Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Chương 25: Nguyên tiêu – 2


Đọc truyện Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải – Chương 25: Nguyên tiêu – 2

“Tiên sinh?!”. Hai người kinh hô, cả kinh cơ hồ phải nhảy dựng lên. Nhiếp Tuyên cười lắc đầu: “Khó trách dượng muốn ta mang các huynh đến nơi này tìm hiểu một chút” “Tìm hiểu?” Cố Phúc lắp bắp nói: “Ta không cần tìm hiểu gì a, ta đã có nương tử, bảo Ngọc Nhi tìm hiểu đi” Nhiếp Tuyên tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn nói: “Ta dẫn hai huynh đến đây là để biết cách đối phó, cũng không phải dẫn hai huynh đến đây để hưởng lạc. Nữ nhân nơi này, chơi đùa có thể chơi đùa, trêu đùa vài câu cũng có thể, về những mặt khác, bọn họ còn chưa đủ tư cách”. Hắn khinh miệt cười cười. Khuôn mặt tuấn tú của Trần Quân Ngọc ửng đỏ, hắn so với Cố Phúc còn không được tự nhiên, Nhiếp Tuyên thấy hai người như thế, liền cười nói: “Bây giờ không tìm hiểu, các huynh cứ như vậy, về sau như thế nào có thể ở trong quan trường hỗn độn ?” Hắn không chút để ý nhấp một ngụm trà nói: “Các huynh lập tức sẽ đi thi hương, thi đậu sẽ đến kỳ thi xuân, lúc đó thì phải đến kinh thành. Văn nhân gặp nhau sẽ xuất hiện mấy việc thế này, đó là chuyện thường, đến lúc đó các huynh làm sao bây giờ?” Hai người giật mình, nguyên lai Liễu giáo thụ là sợ bọn họ không biết gì cả, đến kinh thành, không thích ứng được, mới bảo Nhiếp Tuyên dẫn bọn họ đến đây tìm hiểu. Nhiếp Tuyên cười nói: “Có thể để các huynh hiểu biết nhiều hơn, cũng có thể giúp các huynh biết thế nào là biểu hiện vô tình, cổ động diễn trò, nhưng ngàn vạn lần đừng có làm thật!” “Nhị gia, ý ngài nói thế là sao, nói chúng ta giống như không biết tình là cái gì vậy”. Một bích y nữ tử trong tay bưng trản trà còn lượn lờ khói đi đến, ở trước mặt ba người để xuống, một đôi thủy mâu trắng đen rõ ràng lưu chuyển nhìn Cố Phúc cùng Trần Quân Ngọc, cười khẽ một tiếng, liền mềm mại không xương ngã vào trong ngực Nhiếp Tuyên làm nũng nói: “Ngài là một người phụ bạc, vừa nói đi là đi hơn nửa năm, ngay cả một cái tin tức cũng không cho người ta một tiếng, làm người ta thương tâm !” Nhiếp Tuyên thuận tay ôm nàng ta, nghe Hương Ngọc nũng nịu làm nũng, hắn vỗ nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta, cười nói: “Thật không? Hai tiểu muội kia của nàng đâu? Như thế nào không đến?” Hương Ngọc hờn dỗi nói: “Quỷ không có lương tâm, người ta vừa nghe đến ngài đã đến rồi, liền hấp tấp chạy lại đây, ngay cả cái trang sức cũng không mang, hai muội muội kia của ta biết hôm nay gặp khách quý, tự nhiên là phải chỉnh chu cách ăn mặc một phen!” Nhiếp Tuyên cười nâng lên của nàng hai má, thơm một chút, cẩn thận đánh giá nói: “A? Phải không? Ta vẫn cảm thấy nàng không mang trang sức nhiều hấp dẫn hơn!” “Nhị gia!” Hương Ngọc nũng nịu hô một tiếng, không thuận theo dựa vào lòng ngực của hắn làm nũng. Lúc này Tô nương dẫn hai nữ tử mỹ mạo không tồi tiến vào, phía sau còn đi theo một đám tiểu nha hoàn mười hai mười ba tuổi, trong tay bưng rượu đã được