Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Chương 11: Sầu lo kiếm tiền


Đọc truyện Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải – Chương 11: Sầu lo kiếm tiền

Có lẽ nếu đứa nhỏ bình thường khác bị một chậu máu chó tạt lên người như thế này sẽ bị kinh hách, nhưng mà người nào đó lại chỉ giả bộ làm trẻ con mà thôi, tắm rửa sạch sẽ một chút, nằm trong chăn ấm một đêm thì liền vui vẻ trở lại! Cả nhà vốn là lo lắng không thôi nhưng ngay lập tức liền thở phào nhẹ nhõm.


Khiến cho Mèo Con kinh ngạc chính là sáng sớm hôm sau đại bá của nàng cầm một cái đầu heo, bốn cái giò, hai mươi con cua tươi đến đây thăm nàng. Mèo Con tuy rằng hiện tại nghĩ đến đại thẩm trong lòng liền giận dữ không thôi, nhưng đại bá dù sao cũng là ca ca của cha, thời cổ đại quan niệm về dòng họ này nọ rất là nặng nề, nhà bọn họ cũng không có khả năng vì nàng mà không cùng người nhà cả đời không qua lại với nhau, lại nói đại bá rất thương nàng, vừa thấy nàng liền ngọt ngào kêu một tiếng: “Đại bá” Cố Đại Ngưu yêu thương sờ sờ đầu nhỏ của nàng: “Ngoan, hảo hảo nghỉ ngơi, chờ sau khi con khỏe lại, ta bảo biểu ca của con dẫn con lên trấn chơi” Vương thị bưng vừa bê khay trà vừa nói: “Đại ca, huynh quá khách khí rồi, như thế nào lại mang nhiều đồ vật này nọ đến đây? Huynh mau đem trở về đi!” Cố Đại Ngưu tiếp nhận nước trà uống một ngụm nói: “Đệ muội, muội lại nói giỡn, nào có người nào tặng quà lại mang về nhà?” Vương thị nói: “Nhưng mà nhà chúng tôi cũng không thể nhận nhiều đồ vật như vậy a! Tứ Ngưu nếu trở về mà biết, lại mắng muội a!” Cố Đại Ngưu nói: “Không có việc gì, nhận đi!”. Hắn thở dài một hơi nói: “Lúc nhà ta khó khăn muội còn đang mang thai tam tiểu tử, thức ăn đều đem phân cho chúng ta một phần, mấy thứ này tính ra có là cái gì?” Vương thị thở dài nói: “Đại ca, chúng ta đều là người một nhà, cần gì nói khách khí” Cố Đại Ngưu nói: “Ai, tính tình đại tẩu muội như thế kia, ngươi hãy bỏ qua cho bà ta, đừng để ý đến nữ nhân chết tiệt kia. Xem như lời của nàng là rắm thúi đi!” Vương thị cười cười nói: “Đại ca huynh đừng nói như vậy, là ta rất xúc động, tẩu tử cũng là lo lắng cho Quế Hoa” Cố Đại Ngưu thở dài nói: “Quế Hoa? Ai, muội nói xem! Điều kiện trong nhà mấy năm nay như vậy, nghĩ muốn đem nàng chuộc về, cho dù không được phú quý như hiện tại thì cũng được cái tự do, có thể hảo hảo sống qua ngày? Nhưng mẹ con các nàng lại… thôi quên đi!”