Cuộc Sống Nhàn Nhã Cùng Bảo Bảo Tại Dị Thế

Chương 73: Hoả Oa Ngưu


Đọc truyện Cuộc Sống Nhàn Nhã Cùng Bảo Bảo Tại Dị Thế – Chương 73: Hoả Oa Ngưu

Hai người một hồ đi theo thông đạo,không lâu sau đó có một cỗ sóng nhiệt theo gió đánh úp về phía bọn họ,hai người đành phải dừng lại nhìn nhau,nhớ tới lời lão lang vừa nói liền cảnh giác thêm vài phần,Dực Minh bảo hộ Tiểu Trúc ở sau lưng,Tiểu Trạch xung phong nhận nhiệm vụ dò đường.

“Vậy ngươi phải cẩn thận một chút,phát hiện tình huống gì thì lập tức lui về biết chưa?” Tiểu Trúc nghĩ nghĩ rồi gật đầu đồng ý,tốc độ của Tiểu Trạch cực kỳ nhanh,nếu gặp phải nguy hiểm cho dù đánh không lại thì cũng có thể trốn thoát được.

“Chủ nhân cứ yên tâm,Tiểu Trạch cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Tiểu Trạch dùng chân trước vỗ vỗ lồng ngực nhỏ gầy,miệng kêu hét không ngừng,sau đó chạy nhanh về phía trước như một tai chớp tím.

Thấy Tiểu Trạch đi rồi,Dực Minh liền đỡ Tiểu Trúc ngồi xuống rìa thông đạo,”Ngươi không cần phải lo lắng,Tiểu Trạch không phải ma thú tầm thường,vừa được truyền thừa lại được song thân dạy qua một đợt,nhất định đã mạnh hơn trước rất nhiều.”

Tiểu Trúc lắc lắc đầu nói:”Ừm,lần này gặp lại Tiểu Trạch ta cũng thấy nó lớn hơn rất nhiều rồi,nhưng nghĩ tới lời của lão lang thì trong lòng lại có chút vướng mắc.”

Dực Minh nghe xong cũng không biết nói gì,chỉ vuốt vuốt tóc của Tiểu Trúc,hai người vai kề vai mà dựa vào nhau,hưởng thụ khoảng thời gian yên bình khó có được,bởi vì quãng đường phía trước còn dài,bọn họ chỉ sợ là sẽ không còn khoảng thời gian nhàn nhã nào như vầy nữa.

Quả nhiên không lâu sau liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết,tiếng kêu đau đớn khiến Tiểu Trúc kinh hoảng,nhanh chóng dùng khế ước tâm linh hỏi:”Tiểu Trạch,ngươi bị làm sao vậy?”

“Á! Phù… phù…không có việc gì đâu chủ nhân,các ngươi mau lại đây đi!” Giọng của Tiểu Trạch có chút nghẹn ngào,đại ý là muốn Tiểu Trúc đi qua đó.


“Tiểu Trạch bảo chúng ta qua đó,ta nghĩ chắc là không có gì nguy hiểm đâu,nhưng sao vừa rồi lại có tiếng hét như vậy?” Trên mặt Tiểu Trúc có chút khó hiểu và lo lắng.

“Chúng ta cứ qua đó là biết.” Dực Minh nói xong liền xoay người ôm lấy Tiểu Trúc.

“Làm gì vậy,nhanh bỏ ta xuống đi.” Mặt Tiểu Trúc đỏ ửng lên vì xấu hổ,trời ạ,thân là một đại nam nhân cư nhiên lại bị người ta bế công chúa như này thì sao mà coi được.

“Như vậy sẽ nhanh hơn chút,chẳng lẽ ngươi không muốn nhanh chóng nhìn xem Tiểu Trạch xảy ra chuyện gì à?” Khoé miệng Dực Minh nhếch lên nụ cười,thoạt nhìn không còn lạnh lùng như trước nhưng lại có chút xấu xa.

Tiểu Trúc đảo mắt xem thường một cái,biểu cảm trên mặt vừa xấu hổ lại vừa tức giận,nhưng biết Dực Minh nói đúng nên đành phải tựa đầu vào ngực Dực Minh,dứt khoát nhắm mắt làm ngơ luôn.

Thấy Tiểu Trúc ngoan ngoãn ôm mình,chân của Dực Minh chùng xuống rồi lập tức bật nhảy lên,lưu lại một dấu chân thật sâu dưới đất,Tiểu Trúc nằm trong lòng Dực Minh cảm thấy có một luồng sóng nhiệt đập tới,theo bước chân của Dực Minh,nhiệt đọ càng ngày càng cao,Tiểu Trúc cảm thấy trên mặt đã chảy đầy mồ hôi rồi,xiêm y trên người cũng bắt đầu dính vào cơ thể,cuối cùng thì cả người ướt sũng như mắc mưa.

Chờ khi Dực Minh dừng lại,cẩn thận thả Tiểu Trúc xuống,Tiểu Trạch lập tức nhảy vào lòng Tiểu Trúc,vẻ mặt khóc thương giơ cái đuôi đến trước mặt Tiểu Trúc,đáng thương hề hề mà khóc lóc kể lể:”Chủ nhân,Tiểu Trạch thảm ơi là thảm,vừa đặt chân tới nơi này là lập tức tai bay vạ gió,một con oa ngưu (ốc sên) chết tiệt dám đốt cái đuôi của ta,may là bản hồ thông minh cơ trí,dập lửa đúng lúc,nếu không thì bây giờ sẽ không chỉ có một chút bị đốt đâu mà sẽ thành hồ ly chụi lông đó.”

Tiểu Trúc liếc mắt nhìn cái đuôi xù lông kia,quả nhiên thấy có một chỗ nho nhỏ bị cháy đen,không nhịn được đau lòng mà nói:”Đợi sau khi về ta sẽ cắt tỉa lại cho ngươi,con oa ngưu chết tiệt mà ngươi nói đâu rồi?”


Tiểu Trạch về nghe thấy Tiểu Trúc sẽ cắt tỉa cho mình liền cao hứng nhảy dựng lên,cực kỳ thành thật mà chỉ vào dưới chân của Tiểu Trúc,quả nhiên có một con oa ngưu bị Tiểu Trúc dẫm bẹp dưới chân,chỉ lộ ra mỗi cái đầu.

Tiểu Trúc bất giác nhíu nhíu mày,nhấc chân lên,lúc này mới thấy thi thể của oa ngưu bị mình giẫm bẹp,ngoại trừ toàn thân đỏ rực thì không có vỏ,thoạt nhìn không khác gì con oa ngưu bình thường khi trời mưa cả,chỉ khác là kích thước to hơn chút mà thôi.

“Hoả oa ngưu!” Dực Minh ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát,lúc này mới giải thích cho Tiểu Trúc,”Loại oa ngưu này chỉ xuất hiện ở trong núi lửa cực nóng,nơi có hoả oa ngưu xuất hiện cũng sẽ có ma tinh hệ hoả,bọn chúng lấy hoả ma tinh làm đá,mà phân và chất nhầy của bọn chúng kết hợp với nguyên tố ma pháp hoả khi gặp được nham thạch sẽ tạo thành hoả ma tinh,có thể nói đây chính là một vòng tuần hoàn.”

Quả nhiên khi Tiểu Trúc cẩn thận quan sát bốn phía vách núi mới phát hiện có rất nhiều hoả oa ngưu đang bò trên vách núi,nhưng Tiểu Trúc cứ có cảm giác những con oa ngưu này hình như đang nhìn mình,không,chính xác là nhìn Tiểu Trạch ở trong lòng mình.

“Ngoài ra,hoả oa ngưu cũng thù rất dai,một khi có người tiêu diệt một tộc nhân của bọn chúng thì nhất định là toàn tộc sẽ trả thù,cho đến khi người hoặc thú đó chết mới thôi.” Khoé miệng Dực Minh co rút,giọng nói giống như phun ra từ kẽ răng.

Lúc này Tiểu Trạch bất giác nuốt nuốt nước miếng,rúc vào trong lòng của Tiểu Trúc,miệng bắt đầu kêu gào:”Bọn chúng bây giờ vẫn chưa động đậy gì chắc là sẽ không như lời ngươi nói đâu ha,chủ nhân!” Nói xong còn cười cười lấy lòng Tiểu Trúc.

“Đó là vì chúng nó đang đợi vương xuất hiện.” Bây giờ Dực Minh chỉ hận không thể đá con hồ ly chỉ biết gây hoạ này xuống núi lửa để xoa dịu oán khí của hoả oa ngưu,nếu chỉ có một đám thôi thì còn được,nhưng cứ nhìn hoả oa ngưu bâu kín cả vách núi là biết e là vương của chúng nó không phải dễ chọc rồi.

“Đằng Vậy thì phải làm sao bây giờ,chủ nhân,Tiểu Trạch thực sự không có cố ý đâu mà!” Tiểu Trạch nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Tiểu Trúc,chỉ kém không rơi lệ đầy mặt mà thôi.. Tiên Hiệp Hay


“Tiểu Trạch,trong nhưng ma pháp ngươi mới học có loại cây dây leo gì đó không sợ lửa hay không?” Từ lúc Dực Minh nói về đặc tính của hoả oa ngưu là Tiểu Trúc đã bắt đầu quan sát xung quanh rồi,giữa dòng nham thạch này có rất nhiều đá,trong môi trường như thế này mà vẫn không bị tan chảy thì có thể thấy được loại đá này rất rắn chắc và có tính kháng nhiệt,nhưng diện tích của những viên đá này nhỏ,đã vậy lại còn cách khá xa,Tiểu Trúc không chắc là mình có thể nhảy xa được như vậy hay không.

“Liệt diễm thảo đúng là không sợ lửa thật nhưng loại cây dây leo không sợ lửa thì hình như là không có.” Tiểu Trạch nghĩ nghĩ rồi lắc lắc đầu.

