Cuộc Sống Nhàn Nhã Cùng Bảo Bảo Tại Dị Thế

Chương 59: Hành Động


Đọc truyện Cuộc Sống Nhàn Nhã Cùng Bảo Bảo Tại Dị Thế – Chương 59: Hành Động

Dưới chân núi Đạo Hương có không ít đoàn dong binh bắt đầu đi lên núi,lúc này có thể thấy được thực lực của các đoàn dong binh khác nhau,tất cả đều là những người có thực lực tối thượng trong giới dong binh,lần này có hai cái tên trong số mười cái tên đứng đầu trong giới dong binh cũng ở đây,một là đoàn dong binh Đại Địa Chi Hùng,đội trưởng Hậu Thổ có được linh thú mạnh mẽ trời sinh,hơn nữa ma thú của phó đoàn trưởng là Đại Địa Chi Hùng,hai người là phu phu hợp sức nổi danh trong giới dong binh,giữa hai người có sự ăn ý khiến họ có thể chống lại địch nhân cao hơn một cấp.

Còn lại là đoàn dong binh Hồ Lang,đội trưởng là võ sĩ cấp tám,mặc dù phó đoàn trưởng mới chỉ đạt cấp năm nhưng phó đoàn trưởng nổi danh mưu trí,cái miệng đó có thể đổi trắng thành đen,nói chết thành sống,đoàn dong binh Hồ Lang cũng nhờ vào hắn mới có thể trở thành một trong mười đoàn nổi danh của giới dong binh chứ không phải nhờ vào nhiệm vụ săn tìm kho báu hay là tìm dược để tích luỹ tiền của.

Phó đội trưởng đoàn dong binh Hồ Lang – Tô Mặc lúc này đang dựa vào một cái cây,đội trưởng Mạnh Lang thì đứng ở bên cạnh,”Tiểu Lang,tình lữ phu phu đều ra trận,chúng ta cũng nên chuẩn bị tốt chút đi.”

“Không để những dong binh đó thăm dò trước à?” Mạnh Lang nhướng cao mày,phó đội trưởng của mình từ khi nào lại tốt bụng như vậy.

“Không được,mục đích lần đi này của chúng ta chỉ là thăm dò đường đi mà thôi,dù sao thì ta vẫn cảm thấy việc này không đơn giản,một cái núi nhỏ không biết tên trong một cái thôn vô danh tiểu tốt lại bởi vì một cây thánh linh thảo mà nổi danh,tiếp đó lại lập tức tới chuyện bản đồ kho báu,ta nghĩ thế nào cũng thấy không thích hợp,nhưng do thứ gì đó có khả năng sẽ xuất hiện nên chúng ta mới tự động nhảy vào cái bẫy rập này,ta khẳng định khi đi tới hang động cho dù có tập luyện trước thì cũng chẳng làm được gì,nếu ngay cả cách đi qua lộ tuyến này mà cũng không biết thì tốt nhất là đừng đến gần,nếu không nhất định sẽ là hữu tử vô sinh (1).

“Đi thôi,báo với các huynh đệ tận lực thăm dò đường đi,dọc đường đi có thể tránh được ma thú nào thì cứ tránh,không tránh được thì giải quyết nhanh chóng,thấy thảo dược thượng đẳng trên đường thì hái còn bình thường hoặc trung đẳng thì bỏ qua.” Mạnh Lang nói một tiếng với quân nhân thân hình cao lớn đứng phía sau mình xong liền cùng Tô Mặc dẫn đầu đi trước.

Không chỉ đoàn dong binh Hồ Lang,hai phu phu của đoàn dong binh Đại Địa Chi Hùng đi trước cũng không phải ngu ngốc,có thể được chọn một trong mười đoàn nổi danh trong giới dong binh thì tất nhiên cũng không phải nhân vật tầm thường, chỉ có hai đoàn ở chỗ này,còn tám trong mười đoàn khác kẻ thì đang làm nhiệm vụ khác nên không rảnh,kẻ thì chỉ muốn ngồi xem,nhìn những dong binh càng ngày càng nhiều là biết những người này mặc dù biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn muốn thăm dò thử.