. Cố Đại Ngưu vỗ đùi nói: “Không đề cập tới các nàng nữa! Hai mươi con cua này là do cháu muội đi rừng bắt được,vừa lúc đưa đến cho nhà muội” Vương thị vui mừng cười nói: “Nếu như vậy, đại ca hôm nay khoan về, lưu lại ăn cơm trưa đi! Muội đem đầu heo và cua đi nướng, để huynh với Tứ Ngưu nhâm nhi một chút” Cố Đại Ngưu vừa nghe liền cười nói: “Tốt! Ta cũng lâu rồi chưa uống rượu với Tứ Ngưu!” Vương thị bảo Nam Qua kêu Cố Tứ Ngưu về nhà, bản thân thì xoắn tay áo đeo tạp dề xuống bếp nấu cơm. “Mẹ, con cũng muốn nấu cơm”. Mèo Con đột nhiên nũng nịu nói, nàng đã sớm muốn được học nấu ăn rồi, vật chất trong Lão Hòe thôn rất phong phú, có thể làm thật nhiều món ăn ngon, thủ pháp nấu nướng của họ cũng đơn giản! Nàng nếu có thể học được cách dùng bếp thế nào, nàng liền có thể xuống bếp nấu cơm. Vương thị nói: “Không được! Bệnh của con còn chưa khỏe!” Mèo Con hướng Vương thị trên người lắc lắc: “Không chịu! Con muốn cùng mẹ nấu cơm” Cố Đại Ngưu nói: “Đệ muội, Mèo Con còn nhỏ như vậy, muội liền cho nàng học nấu cơm đi. Nữ hài tử ở chỗ chúng ta đều được nuông chiều, nhưng trù nghệ, nữ hồng cũng không được bỏ qua, bằng không tương lai không thể tìm được một nhà chồng tốt” Vương thị nghe Cố Đại Ngưu nói có lý, liền ôm lấy con gái nói: “Đại ca, huynh ngồi một chút, Tứ Ngưu sẽ nhanh chóng trở về!” Cố Đại Ngưu ôm lấy Cố Toàn để trên người nói: “Không có việc gì, ta cùng Toàn Nhi chơi với nhau!” Vương thị hé miệng cười cười nói: “Được!” Trong bếp, Mèo Con trợn mắt há hốc mồm nhìn Vương thị cầm một cái đầu heo, dùng một cây đuốc đốt cháy lông trên đầu heo, sau đó đem đầu heo ngâm ở trong nước. “Mẹ, đầu heo! Đầu heo!”. Mèo Con trừng mắt to cả kinh kêu lên. Vương thị vui mừng cười nói: “Đúng vậy! Đầu heo a! Đã lâu chưa ăn, hôm nay đại bá đem đến, lúc cha con uống rượu, thích nhất là ăn đầu heo!” Mèo Con ngơ ngác nói: “Đầu heo cũng có thể ăn?” Nàng cho tới bây giờ cũng không biết, nguyên lai đầu heo cũng có người ăn a! Vương thị nói: “Như thế nào mà không thể ăn? Mẹ con nướng đầu heo là nổi danh trong cả thôn đấy. Con cần phải hảo hảo theo mẹ học a!”. Nàng đắc ý nói, đem cua Cố Đại Ngưu mang đến tới bên cạnh giếng, múc nước giếng rửa sạch, dùng rơm rạ lót phía dưới rồi để cua lên. “Mẹ có muốn con làm cua không? Con giúp mẹ!”. Mèo Con từng bước theo sát phía sau Vương thị. Vương thị nói: “Không cần, cua muốn ăn lạnh ăn nóng gì cũng được, chúng ta trước nướng đầu heo đã” Nàng trở lại bếp, dùng một cái cây dài khoáy vào trong nước, đem đầu heo kia nhấc lên, dùng kiềm nhổ hết số lông còn lại. Rồi để đầu heo lên một cái thớt gỗ, cầm lấy dao chặt đầu heo ra làm đôi, lấy óc heo, xương tủy ra, cắt hai cái lỗ tai. Vương thị một bên chặt thịt, một bên nói với Mèo Con, cái gì cần cái gì không cần. Chờ sau khi nước sôi, Vương thị đem đầu heo để vào trong một cái bát, dùng lửa ninh một chút… bỏ đi bọt nước ở trên, dùng một chén tương đỏ, cùng đường phèn, hồi hương, khương phiến cho vào. Chưa đến một canh giờ, toàn bộ đầu heo đều tỏa ra mùi thơm, mùi thơm tràn ngập toàn bộ phòng