Đọc truyện Cuộc Sống Nhàn Nhã Cùng Bảo Bảo Tại Dị Thế – Chương 47: Cần Xin Giúp Đỡ
Sáng sớm tinh mơ,trời còn chưa sáng hẳn Tiểu Trúc đã bị tiếng kêu của Tiểu Trạch đánh thức,không phải là tiếng kêu khô khốc bình thường mà tiếng thú rống đó vang lên trong đầu cậu,không phải là được nghe bằng tai của cậu,hai phương thức nghe này khác nhau hoàn toàn.
Nhu a nhu cái đầu đau như sắp nổ tung đến nơi,Tiểu Trúc xuống giường,bình thường Tiểu Trạch thực sự rất nhu thuận,mặc dù có hơi ngạo kiều nhưng chưa bao giờ xảy ra tình trạng như thế này.
Theo chỉ thị của Tiểu Trạch,Tiểu Trúc đi thẳng tới ruộng thực nghiệm,chỉ thấy một mảnh mầm dược hôm qua vẫn còn tươi tốt mà nay đã khô vàng hết,Tiểu Trạch mang vẻ mặt hoang mang đứng ở bên cạnh,thấy Tiểu Trúc đến gần lập tức bổ nhào lên người Tiểu Trúc nói:” Chủ nhân,rất xin lỗi,ta không cố ý đâu mà.”
“Sao lại như này?” Tiểu Trúc tất nhiên biết Tiểu Trạch không thể cố ý được,huống hồ có phải là Tiểu Trạch gây ra không còn chưa chắc chắn đâu,vừa rồi một là mình còn đang hơi ngái ngủ,hai là Tiểu Trạch vì hoảng sợ quá mức nên thi thoảng có dùng thú ngữ khiến cậu cũng không rõ lắm rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế này.
“Ta cũng không biết,sáng nay tỉnh dậy ta muốn phụ giúp chủ nhân chăm sóc chúng nên dùng ma pháp hồi sinh vạn vật,ai ngờ chúng nó lại biến thành như này.” Tiểu Trạch hai mắt nước mắt lưng tròng,nó rõ ràng muốn làm chuyện tốt,chăm sóc giúp cho chủ nhân để tí nữa đòi chủ nhân thưởng chân gà ngon ngon cho mình,ai ngờ vừa dùng ma pháp xong thì mấy cây mầm này lại bị vàng khô hết.
Nghe Tiểu Trạch nói xong,Tiểu Trúc liền hiểu được,thực vật bị vàng thì hoặc là không đủ dinh dưỡng,hoặc là dư thừa dinh dưỡng,hiện tại có lẽ là do dư thừa dinh dưỡng,xem ra mấy ngày tới không cần bón phân nữa rồi.
Tiểu Trúc kiểm tra cẩn thận những cây mầm này,may mắn là chỉ thi pháp với một mảnh ruộng này,loại ma pháp vạn vật hồi sinh này cẩn phải tiêu tốn rất nhiều ma lực,mặc dù Tiểu Trạch đã tăng lên thành ma thú cấp ba hơn một năm nhưng ma lực trong người chỉ đủ để thi triển ma pháp vạn vật hồi sinh một lần thôi,vì muốn ăn chân gà mà Tiểu Trạch không quan tâm tới cái giá của việc này,chỉ tiếc là ý tốt làm hỏng chuyện.
Có thể là bởi lần đầu sử dụng loại ma pháp này nên không biết cách điều chỉnh lượng ma pháp vừa phải cho từng cây,cho nên đại đa số đều bị khô vàng vì thừa dinh dưỡng,nhưng thật ra vẫn còn vài cây còn chút màu xanh,Tiểu Trúc bảo Tiểu Trạch cùng nhổ những cây mầm khô vàng đi,sau đó sử dụng ma pháp dò xét ruộng đất,chỉnh lại trạng thái dinh dưỡng không cân đối của ruộng đất.
“Tiểu Trạch,ngươi đi tìm Dực Minh đến đây giúp đỡ đi.” Tiểu Trúc phất phất tay để Tiểu Trạch đi tìm người giúp đỡ còn mình thì trước tiên sẽ đào những cây mầm còn có thể cứu được lên,lại lấy đất ở những ruộng khác bọc lấy bộ rễ của cây,đổ ít nước vào rồi để sang một bên,sau đó nhanh chóng nhổ hết những mầm dược bị khô vàng ném đi.
