, cảm giác…” nàng cắn môi dưới nói: “Hình như là đang nghe một chuyện bình thường, không phải chuyện chung thân đại sự…” Liễu phu nhân nghĩ nghĩ, thở dài nói: “Ai, ta đều đã quên đứa trẻ này năm nay cũng mới chín tuổi, lại là từ nhỏ ở nông thôn, cùng vài vị ca ca đùa giỡn, chỉ xem Trí Viễn như ca ca, tất nhiên không có tâm tư kia” Liễu Văn Lệ nói: “Mẹ, gia cảnh Tiểu Miêu và biểu ca, có thể hay không kém một chút? Đại cữu sẽ đáp ứng sao? Lại nói tuổi tác cũng khá chênh lệch?”. Nhiếp gia chính là đại thế tộc truyền lưu mấy trăm năm, biểu ca lại là con trai dòng chính , Tiểu Miêu dù sao cũng là cô nương ở nông thôn, như thế nào có thể xứng đôi? Liễu phu nhân nói: “Biểu ca con trừ bỏ tuổi so với Mèo Con lớn một chút, nhưng mà ai lại không lớn lên ? Lại nói tuổi cũng không tính quá lớn, con xem đại bá mẫu của con không phải còn nhỏ bá phụ của con hai mươi tuổi? Ta cũng không phải đi cầu hôn bây giờ, chỉ đợi sau khi có kết quả thi Hương của Cố Phúc, nếu có thể thi đậu, coi như là thành quan. Nhà bọn họ trước kia cũng có vài vị tú tài, xem như dòng dõi nửa thư hương, chờ Cố Phúc thi đậu cử nhân, gia thế miễn cưỡng cũng xứng đôi, dù sao Trí Viễn hắn… ” Liễu phu nhân thở dài nói: “Nha đầu kia tuy nói gia cảnh kém một chút, nhưng công dung ngôn hạnh lại tốt, nữ tử thế gia bình thường cũng hiếm có. Cố gia có thể cùng Nhiếp gia mai mối, đối với bọn họ cũng là có lợi thật lớn. Chúng ta đối với Cố gia cũng là hiểu rõ, con cái nhà họ tốt như vậy, nhất là Cố Phúc cùng tiểu Ngũ, thật sự là rất thông minh!” Liễu Văn Lệ thản nhiên nói: “Đúng vậy, mẹ xem từ sau khi tiểu Ngũ cùng Văn Lý học hành, Văn Lý cũng chăm chỉ hơn nhiều ! Quả nhiên để cho hai đứa học chung là đúng đắn!” Liễu phu nhân cũng cười nói: “Đúng vậy, cũng không biết tiểu Ngũ nhưng thế nào mà lớn lên, Sử Ký rối rắm như vậy, hắn xem một lần liền đều có thể nhớ kỹ, thật sự là một đứa nhỏ thông minh! Đúng rồi!”. Liễu phu nhân đột nhiên như là nhớ tới cái gì liền nói: “Chờ thi hương xong, nếu là Cố Phúc thi đậu cử nhân, nói sẽ dạy Tiểu Miêu một chút quy củ của thế gia, ta liền viết thư nói với đại tẩu, xem có thể đem việc này làm thành thật không” Liễu Văn Lệ gật đầu nói: “Con đã biết”. Tuy nhiên lại thầm nghĩ trong lòng, mẹ chỉ lo lắng Cố gia không xứng với Nhiếp gia, Nhiếp gia có thể sẽ không đáp ứng việc hôn nhân này, tại sao lại không nghĩ đến Cố gia có thể sẽ không đáp ứng a? Thanh danh biểu ca thế kia, cho dù là người khác cũng sẽ vì con gái suy nghĩ đôi chút, huống chi Cố gia người ta sủng con gái như vậy. Nhưng mà Liễu Văn Lệ ở trước mặt Liễu phu nhân cũng không dám nói thẳng điều này. Liễu phu nhân và Liễu Văn Lệ có điểm khác nhau, hai người mặc dù đều là thứ xuất, nhưng Liễu phu nhân sinh ra mẹ đẻ đã chết, từ nhỏ được mẹ cả nuôi dưỡng, xem như con gái ruột, hôn sự cũng là nàng tự mình chọn lấy Liễu giáo thụ mà gả, từ nhỏ duy ngã độc tôn, sẽ không quan tâm ý tưởng của người khác. Nhiếp Trí Viễn lại là đứa cháu nàng yêu nhất, nàng chỉ lo lắng người ta xứng hay không xứng đôi với Nhiếp Trí Viễn, lại không nghĩ tới Cố gia sẽ không đáp ứng gả con gái. Mà bản thân Liễu Văn Lệ lại không giống như vậy, tuy nói vẫn có Liễu phu nhân nuôi nấng, chưa từng đánh chửi ngược đãi nàng, nhưng mà chưa từng quá hòa nhã với nàng, nàng nhìn vấn đề, phương diện cũng hoàn toàn bất đồng với Liễu phu nhân. Hai người sau khi nói xong, liền lặng im, lẳng lặng ngồi ở trong xe ngựa, Liễu Văn Lệ cầm lấy kim chỉ tùy thân lên thêu thùa, Liễu phu nhân thấy vậy rất vừa lòng gật gật đầu, dựa vào trên đệm mềm, nhắm mắt dưỡng thần.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.