bếp. Vương thị bảo Nam Qua lấy một cái đĩa sạch đem qua, lại mở một vò rượu gạo, để lên mâm đem ra cho Cố Đại Ngưu và Cố Tứ Ngưu. Lại đem cua đã được hấp chín để vào trong một cái bát, dọn lên chung. “Bé ngoan, đến ăn, phần thịt mũi heo là ngon nhất”. Vương thị dùng đũa chuẩn bị đút cho Mèo Con, Mèo Con lớn như vậy, lần đầu tiên “hoa dung thất sắc” xoay người liền chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa nói: “Con nhường Toàn ca ăn đấy!” “Nha đầu này!” Vương thị vừa bực mình vừa buồn cười, đem thịt để qua một bên: “Thật sự là không nhìn được a!” Mèo Con chạy ra ngoài, vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình, thật là đáng sợ! Khuôn mặt nhỏ nhắn xoay thành một đoàn, mũi trư cũng có thể ăn? Ngẫm lại liền ghê tởm! “Toàn ca, Toàn ca, mẹ bảo huynh đi ăn cơm” Mèo Con nhìn Cố Toàn nói. Cố Toàn lắc lắc thân mình nói: “Không, ta muốn cùng đại bá ăn cơm” Cố Tứ Ngưu nhíu mày nghĩ muốn đem tiểu nhi tử đuổi đi xuống, Cố Đại Ngưu vội vàng xua tay nói: “Được, Toàn nhi ở lại cùng đại bá ăn cơm”. Hắn dùng đũa gắp thịt béo cho Cố Toàn ăn, Cố Toàn ăn ngon, miệng đầy mỡ. Cố Tứ Ngưu thấy con gái ngơ ngác nhìn ca ca ăn thịt béo, nghĩ đến nàng cũng muốn ăn, ôm lấy con gái, cũng dùng đôi đũa gắp thịt cho con gái. Kết quả tiểu nha đầu khuôn mặt uốn éo, khuôn mặt nhỏ nhắn nộn nộn nhăn thành một đoàn: “Con không muốn ăn thịt béo” Cố Tứ Ngưu bất đắc dĩ: “Xú nha đầu”. Hắn bỏ đũa xuống, hướng con gái nói: “Ngoan, đến chỗ mẹ con ăn cơm đi” Mèo Con từ trong lòng Cố Tứ Ngưu trượt xuống, đối với phụ thân làm một cái mặt quỷ: “Hừ, cha xấu a, ta mới không cùng người ăn cơm đâu! Đáng ghét!” Nói xong liền hướng về phòng bếp tìm mẹ. “Quỷ nha đầu này!” Cố Tứ Ngưu yêu thương cười mắng một tiếng, tiếp tục cùng Cố Đại Ngưu cùng nhau uống rượu. Cố Đại Ngưu nói: “Tứ Ngưu, Ngọc nhi cũng không còn nhỏ, cũng nên tìm mối hôn nhân đi. Lúc Trần tiên sinh còn sống, đối chúng ta gia đình chúng ta tận tâm hết sức, chúng ta cũng không thể bạc đãi con trai của họ” Cố Tứ Ngưu thở dài nói: “Ta cũng biết, chính là thật sự tìm không thấy mối nào thích hợp” Cố Đại Ngưu nói: “Chỗ chúng ta có một mối không tệ, người ta cũng có ý tứ kia, chính là thân phận có chút thấp” Cố Tứ Ngưu hỏi: “Nhà nào?” Cố Đại Ngưu nói: “Chính là con gái của Tôn viên ngoại ở trong trấn, trong nhà chỉ có một nam một nữ, con gái năm nay mười tuổi, con trai năm nay mới ba tuổi. Tôn viên ngoại cùng Tôn phu nhân tuổi đều lớn, sợ đợi không được đứa con lớn lên, đã nghĩ tìm một người rể tốt cho con gái, tương lai có thể dẫn dắt con trai của họ” Cố Tứ Ngưu nghi hoặc nhíu mày hỏi: “Chẳng lẽ bọn họ muốn Ngọc Nhi ở rể?” Cố Đại Ngưu lắc đầu nói: “Không phải, chính là tìm người có phẩm chất tốt, tương lai