“Ta ôm ngươi qua.” Dực Minh lập tức biết Tiểu Trúc muốn làm gì,liền nói.

“Không được,nếu ngươi ôm ta qua,vạn nhất vừa lúc vương tới thì sao,e là ta sẽ làm liên luỵ tới ngươi.” Tiểu Trúc lắc lắc đầu,cắn chặt môi dưới,cậu vẫn còn quá yếu,nếu không thì cũng không đến mức không tìm được cách thoát ra khỏi nơi này giống như bây giờ.

“Không sao đâu chủ nhân,Tiểu Trạch có thể đưa ngươi qua.” Tiểu Trạch lập tức hiểu được quyết định của Tiểu Trúc,nhanh chóng lắc mình biến hoá,thân thể liền biến lớn như một con ngựa lớn.

“Chủ nhân,nhanh leo lên đi.” Tiểu Trạch vui vẻ nói,có thể bù đắp được lỗi lầm của mình là tốt rồi,nó cũng không muốn chủ nhân bỏ mạng ở chỗ này đâu.

Dưới sự hỗ trợ của Dực Minh,Tiểu Trúc đã leo lên được trên lưng của Tiểu Trạch,Dực Minh cũng lập tức hoá thú,đây là lần đầu tiên Tiểu Trúc hình thấy Dực Minh ở dạng thú nhân,trên đầu có hai lỗ tai xù lông,trán có một cái sừng nhọn,sau mông còn có một cái đuôi thật dài,hai tay và hai chân đều mọc ra móng vuốt sắc nhọn,răng nanh cũng trở nên sắc bén như động vật ăn thịt.

Lúc này hai người một hồ còn chưa kịp nói gì,lập tức cảm nhận được một trận uy áp,Tiểu Trạch và Dực Minh còn ổn chứ Tiểu Trúc thì giống như bị đánh cho một quyền,sắc mặt trắng bệch cả lên.

“Hoả oa ngưu vương sắp tới rồi,chúng ta nhanh chóng chạy đi thôi.” Sắc mặt Dực Minh căng thẳng,trong mắt thoáng hiện lên tia kinh hoảng,lập tức lại bình tĩnh lại.


Tiểu Trạch nhanh chóng nhảy tới những khối đá giữa dòng nham thạch,lúc này nó cũng không kịp nghĩ những khối đá này có thực sự rắn chắc như bọn họ nghĩ hay không.

Dường như hoả oa ngưu cũng biết bọn họ đang muốn chạy trốn,lập tức bò xuống vách đá nhưng may là hoả oa ngưu có một điểm giống với oa ngưu bình thường chính là tốc độ rất chậm,cho dù có muốn giết chết những người trước mặt này thì cũng là lòng có dư mà lực không đủ,chỉ có thể liều mạng bò nhanh nhất có thể về phía những người kia.

“Nhanh,thừa lúc hoả oa ngưu vương chưa tới chạy mau.” Lúc này Dực Minh mặc kệ đám hoả oa ngưu muốn ngăn cản bọn họ,liên tục thúc giục Tiểu Trạch.

Tiểu Trạch cảm thấy đá dưới chân hơi lún xuống,nhanh chóng nhảy sang khối đá khác,chờ khi Dực Minh đổi kịp thì khối đá kia đã chìm hẳn xuống dung nham nóng chảy,mặt Tiểu Trúc tái ngắt lại,nếu không phải tốc độ của Tiểu Trạch nhanh thì e là bọn họ đã chìm xuống dòng dung nham nóng chảy này rồi.

Lúc này vô số con hoả oa ngưu bắt đầu kêu lên,tiếng kêu của mỗi con đều rất nhỏ nhưng ngàn ngàn vạn vạn con cùng kêu một lúc thì lại không chỉ lớn bình thường đâu,Tiểu Trạch cảm thấy dung nham đang ngày càng dâng lên khi tiếng kêu ngày càng lớn,chân sau còn chưa giẫm lên đá đã có cảm giác khối đá sắp vỡ vụn khiến nó sợ hãi không thôi.

“Đừng sợ,chỉ cần hoả oa ngưu vương chưa ra thì chúng ta vẫn còn cơ hội chạy trốn.” Giọng nói trầm ổn của Dực Minh vang lên bên tai Tiểu Trạch,trấn an tâm trạng hoảng loạn của một người một hồ.

Tâm của Tiểu Trúc lập tức bình ổn lại,cũng nhẹ giọng trấn ăn Tiểu Trạch,ma thú và chủ nhân là tâm linh tương thông,chỉ cần tâm chủ nhân bình tĩnh thì ma thú cũng sẽ dần bình tĩnh lại.

Quả nhiên lúc sau bước chân của Tiểu Trạch cũng bắt đầu vững vàng hơn,tốc độ cũng càng lúc càng nhanh,rất nhanh đã tới vách núi đối diện,lúc này có một đống hoả oa ngưu đang chắn trước mặt bọn họ,oa ngưu vương cũng sắp đến nơi rồi,bộn họ phải làm sao bây giờ?

Hết chương 73.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.