hâm nóng: “Nhị gia, từ hôm qua lúc ngài bảo Trừng Tâm đến đây truyền lời, Hương Ngọc liền bận rộn cả một ngày, mới đem điểm tâm ngài thích ăn chuẩn bị thật tốt. Nhiếp Tuyên nghe xong liền cười hô một tiếng: “Trừng Tâm” Một thư đồng áo xám từ bên ngoài bước vào: “Gia”. Hắn đầu tiên là thi lễ với Nhiếp Tuyên, sau đó mới từ trong ngực lấy ra vài lượng bạc đưa cho Tô nương. Nhiếp Tuyên nói: “Không có đáng giá gì, để cho Hương Ngọc mua chút son phấn, đồ trang sức này nọ” Hương Ngọc thấy màu trắng bóng của bạc, mừng đến nỗi càng nũng nịu hơn. Nhiếp Tuyên đẩy nàng ra, vỗ nhẹ khuôn mặt của nàng nói: “Đi, bảo với các muội muội của nàng, ca mấy khúc cho hai vị khách quý của ta nghe nào!” Hương Ngọc ai oán nhìn Nhiếp Tuyên liếc mắt một cái, lưu luyến không rời ly khai lòng ngực của hắn, Xuân Đào, Liễu Diệp một người đánh đàn, một người thổi tiêu, Hương Ngọc cầm lấy ngà voi đánh nhịp, khẽ mở miệng: “Đao như nước, muối Ngô trắng hơn tuyết, ngón tay bổ quả cam… Màn gấm ấm áp, vật ngủ không ngừng, đối lập nằm trên chiếu…” (Chả biết con mụ này đang hát cái giống gì nữa a! =’’=) Quả nhiên là thanh âm nhỏ nhẹ, uyển chuyển nhu hòa, chỉ là thanh âm, đã muốn làm cho người ta nhũn nửa người. Hương Ngọc khi hát còn cố tình hướng về trước, mặt mày nhu tình: “Thấp giọng hỏi, hướng ai mà giữ? Trong thành đã đến canh ba. Đường đầy sương, không bằng dừng lại, dường như rất ít người đi” Cố Phúc cùng Trần Quân Ngọc từ trước đến nay chưa thấy cảnh này, sớm đã bị mê hoặc, chỉ cảm thấy tình cảnh trước mắt này, thật là làm điên đảo người khác. “Ân, khụ!” Cùng với thanh âm ho nhẹ của Nhiếp Tuyên, hai người mới giật mình hoàn hồn, không khỏi xấu hổ khuôn mặt đỏ bừng. Nhiếp Tuyên bình tĩnh nói: “Đây, Kính Chi, Tư Thành, nếm thử một chút món ăn Hương Ngọc tự tay làm”. Hắn bảo hai tiểu nha hoàn đứng phía sau dâng lên hai cái bát nhỏ. “Hai người đừng nghĩ món ăn này tầm thường, đây chính là cực phẩm mà Tô Thức nghĩ ra. Lựa chọn hai con dê còn non, dùng nước suối Hổ Khâu sơn, đặt trong một nồi gỗ trăm năm tuổi, dùng lửa nhỏ mà nấu. Tuy nói rằng canh này trừng bỏ muối, gia vị gì cũng không bảo vào, nhưng canh dê lại thật ngon, thịt dê non mịn, vừa bỏ vào miệng đã tan”. Nhiếp Tuyên đạm cười nói: “Đây mới là món ngon đất Tô, nói đến việc ăn uống, quan trọng nhất không phải làm như thế nào, cũng không phải là thêm thắt bỏ vào thứ gì, mà là dùng lửa nhỏ tạo ra mới chính thức đạt đến ngưỡng tinh túy” Hai người nghe Nhiếp Tuyên nói xong, không khỏi cầm lấy thìa, nhẹ múc một ngụm, nhãn tình không khỏi sáng lên: “Quả là cực phẩm!” Nhiếp Tuyên lại chỉ vào một món ăn bình thường “Cải trắng thịt tơ” nói: “Lại nói tiếp món này, cũng là một món ăn cực phẩm, tuy nói là cũng giống với món ăn bình thường khác, nhưng để trên bàn ăn, lại rất được chú ý. Lửa to, nguyên liệu, kỹ thuật xắt rau không phải đơn giản, thịt phải được lựa chọn kỹ, tơ thịt phải được cắt cẩn thận, cải trắng phải tươi, trong món ăn không thể có nước, muốn cho nước vào còn phải xem kinh nghiệm chuyên môn của đầu bếp thế nào, món