chăm sóc cho người thân của họ, chiếu cố con trai nhỏ của họ. Nhưng mà Tôn viên ngoại này, nhiều thế hệ đều là bán dạo” Cố Tứ Ngưu lắc đầu: “Nhiều thế hệ đều là bán dạo? Không được, quá thấp” Cố Đại Ngưu nói: “Tôn viên ngoại cùng Tôn phu nhân đều là người tốt, Tôn cô nương nghe nói là tự mình học tập nữ công gia chánh, người cũng hiền lành. Trong nhà cũng có mấy người hầu hạ, là một người giàu có” Cố Tứ Ngưu nói: “Trần tiên sinh là người tài giỏi, dòng dõi thư hương” Cố Đại Ngưu nói: “Tứ Ngưu, ta biết đệ muốn tìm cho Ngọc Nhi một nhà môn đăng hộ đối. Nhưng mà môn đương hộ đối đối với người ta, sẽ chịu đem con gái nhà mình gả cho một đứa trẻ không cha không mẹ sao? Tôn gia này không chỉ có con gái nhân phẩm không tồi, gia cảnh cũng không kém, xuất thân mặc dù thấp một chút, nhưng cũng là lương dân, Ngọc Nhi chính là phải có bên vợ tốt như vậy mới được!” Cố Tứ Ngưu trầm ngâm một lát nói: “Huynh để cho đệ suy nghĩ một chút” Cố Đại Ngưu nói: “Ừ, dù sao con gái Tôn gia tuổi cũng còn nhỏ, có thể đợi thêm một khoảng thời gian nữa” Vương thị bưng một nồi cua nóng hôi hổi đi lên: “Mau, đại ca, ăn cua” Cố Tứ Ngưu lấy một cái càng cua, bẻ ra thì gạch cua bên trong chảy ra: “Mau, đại ca, ăn cua” Cố Đại Ngưu không khách khí tiếp nhận con cua: “Đệ đừng vội, mình cũng ăn đi, cua của ta còn nóng!” Hắn vừa ăn, một bên lại đem cua cho Cố Toàn. Trong bếp, Vương thị, Nam Qua, Mèo Con đang ngồi ăn cua trên một bàn. Vương thị tiến vào nói: “Chờ thêm vài ngày, cha con rãnh rỗi một chút, ta bảo hắn đi bắt vài con cua, chúng ta có cua ăn” Mèo Con nghe thấy nhãn tình sáng lên: “Được! Mẹ nấu ngon lắm a, cho con thịt cua ăn!” Vương thị điểm cái mũi nhỏ của nàng: “Tiểu tham ăn” Lúc Cố Đại Ngưu ăn xong cua, đã muốn uống say khướt, vẫn là Cố Phúc cùng Cố Lộc đem đại bá đưa trở về nhà. Mã thị lãnh nghiêm mặt, bảo đứa con đem Cố Đại Ngưu đi vào, liền “Rầm!” một tiếng, đóng cửa lại. Hai người sờ sờ cái mũi, cũng không so đo thái độ Mã thị, Vương thị cũng để lại mấy con cua lớn cho bọn hắn, bọn hắn phải vội vã chạy về nhà ăn cua a! Buổi tối cả nhà đang ăn cua thì Cố Phúc báo một tin tốt. “Cái gì? Sớm như vậy liền cho con đi thi tú tài .” Cố Tứ Ngưu không dám tin hỏi. “Đúng vậy”. Cố phúc nói: “Không chỉ có con, Ngọc Nhi cũng phải đi thi” Mèo Con một bên vất vả cùng bát cơm tác chiến, một bên nghe ca ca mang về tin tức tốt. Thầy giáo đã đề cử hai người bọn họ cùng đi thi! Tin tức tốt này làm cho Cố Tứ Ngưu cùng Vương thị vui mừng không biết là tốt hay không nữa! Mèo Con lúc này mới biết được nguyên lai cha Trần Quân Ngọc trước khi qua đời, chính là lão sư trong thôn. Trần tiên sinh khi còn sống cùng Cố Tứ Ngưu quan hệ tốt lắm, cho vài đứa nhỏ đến đó đọc sách, Cố Lộc, Cố Thọ cũng đã từng đọc sách, chỉ tiếc sau khi Trần tiên sinh qua đời, đi học đường mới phải trả tiền, hai người liền ở nhà tự đọc sách. Lúc này Cố Toàn lôi kéo Cố Phúc nói: “Đại ca, cái gì là đồng thí?” Vương thị cũng nói: “Đúng vậy! Phúc Nhi, con nói ta nghe, đồng thí là kỳ thi gì? Kỳ thi vài ngày à?” Cố Phúc cười cười, nhìn đến không chỉ có là tiểu đệ, ngay cả tiểu muội cũng nâng đầu nhỏ, hai mắt sáng trong suốt nhìn hắn, hắn xoay người mỗi tay ôm lấy đệ đệ và muội muội nói: “Đồng thí là phải thi ba lượt, đầu tiên là tháng hai sang năm đi Ngô huyện thi kì thi huyện. Sau khi thi huyện xong, vào tháng tư đi Tô Châu thi kì thi phủ, nếu thi huyện, thi phủ chúng con đều đỗ thì chúng con chính là đồng sinh! Sau đó nếu thuận lòng trời đến Giang Nam tham gia vào học viện, chờ kỳ thi thượng sau đó, chúng con chính là sinh đồ, cũng chính là mọi người vẫn gọi là tú tài” Mèo Con trợn tròn ánh mắt, còn thật sự nghe ca ca giải thích, nguyên lai không phải mỗi người đều có thể đi kỳ thi đồng thí. Luật pháp quy định gia đình bần tiện cùng con cháu ba đời không được thi đồng thí, tổ tiên có vi phạm pháp lệnh cùng với nếu cha là chủ khảo thì đứa con cũng không có thể tham gia đồng thí. Thi huyện thì phải được bốn thôn và một tú tài tiến cử, thi phủ thì yêu cầu năm thôn và một tú tài tiến cử, thi viện thì yêu cầu có sáu thôn và hai tú tài đề cử và bảo đảm để tham gia cuộc thi. Nguyên lai thi tú tài phiền toái như vậy a! Khó trách ở cổ đại người đọc sách địa vị rất cao! Nếu ca ca bọn họ có thể thi đậu tú tài, nói không chừng trong nhà ngày sẽ khá giả hơn, mẹ cùng Nam Qua cũng không cần vất vả như vậy! “Còn muốn đi Kim Lăng thi à?” Vương thị không khỏi phát sầu: “Lộ phí làm sao bây giờ?” Ngay cả Cố Tứ Ngưu cũng trầm mặc! Mọi người nhìn thấy bộ dạng hai người, cũng dừng nói giỡn. Cố Phúc vừa định mở miệng nói, đã bị Cố Tứ Ngưu đánh gãy: “Có cha ở đây, các con cứ thi tú tài rồi mới trở về!” Cố Tứ Ngưu ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng mà mặt mày cũng gắt gao nhăn lại, tay theo bản năng lấy gói thuốc trong ngực ra, cuộn lại hút lấy. Lộ phí của Cố Phúc và Trần Quân Ngọc tổng cộng cần năm lượng bạc, đối với nhà họ mà nói, năm lượng bạc là số tiền khá lớn, nhưng vẫn có thể lo liệu được, phiền toái nhất chính là lễ vật cho giám khảo, còn tiền sách khi hai người đi thi phủ. Ch của Cố Tứ Ngưu trước đây cũng là tú tài, trong lòng ít nhiều cũng có tính toán, hai người ít nhất cũng bốn mươi lượng bạc! Hơn bốn mươi lượng bạc, cũng đủ để mua một căn nhà lớn ở trấn! Mà nhà bọn họ một năm chi tiêu cũng không hơn năm lượng bạc. Cố Tứ Ngưu cùng Vương thị đếm hết tiền trong nhà, miễn cưỡng cũng chỉ được hai mươi hai lượng bạc. Một lượng bạc bằng hai quan tiền