Chờ khi hai đoàn dong binh đều vào núi,những đoàn dong binh thưa thớt mới đi theo,không ít người muốn đi theo sau cao thủ để hôi chút của,nhưng cũng không dám đi quá gần,cũng có một vài đoàn dong binh không hề có ý định với kho báu mà chỉ muốn đợi những người kia đi rồi thì sẽ tự đi đến chỗ khác để xem thử có hái được chút dược liệu gì đó cho ma thú hay không.


Đoàn thám hiểm Thu Phong cũng có chủ ý này,ở đại lục này phải có trên hai mươi người mới được gọi là đoàn dong binh,tuy đoàn dong binh và đoàn thám hiểm trên đại lục này đều thuộc công hội thám hiểm nhưng những người có chút thực lực có thể gia nhập những đoàn dong binh đã có tiếng tăm hoặc là tự tìm những người cùng cấp với mình để tạo thành một đoàn dong binh mới,cũng có không ít đoàn thám hiểm cùng đi làm nhiệm vụ liền hợp thành một đoàn dong binh,kết quả của việc này là trong đoàn thường có ý kiến bất đồng,đương nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì nếu biết điều tiết tốt,còn không điều tiết tốt thì giải tán rồi lại trở thành một đoàn thám hiểm một lần nữa cũng là chuyện bình thường.

Nhân tài trong đoàn dong binh có thể tự xưng là dong binh,còn trong đoàn thám hiểm là thám hiểm giả,nhưng một bộ phận thường dân vẫn hay gọi chung họ là dong binh,bọn họ cũng không biết dong binh là gì,thám hiểm giả là gì thế nên cứ gọi luôn là dong binh.

Đội thám hiểm Thu Phong bước từng bước nhẹ đi lên núi,thám hiểm giả đứng đầu thường sẽ chạy lên trước một đoạn xa sau đó mới quay lại dẫn dắt cả đoàn,ba người khác thì theo thám hiểm giả kia thân nhẹ như chim én đi càng sâu vào trong,một lát sau,bóng dáng của mấy người liền biến mất trong tầm mắt của đoàn dong binh khác.

Động tác của bốn người sau khi tách khỏi đám người kia rất vội vàng,cho tới khi thám hiểm giả dẫn đường đi đến một bãi cỏ trên đất,mấy người mới nhẹ nhàng thở ra,một gã thám hiểm giả trong đó lấy từ trong ngực ra một bao bột phấn rắc một vòng xung qung bãi cỏ,sau đó hai tên trong số đó cũng gọi linh thú của mình ra canh trừng,lúc này bốn người mới ngồi xuống nghỉ ngơi.

“Thiên Minh,thế nào,Cúc Diệp thú có cảm nhận được gì à?” Phong Đạo ngồi xổm trên đất,hai mắt cũng không quên cảnh giác bốn phía.

“Ừ,gần đây không có dược liệu quý nào cả,nhưng khoảng ba ngàn thước về phía bên trái có một cây Tử Huỳnh Thảo,chỉ là vừa vặn ngay cạnh địa bàn của một con thiểm điện hồ.”

“Vậy thì các ngươi cứ nghỉ ngơi ở đây trước đi,ta sai phong ảnh miêu đi hái chắc là được,song ngươi để bàn quy đi thăm dò xem thử gần đây có thượng lưu nào hay không,Liệt Hoả,ngươi và hoả hổ phải luôn luôn cảnh giác đấy.” Phong Đạo lần lượt an bài cho mọi người,những người khác đều gật gật đầu không có ý kiến gì.

Sau khi nghỉ ngơi hai khắc,Phong Đạo liền để phong ảnh miêu nhập hồn vào mình rồi chạy về phía bên trái,có phong ảnh miêu thêm vào khiến tốc độ chạy của hắn như xuất hiện tàn ảnh,có vài ma thú cấp thấp còn không kịp nhận ra thì Phong Đạo đã chạy qua rất xa rồi.