ăn này là sở trường của Liễu Diệp” Trần Quân Ngọc sau khi trải qua một phen xấu hổ, cũng thả lỏng rất nhiều, nếm canh thịt dê, ăn cải trắng, liền cười nói: “Như vậy món sở trường của Xuân Đào cô nương là gì?” Nhiếp Tuyên hơi hơi cười mà nói: “Sở trường của Xuân Đào là hoành thánh, hiện tại đã sau giờ ngọ, chờ ngày nào đó rảnh rỗi, sáng sớm đến đây ăn” Lúc này Cố Phúc cũng hoàn toàn thả lỏng, cẩn thận đánh giá hoàn cảnh bốn phía, phát hiện phòng bài trí đơn giản, nhưng cực kỳ chú ý, mấy bồn hoa tươi tùy ý để bên cạnh cửa sổ, ngoài cửa sổ dương liễu lả lướt, trước bậc thang đá còn có hai gốc cây, hắn không khỏi nói: “Tọa hoa túy nguyệt, nếu vào mùa xuân, chỗ này chính là một nơi tốt để phẩm trà” Nhiếp Tuyên uống một ly rượu, chậm rãi nói: “Nơi này quả không tồi, nơi này xác thự là nơi uống rượu phẩm trà vô cùng tốt” Hai người dần dần thả lỏng , ba người cũng liền thoải mái nói đùa, sau khi qua ba tuần rượu, Hương Ngọc, Xuân Đào, Liễu Diệp ba người đứng dậy cấp bọn họ dập đầu. Trừng Tâm cho ba người Hương Ngọc mỗi người một lượng bạc, lại cho tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh mỗi người một quan tiền thưởng. Hương Ngọc sau khi nhận thưởng, liền ngồi xuống bên người Nhiếp Tuyên hầu hạ hắn ăn cơm, hai người Liễu Diệp cùng Xuân Đào cũng chia ra ngồi bên cạnh Cố Phúc và Trần Quân Ngọc. Ba người đều là im lặng hầu hạ, cũng biết Nhiếp Tuyên khi ăn không thích người khác nói chuyện, ba người hết sức chuyên chú, ánh mắt vừa nhìn đến đồ ăn này nọ, đồ ăn nọ đã được gắp vào bát, thịt được rút xương để trước miệng, nếu có phun bã thịt ra cũng đã có bàn tay trắng nhỏ tiếp được. Hai người Trần Quân Ngọc cùng Cố Phúc, ngay từ đầu vẫn là hồi hộp lo lắng, chờ ăn đến một nửa, liền thả lỏng. Sau một lúc lâu, liền thực nhẹ nhàng cùng ba nàng kia nói chuyện. Xuân Đào cùng Liễu Diệp biết hai người là lần đầu tiên, nên cố gắng phục vụ muốn biến họ trở thành khách quen. Nhiếp Tuyên thấy tình hình như vậy, mỉm cười, cầm lên một chén rượu uống một ngụm. Đợi lúc ba người rời đi, ba người kia đều nước mắt lưng tròng, Liễu Diệp dựa vào trong lòng Cố Phúc: “Ngài không chịu ở lại qua đêm, nô tỳ cũng không dám lưu, nhưng mà mong ngài cho nô hà bao để nô tỳ tưởng niệm”. Nói xong cầm lấy hà bao trên người Cố Phúc. Xuân Đào cũng nâng lên đôi mắt xuân thủy, lưu luyến không rời nhìn Cố Phúc. Về phần Hương Ngọc, đã sớm khóc sướt mướt: “Kẻ phụ bạc, mỗi lần đều vội vàng đi như vậy, giống như là xem thiếp như nha hoàn phòng bếp bình thường vậy…” Nhiếp Tuyên gở hà bao trên người xuống, đưa cho Hương Ngọc, Hương Ngọc thân thủ tiếp, sờ sờ, thấy nằng nặng, liền mặt mày hớn hở ôm hắn hôn một cái: “Gia, ngài chừng nào lại đến?” Nhiếp Tuyên cười nói: “Chuẩn bị món cá trắm đen và rượu, chờ mùa xuân đến, gia lại đến ăn” Hương Ngọc hờn dỗi nói: “Kẻ phụ bạc, chỉ biết đem thiếp như nha hoàn phòng bếp” Cố Phúc, Trần Quân Ngọc bên này hà bao trên người đều là Mèo Con may, hai người thế nào lại đem đồ do bảo bối nhà mình may cho hai cái người kia, hoảng hốt đẩy hai người