Địa vị của những mầm dược này trong lòng cậu còn cao hơn cả Dực Minh,từ lúc còn là hạt giống cho tới khi lớn thành những cây mầm như này,mỗi ngày cậu đều tìm chúng tâm sự này kia,cho dù ngày trước bị Dực Minh ngăn cản,cậu vẫn sẽ trộm đến ruộng thực nghiệm lúc nửa đêm để tâm sự với những bé mầm non này,trò chuyện về cuộc sống của mình,hài tử của mình,mục tiêu sau này của mình v…v…
Xét theo một cách nào đó thì những cây mầm non này chẳng khác gì hài tử của cậu,mấy cây này cũng có sinh mệnh,Mạnh Ngọc từng nói với cậu,trong truyền thuyết từng có một loại ma thực xuất hiện ở trong ba khu rừng rậm lớn nhất đại lục,chúng nó có trí thông minh giống với ma thú và nhân loại,thậm chí còn có thể tự do di chuyển,tuy rằng chỉ là truyền thuyết nhưng Tiểu Trúc vẫn có hơi tin tưởng,giống như trên trái đất cũng lưu truyền chuyện nhân sâm ngàn năm có thể thành tinh sẽ chạy khắp nơi,cho nên những người nhổ sâm sẽ buộc chúng bằng vải đỏ,lúc đầu thì là do họ sợ nhân sâm chạy mất,sau đó thì lại trở thành một dấu hiệu để đánh dấu cho biết rằng gốc nhân sâm này thuộc về mình,những người nhổ sâm không được nhổ.
Chờ khi Dực Minh đến,Tiểu Trúc đã khôi phục lại bình thường,cầm cái cuốc bắt đầu xới đất.
“Ta đến rồi,ngươi nói ta làm.” Dực Minh cầm lấy cái cuốc trên tay Tiểu Trúc tiếp nhận công việc của cậu.
“Ta nhất thời cũng không biết nên làm gì,trước cứ đem đất này xới lại một lần đi,sau đó mỗi ngày dò xét độ dinh dưỡng của đất đến khi đất khôi phục lại bình thường thì gieo trồng lại vậy.” Hiện tại Tiểu Trúc cũng chỉ có thể cố cứu ngựa chết cho sống lại (1) mà thôi.
“Ừm,đợi lát nữa ta sẽ đi mua mấy chậu hoa về,ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều.” Dực Minh do dự một chút vẫn vươn tay xoa a xoa tóc dài của Tiểu Trúc.
Tiểu Trúc cứng đờ người,sau đó thả lỏng thân thể,thuận thế cọ cọ vào lòng bàn tay của Dực Minh,hai người yên lặng nhìn nhau khiến nhất thời trong không khí dường như tản ra khí tức hồng phấn.
“Khụ!” Một tiếng ho sau lưng làm gián đoạn công cuộc nhìn nhau của hai người,Tiểu Trúc vuốt vuốt tóc,rất tự nhiên quay đầu lại liền thấy Mạnh Ngọc đứng ở cửa phòng của hắn vui mừng nhìn hai người.
“Haha,đừng để ý đến ta,chuyện tốt,đây là chuyện tốt nha,sư phụ sẽ không cản trở các ngươi.” Trên mặt Mạnh Ngọc mang theo ý cười,trong lòng có chút ảo não,thiệt tình,mình không “khụ” lúc nào lại cố tình đi “khụ” vào lúc này,cũng chưa nhìn được trò hay gì cả.
Tiểu Trúc trợn mắt khinh thường một cái,nho nhã với chả tao nhã gì đó đều là nguỵ trang,sư phụ và trưởng thôn gia gia thật sự là càng ngày càng giống nhau.
Tiểu Trúc nhìn Mạnh Ngọc rời đi,xoay người lại thoải mái cười cười với Dực Minh:”Mới vừa rồi vội vã chạy tới xem ruộng thực nghiệm còn chưa kịp rửa mặt,chờ ta đánh răng với cho Bảo Bảo và Bối Bối ăn thì sẽ đến giúp ngươi.”
“Ừm,ngươi đi đi.” Dực Minh cười cười,hình như từ sau khi Tiểu Trúc ngả bài với hắn thì trên mặt hắn cũng dần xuất hiện khuôn mặt tươi cười,nhưng chỉ xuất hiện khi đứng trước mặt Tiểu Trúc,những người khác cùng lắm chỉ thấy khí tức trên người Dực Minh hơi nhu hoà hơn chút chứ không còn lãnh khốc như ngày trước nữa.
Chờ sau khi Tiểu Trúc làm xong hết việc,Dực Minh đã xới xong đất,bản cáo kiểm tra đất cũng đã viết xong đặt ở một bên,lúc này hắn và Cần cùng nhau bắt sâu trên rau ma thuật.