Tuy Thiên Minh nói là khoảng ba ngàn thước nhưng ít nhiều cũng sẽ chênh lệch so với thực tế,lúc sau Phong Đạo phải dựa vào hiểu biết của mình về thảo dược để xác định phương hướng,tử huỳnh thảo phải bám vào đại thụ để sinh sôi,hơn nữa còn phát ra ánh tím mỏng manh,chỉ cần cẩn thận quan sát thì rất dễ dàng tìm được.

Nhưng đại thụ ở nơi này không một trăm thì cũng năm mươi,Phong Đạo cũng chỉ có thể thăm dò từng cây một,phong ảnh miêu cũng bị phóng xuất ra ngoài để phòng ngừa thiểm điện hồ đột nhiên có hứng thú muốn dạo chơi biên nguyên (2),nếu mà đụng phải nó thì chỉ một từ thê thảm là không thể hình dung được.

May là dường như thần may mắn đã mỉm cười với Phong Đạo khiến hắn thuận lợi tìm được tử huỳnh thảo rồi cẩn thận dùng xẻng đào lên để vào trong túi to.

Đúng lúc này,vài tiếng kêu thảm thiết và tiếng nổ khi ma pháp va chạm vào nhau khiến Phong Đạo dừng lại một chút,còn ma phòn ảnh lập tức kêu lên đầy cảnh giác.

Phong Đại lại để phong ảnh miêu nhập hồn rồi chạy nhanh đi không quay đầu lại,còn cố ý chạy một vòng tròn,trên đường còn cố ý lưu lại những dấu hiệu giả,lúc này mới chạy về chỗ nghỉ ngơi tạm thời kia.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Thiên Minh hơi lo lắng nhìn khắp người Phong Đạo,cho tới khi xác định hắn bình yên vô sự mới thoáng yên lòng.

“Không có gì,có lẽ là người của đoàn nào đó chọc phải thiểm điện hồ,chỉ nghe tiếng hét thôi là biết bị điện giật chết rồi.” Toàn thân Phong Đạo run a run,”Không ngờ có người đã đi trước chúng ta,cũng không biết những người kia thông minh hay là ngu ngốc nữa,mặc dù biết cách tránh khỏi những đoàn lớn kia nhưng lại gặp phải thiểm điện hồ.”


“Đã như vậy thì chúng ta cũng đi nhanh thôi,tránh để bọn họ kéo chiến trường đến chỗ này.” Hải Song chậm rãi nói,vỗ vỗ thân thể tiểu bàn quy ý bảo nó dẫn đường.

“Đi.” Liệt Hoả thản nhiên gật gật đầu,đi theo phía sau Hải Song.

Phong Đạo nhún vai,đã quen với cách biểu đạt ngắn gọn hữu lực của đồng đội này rồi.

Lúc này đội hình của bốn người lại thay đổi,bàn quy dẫn đường phía trước,cúc diệp thú thì luôn chạy bên cạnh bàn quy,Liệt Hoả thì đi bên cạnh Hải Song,còn Phong Đạo thì đi ở cuối cùng,Thiên Minh nắm song đao đi ở giữa cảnh giác bốn phía.

“Cạc cạc.” Theo tiếng kêu của bàn quy,một đồng cỏ đầy cỏ dại và hoa dại xuất hiện trong tầm mắt của bốn người,một dòng suối trong vắt thấy đáy chảy xuyên qua giữa đồng cỏ,tiếng suối chảy tấu vang một khúc nhạc êm tai khiến trong lòng bốn người thoái mái hơn không ít,nhưng bốn người vẫn không hề thả lỏng,ngược lại vẫn cảnh giác nhìn bốn phía.

Mọi người đều biết,nơi có thượng lưu nhất định có rất nhiều ma thú,lúc này không thấy không có nghĩa là không có,nói không chừng trong bụi cỏ nào đó có mấy con đang ẩn nấp chờ con mồi tới gần.

Liệt Hoả cầm cung lên kéo dây,phía trên hoả đấu khí liền xuất hiện một mũi tên bay thẳng đến giữa đồng cỏ,một tiếng kêu dữ dằn vang lên rất nhỏ,một con thỏ trắng tuyết nhảy lên trên mặt cỏ,thân hình phóng đại giữa không trung,trước miệng con thỏ có một hàm răng sắc nhọn tới doạ người,một chút cũng không bằng phẳng giống như động vật ăn cỏ khác.