kia ra, cuối cùng vẫn là Trừng Tâm liếc mắt một cái đảo qua, hai người kia mới dừng tay, Nhiếp Tuyên cười nói: “Bảo tỷ tỷ các ngươi may cho vài bộ quần áo đi!” Ba người thật sâu nói: “Tạ ơn Nhị gia bố thí” Nhiếp Tuyên nhìn hà bao hai người, cười nói: “Về sau tới nơi này mang hà bao mua bên ngoài đi, đừng sử dụng hà bao của người thân may!” Hai người xấu hổ cười cười. Ba người từ Tô nương đi ra, không khí rét lạnh tràn đến, mùi rượu trên người cũng tan rất nhiều, ba người nhìn nhau cười, tựa hồ cảm thấy đã thân hơn một chút. Nhiếp Tuyên vừa đi vừa nói: “Trên bàn rượu là nơi dễ dàng thân cận với người khác nhất, mà tỳ nữ dâng rượu bên cạnh nam nhân không thể không xinh đẹp, dượng bảo ta mang hai người đến nơi này để biết thêm nhiều điều, đỡ phải về sau luống cuống tay chân”. Hắn mỉm cười liếc nhìn bọn họ một cái nói: “Nhưng mà phải nhớ, đối với loại nữ nhân này có thể đùa giỡn, nhưng tuyệt đối không được làm gì khác!” Cố Phúc cùng Trần Quân Ngọc liếc mắt một cái, hướng Nhiếp Tuyên làm một cái lễ: “Đa tạ Trí Viễn đại ca chỉ bảo” Nhiếp Tuyên mỉm cười nói: “Về sau đều là thân thích, còn khách khí làm gì!” Cố Phúc đột nhiên nói: “Ai ya, đều quên mua đèn con thỏ cho Mèo Con!” Trần Quân Ngọc nhìn sắc trời nói: “Dù sao thời gian còn sớm, chúng ta đi chợ mua vẫn còn kịp. Trí Viễn ca, vậy huynh… tự nhiên?” Nhiếp Tuyên gật đầu nói: “Ta còn có chút việc, không thể cùng hai người đi mua đèn!” Cố Phúc cùng Trần Quân Ngọc chắp tay nói: “Đa tạ Trí Viễn ca, hôm nay đã đi cùng chúng ta một ngày, còn tiêu phí nhiều tiền như vậy” Nhiếp Tuyên xua tay nói: “Không có gì, được rồi, hai người đi đi!”. Ba người nói lời từ biệt, liền hướng hai đường khác nhau mà đi. Sau khi Cố Phúc cùng Trần Quân Ngọc mua đèn xong, liền chuẩn bị quay về Liễu gia. Đột nhiên nghe một tiếng gọi của trẻ con: “Đại ca! Ngọc ca!”. Hai người cúi đầu nhìn, quả nhiên là một bà tử ôm Mèo Con đang từ đầu đường đi tới! Phía sau còn đi theo một bà tử. Cố Phúc từ trong lòng bà tử ôm Mèo Con cười nói: “Muội như thế nào lại đến đây? Toàn Nhi đâu?” Mèo Con thân thủ ôm cổ Cố Phúc nói: “Ngũ Ca cùng Liễu gia ca ca đi phía trước xem tạp kỹ. Đại ca, huynh đáp ứng muội phải mang tẩu tử đi ra chơi! Huynh nhanh đi về mang tẩu tử lại đây đi!” Cố Phúc nghe thấy không khỏi thân thủ véo cái mũi của nàng, cười khổ đem nàng đưa cho Trần Quân Ngọc: “Ta đi về trước, đệ mang tiểu ma tinh này đi chơi đi!” Tròng mắt tròn vo của Mèo Con chuyển chuyển nói: “Muội mới không muốn chơi cùng Ngọc ca, Ngọc ca cũng phải dẫn tẩu tử đi chơi!”. Nàng giãy dụa muốn xuống dưới, hướng Trần Quân Ngọc le lưỡi. Trần Quân Ngọc cúi đầu sờ sờ đầu nhỏ của nàng: “Quỷ nha đầu”. Hắn xoay người nói với hai bà tử: “Vất vả hai vị ma ma!”