Tiểu Trúc để xe đẩy trẻ em ở bên cạnh để Bảo Bảo và Bối Bối tự chơi với nhau,còn mình thì đi đến bên người Dực Minh với Cần nói: ” Cần đại ca,sao hôm nay lại rảnh rỗi chạy tới đây vậy,Tiểu Y ca và hài tử có khoẻ không ạ?”
Cần có chút câu nệ đứng dậy,chà xát hai tay nói:” Tiểu Trúc công tử,khoẻ,bọn họ vẫn khoẻ.”
“Không phải là đã bảo huynh gọi ta là Tiểu Trúc rồi sao,Cần đại ca huynh chính là cổ đông quán cơm của ta,cứ gọi như vậy khiến ta rất mất hứng đó.” Tiểu Trúc cười cười,kéo Cần đến ngồi xuống bên bàn đá.
Cần vò đầu bứt vải y phục thô rát của mình,lúc sau mới chậm rãi ngồi xuống,nhưng dưới mông như kiểu mọc mụn nhọt mà cứ đứng ngồi không yên,Dực Minh cầm bình trà lên rót đầy vào ba chén trên bàn,sau đó ngồi xuống bên cạnh Tiểu Trúc.
Ánh mắt của Cần nhìn chằm chằm vào cái chén,giống như trên cái chén sẽ mọc ra một đoá hoa,Tiểu Trúc và Dực Minh không khỏi liếc nhau,xem ra Cần có chuyện muốn nhờ rồi,nếu không Cần cũng sẽ không có cái biểu cảm này đâu.
“Cần đại ca,ta với huynh đã quen biết nhau được hơn một năm rồi,lúc mới đầu ngoại trừ sư phụ chăm sóc ta ra thì còn có huynh và Tiểu Y ca thường xuyên chiếu cố ta,giúp ta đi mua đồ dùng sinh hoạt,ta cũng không nên cảm kích huynh như nào có phải.” Tiểu Trúc uống hớp trà,chậm rãi hồi tưởng lại tình cảnh lúc mới lên trấn trên,sư phụ lúc ấy rất bận,chính mình còn đang mang thai nên không tiện ra phố,may là quen biết Cần,có chuyện gì đều được huynh ấy hỗ trợ mới khiến cho mình thoải mái hơn rất nhiều.
“Đâu có,đấy là chuyện phải làm,nhưng thật ra có Tiểu Trúc công tử chiếu cố sinh ý có ta nên nhà ta bây giờ mới có thể chuyển biến tốt đẹp như này,hơn nữa đại ân đại đức của Mạnh đại phu đối với một nhà chúng ta cho dù có làm trâu làm ngựa cũng không thể trả hết được.” Cần nghĩ tới sau khi phu nhân nhà mình sinh mổ thì máu không cầm được do nguyên nhân thân thể,nếu không phải Mạnh đại phu xuất ra loại dược cực phẩm để chữa thương thì có lẽ Tiểu Y đã xong đời rồi.
“Cần đại ca đừng nói như vậy,thân là thần thuốc tất nhiên nên vì người bệnh mà tận tâm hết sức,tâm nguyện của sư phụ chính là khiến cho tất cả dựng phu đều có thể an toàn sinh hạ hài tử khoẻ mạnh,người chỉ là đang làm nghĩa vụ của một thầy thuốc mà thôi.” Tiểu Trúc cũng từng nghe Mạnh đại phu nói qua về tình hình nguy cấp lúc đó,cái loại dược cực phẩm chữa thương kia quả thật là không dễ phối,nhưng có thể cứu về một cái mạnh thì Mạnh đại phu cũng cảm thấy rất đáng giá.
Nói đến đây không khí lại trầm xuống,mặt Cần đột nhiên đỏ lên,ánh mắt cũng đỏ,quỳ thẳng xuống trước mặt Tiểu Trúc,” Tiểu Trúc công tử,van xin ngươi hãy cứu lấy Tiểu Y đi.”
“Cần đại ca,mau đứng lên,rốt cuộc là có chuyện gì vậy,Tiểu Y ca bị làm sao? Là bị bệnh gì à?” Tiểu Trúc nhanh chóng kéo Cần lên,nhưng Cần lại cố chấp quỳ dưới đất không chịu dậy,tuy rằng sức lực của Tiểu Trúc đã lớn hơn lúc trước không ít nhưng vẫn không thể dễ dàng kéo Cần dậy được.
Dực Minh cau mày,kéo hẳn Cần lên đặt lên trên ghế đá,”Có gì thì ngồi nói.”