bằng hai ngàn đồng tiền, còn cần hơn hai mươi lượng bạc cùng bốn mươi lăm vạn đồng tiền! Nàng cần phải đánh nhiều kết lạc hơn, mẹ phải may nhiều khăn tay hơn nữa mới có thể đủ a! Mèo Con bất đắc dĩ thở dài, nàng thật sự thực vô dụng a! Lúc nhà thiếu tiền, nàng lại không thể nghĩ ra biện pháp kiếm tiền nhanh nhất a! Cho dù là thắt lạc, nàng cũng vừa biết được từ chỗ người bán hàng rong kia, kỳ thật trình độ kết lạc ở chỗ này đã rất phát triển, nhưng mà trong dân gian chỉ biết kết mấy dạng đơn giản, rất nhiều kết lạc phức tạp chỉ lưu truyền trong cung đình và nhà quan lại. Chỉ có mấy kết lạc phức tạp này mới có thể bán ra giá cao, nhưng loại kết lạc này Mèo Con kết thì người bán rong cũng sẽ không mua, bởi vì hắn không có nhiều tiền như vậy, ở loại địa phương nhỏ như trấn Đông Sơn này, cũng không có bao nhiêu người sẽ mua nó, dù sao người có tiền cũng rất ít! Lại nói vấn đề trước mắt chính là bề ngoài nàng chỉ qua là một đứa nhỏ ba tuổi, cho dù đưa ra đề nghị kiếm tiền gì đi nữa cha mẹ cũng sẽ không tiếp thu. Nếu nàng làm một trận giống như trước đây, lần này sẽ không đơn giản như vậy, mà là bị chết cháy a! Mèo Con hơi hơi nhíu mi, nàng cũng không nghĩ muốn lại náo loạn một trận nữa. Điều duy nhất mà nàng có thể giúp đỡ chính là mỗi ngày trừ bỏ rèn luyện ở ngoài, chính là ngồi ở trên giường thắt lạc, tận lực giúp mẹ đem kết lạc đánh thật tốt, mới có thể kiếm thật nhiều tiền. Không chỉ có nàng, Vương thị kim chỉ trong tay cũng không rời, buổi tối cũng khơi đèn mà thêu thùa. Mèo Con vô số lần tiếc hận, chính mình tuổi quá nhỏ, mà Vương thị cũng chưa từng dạy mình thêu thùa, bằng không nàng nhất định dựa vào thêu thùa kiếm tiền, nghe người bán hàng rong nói, tú nương kỹ thuật cao siêu, thậm chí có thể dựa vào bản thân mà nuôi sống mọi người! Nam Qua sau khi làm xong việc nhà, dệt vải cũng đến tận sáng. Cố Tứ Ngưu mỗi ngày trừ bỏ trồng trọt ở ngoài, buổi tối đóng đồ đạc cũng không ngừng, thậm chí ngay cả Cố Lộc, Cố Thọ cũng vậy, mỗi ngày không phải giúp Cố Tứ Ngưu, chính là cầm sách đến cửa hàng sách dựa vào chép sách để kiếm tiền. Trần tiên sinh lúc còn sống, đối với bọn họ dạy dỗ rất nghiêm khắc, lo cho bọn họ chữ nghĩa rất tận tâm. Nếu không phải Cố Tứ Ngưu kiên trì không cho Cố Phúc, Trần Quân Ngọc hai người hỗ trợ, chỉ sợ hai người cũng sẽ đi theo bọn Cố Lộc cùng nhau chép sách. Nhìn thấy người nhà vì bọn họ gom góp lộ phí như thế, hai người nói không nên lời, chỉ có thể càng ra sức đọc sách! Nhưng dù vậy, muốn trong một năm kiếm ra hai mươi hai lượng bạc, đối với gia đình họ là không có khả năng. Ngay tại lúc cả nhà đang cau có mặt mày, một ngày kia có người đem đến hy vọng cho cả nhà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.