. Nói xong từ trong tay áo lấy ra hai khối bạc vụn. Hai người cười tiếp nhận nói: “Trần tiên sinh, không vất vả, cô nương cực kỳ nhu thuận” Mèo Con để cho bà tử ôm vào trong ngực, Trần Quân Ngọc mỉm cười nhu nhu sờ đầu của nàng nói: “Ta giúp muội đem đèn về nhà, muội đừng về muộn, đừng cùng bọn Toàn Nhi quậy phá gì, một lát nữa trở về, biết không?” Mèo Con gật gật đầu nhu thuận nói: “Muội biết rồi!” Trần Quân Ngọc liền xoay người đi về hướng Liễu gia, nghĩ đến một hồi nhóm người Liễu phu nhân phải đi đến Tam kiều, hắn vẫn là đi về trước mới tốt. Mèo Con cùng hai bà tử ở trên đường tiếp tục hưng trí bừng bừng, tuy rằng ở hiện đại khoa học kỹ thuật phát triển có nhiều đèn điện, nhưng tay nghề thợ thủ công cổ đại cũng khiến nàng sợ hãi không thôi. Hai bà tử lại bị hàng quán ven đường hấp dẫn, hai người cười nói: “Cô nương, người có muốn ăn trôi nước không?” Mèo Con mỉm cười nói: “Con không đói bụng, không muốn ăn, nhưng mà có chút mệt mỏi, muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút”. Nói xong nàng từ trong tiểu hà bao lấy ra vài đồng tiền đưa cho hai người. Hai người mặt mày nói cười tiếp nhận đồng tiền, vui vẻ chạy đến hàng quán bên kia ăn trôi nước. “Cô nương ngồi trên ghế nghỉ ngơi, chúng ta ăn xong thì đi tiếp” Mèo Con nói: “Ma ma không cần vội, dù sao còn sớm a!” Nàng chuyển mắt nhìn lại, liền bị sạp bán hoa đăng bên đường hấp dẫn. Mèo Con không giỏi giải đố đèn, nhưng mà rất thích thưởng thức, chưa bao giờ xem qua đố đèn thế này. Mà này sạp đố đèn cực kỳ thú vị, cư nhiên tất cả đều là một đố chữ, nàng tuy biết đố chữ rất khó, nhưng là hưng trí bừng bừng dù sao hai vị bà tử còn ở bên kia ăn bánh trôi ! Hai bà tử thấy nàng đang ở quầy hàng bên cạnh chơi đùa, cũng không có ngăn cản, dù sao các nàng vẫn nhìn thấy ! “Đạo, võ, nhẫn, băng, tái… Tường!” Mèo Con nhãn tình nhất thời sáng lên, nàng ở trên mạng đã thấy câu đố chữ “Tường” này, bởi vì khá đặc biệt, cho nên liền nhớ kỹ, đố đèn là chữ “Bản”. Nàng không khỏi vui sướng thân thủ chỉ vào cái đèn kia nói: “Con biết câu giải của cái đèn kia” Chủ quán là một trung niên độ ba mươi tuổi, tướng mạo thậm chí hòa ái, hắn cười ha hả từ trên đèn lấy câu đố nói: “Tiểu cô nương, con nói thử đáp án là gì?” “Là chữ bản”. Mèo Con lấy tay ở trên bàn viết chữ, trung niên vừa thấy đáp án đúng, cười cho nàng một túi hương nhỏ. Mèo Con cười khanh khách tiếp nhận, rồi tạ ơn một tiếng. Tuy rằng này thợ thêu túi hương này không đẹp, nhưng nàng không để ý, ít ra đây là do nàng thắng mà có. “Vì sao mà ngươi biết đáp án này? Ngươi như thế nào đoán được?” Thanh âm tò mò từ sau lưng nàng vang lên. Mèo Con ngẩn ra, quay đầu lại chỉ thấy một nam hài tử đang mặc cẩm y nhìn nàng, Mèo Con không khỏi một trận chói mắt, cả người nam hài tử này treo đầy ngọc ngà, chọc người ta nhất chính là cái mũ trên đầu hắn, trên đấy khảm đầy ngọc ngà châu báu, ở giữa còn có một viên ngọc cỡ trứng chim lóe ra vầng sáng nhu hòa. “Hắn đội không nặng sao?” Mèo Con trong đầu đột nhiên nảy ra suy nghĩ như vậy. Nam hài kia đối với việc Mèo Con đáp trúng rất tò mò, không khỏi lại truy vấn một lần. Mèo Con xấu hổ cười cười, nàng cũng không biết trả lời như thế nào. Ngay tại lúc nàng không biết nên nói gì cho tốt thì đột nhiên nghe thấy vài tiếng thét kinh hoàng: “Cháy rồi! Cháy rồi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.