“Là cuồng bạo thố, mọi người cẩn thận.” Một tay Phong Đạo cầm chuỷ thủ,một tay khác lại mọc móng vuốt trong suốt rất lớn,đây là một trạng thái nhập hồn khác của phong ảnh miêu.

Tay Thiên Minh cầm song đao,chạy về phía cuồng bạo thố,còn cúc diệp thú lúc này tránh ở phía sau người bàn quy,lợi dụng ma pháp thực vật của mình để giúp một tay cho chủ nhân và bằng hữu của hắn.


Lúc này cuồng bạo thố đang rất giận,vốn đang nằm ngủ ngon lành mặt cỏ đầy mùi hoa cỏ thơm ngát sau khi ăn uống no đủ,ai ngờ lại có một đám nhân loại chạy tới,tiếc là nó đã ăn no,bụng cũng đã phình ra rồi,nên định khoan hồng độ lượng không để ý tới cái đám nhân loại này,nhưng ai ngờ một tên dùng mũi tên hoả đấu khí bắn vào cái đuôi của mình trên mặt đất,phải biết là nó rất quý cái đuôi này,không có cái đuôi thì làm sao nó kiếm được lão bà đây,làm sao sinh con được đây,làm gì có con thỏ cái nào thích con thỏ có cái đuôi chọc chứ,vì thế nên nó rất là tức giận,nó quyết định sẽ biến đám nhân loại này thành đồ ăn,cho dù bây giờ không ăn được thì nó để dành cũng được.

Liệt Hảo bình tĩnh dịch chuyển thân thể,thi thoảng còn bắn ra mấy mũi tên bình thường khiến cuồng bạo thố khinh địch,đem lực chú ý chuyển đến trên người Phong Đạo và Thiên Minh đang làm thân thể nó bị thương,còn Hải Song phối hợp với cúc diệp thú thi thoảng dùng triền nhiễu thảo để kiềm chế tốc độ của cuồng bạo thố.

Vẫn không thể tiếp cận được thân thể của nhân loại khiến hai mắt của cuồng bạo thố lúc này càng đỏ thêm,lông ở trên người giống như muốn nổ tung,dựng đứng hết cả lên,mà thân thể ngược lại thu nhỏ thành cỡ của con thỏ bình thường,miệng đóng mở,răng cửa đột nhiên phát ra một luồng sáng bắn về phía Phong Đạo.

Liệt Hoả lập tức rút ra ba cây tên,bắn về phía cuồng bạo thỏ,mũi tên mang năng lực hoả đấu khí va chạm với luồng sáng,hai luồng năng lượng nổ tung trong không khí tạo thành một ánh hồng chói mắt.

Cuồng bạo thố không nhịn được nhắm mắt lại,khi nó mở mắt ra,một mũi tên có lửa xung quanh bắn về phía tim của nó,nó muốn tránh thoát nhưng khi dùng chiêu thì trong nháy mắt thân thể của nó không thể di chuyển được,trơ mắt nhìn mũi tên kia đoạt đi tính mạng của mình,trước khi chết nó cũng không quên cảm thán,mình còn chưa có lấy lão bà mà!

Giải quyết xong cuồng bạo thố,rốt cuộc bốn người cũng thở phào nhẹ nhõm,tính cách của cuồng bạo thố khiến nó rất dễ cuồng bạo,tuy tuyệt chiêu cuồng bạo thố có chút nhược điểm nhưng một khi nó xuất hiện thì rất ít ma thú dám đứng lại,đánh không lại thì đã trở thành thức ăn,đánh thắng được thì đều đã có địa bàn của mình,lười chạy ra khỏi địa bàn của mình,cho nên bốn người rốt cuộc cũng có thể tạm thời nghỉ ngơi một chút,sau đó lại tiếp tục xuất phát.

Hết chương 59.

(1) 有死无生/ Hữu tử vô sinh: có chết chứ không có sống.

(2) 边源/ Biên nguyên: ở đây chỉ vùng lân cận địa bàn của ma thú.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.