Một câu nói này khiến Cẩn bình tĩnh lại,lau lau nước mắt,Cần mới chậm rãi nói chuyện gì đã xảy ra:” Một lần khi Tiểu Trúc công tử quay về thôn,ta bảo Tiểu Y đến đây tiễn công tử,ai ngờ lúc chạy tới thì công tử đã đi xa mất rồi. Hôm đó không ít họ hàng xa đến nhà của chúng ta,bọn họ bảo Tiểu Y cho họ mượn tiền nhưng nhà chúng ta lấy đâu ra tiền,bởi vì có Tiểu Trúc công tử chiếu cố nên cuối cùng chúng ta cũng trả được hết nợ nần,nhưng trên tay cũng chẳng còn tiền để không,những người đó không biết là nghe từ chỗ nào nói nhà chúng ta phát đạt cho nên đều chạy đến nhà chúng ta đòi vay tiền.”
“Tiểu Y lúc ấy đang mang thai,những người đó tuy rằng không dám động chân động tay nhưng lại nói những lời rất khó nghe,chờ sau khi Tiểu Y đuổi hết người về rồi chạy tới đây đã không gặp được Tiểu Trúc công tử nữa rồi,Tiểu Y lúc đó liền khóc toáng lên,vừa lúc Ngô Phong công tử đứng ở ngoài cửa nên bị người trấn trên hiểu lầm,đúng lúc bị người hàng xóm gần nhà nhìn thấy,người nọ bình thường rất chiếu cố chúng ta nhưng mồm miệng lại kín,hung hăng mắng Tiểu Y một trận xong còn nói với hàng xóm xung quanh là Tiểu Y không tuân thủ phu đạo (2),còn nói hài tử không chừng là của người khác.” Cần nói đến đây,mắt mở rất to,trên trán nổi cả gân xanh.
“Tiểu Y là người như thế nào,ta là người cạnh gối của hắn sao lại không biết được,nhưng với ta thì rõ nhưng với người khác thì không,cho dù ta giải thích cả trăm lần mà những người đó lại chỉa tay vào đầu ta nói ta khờ,bị đội nón xanh (cắm sừng!) lại còn giúp người khác nuôi hài tử.”
“Người khác nhiều chuyện ta không quản được,chỉ có thể an ủi Tiểu Y rằng ta tin tưởng hắn để hắn an tâm dưỡng thân thể cho tốt,nhưng Tiểu Y nghe được lời ra tiếng vào ngày càng tiều tuỵ nên lúc đẻ mổ mới không cầm được máu,hắn không hề có ý muốn sống nữa,sao hắn lại ngốc đến như vậy chứ,ta là một người thô thiển,không hiểu nói những lời đường mật nhưng ta là tướng công của hắn mà,chỉ cần ta tin tưởng hắn là được rồi,hắn sao phải để ý những lời nói của người khác làm gì chứ.” Cần khóc rống đến khan cả tiếng,một đại quân nhân ngày thường thành thật bây giờ lại khóc đến cả mặt là nước mắt,uỷ khuất như một đứa bé.
“Cần đại ca,vậy hiện tại Tiểu Y ca như thế nào rồi?” Tiểu Trúc lấy ra khăn tay trong ngực đưa cho Cần.
Cần lau nước mắt,lúc này lại nức nở nói:” Hiện tại hài tử đã sinh ra,tâm tư của hắn lại không hề đặt trên người hài tử,mà bây giờ thân thể hắn càng ngày càng yếu,Mạnh đại phu hôm qua đã tới bắt mạch cho và nói rằng nếu cứ tiếp tục như này thì cho dù có loại dược quý nhất,tốt nhất cũng không thể cứu Tiểu Y được đâu,cho nên….. cho nên…..”
“Không sao đâu,Cần đại ca,có chuyện gì huynh cứ thẳng thắn nói ra đi,Tiểu Y ca giống như ca ca của ta vậy,chỉ cần có thể giúp thì ta nhất định sẽ làm tất cả.” Tiểu Trúc nghĩ tới người văn nhân ấm áp như mẹ ruột mình kia,nghĩ lại mấy ngày gần đây vì ruộng thực nghiệm nên chưa đi đến Cần gia thăm hỏi gì cả,lần trước quay lại đây cũng có qua nhưng Tiểu Y lại tránh ở trong phòng,Cần cũng nói hắn đã ngủ rồi,mình lại nghĩ thời gian còn nhiều nên cũng không quấy rầy nữa,bây giờ ngẫm lại lúc ấy biểu tình của Cần rất khác so với ngày thường.
“Ta nghĩ có lẽ Tiểu Y không thể ngốc ở trên trấn này nữa,ta muốn cùng Tiểu Y đến nơi khác ở,nhưng việc gieo trồng ngươi giao cho ta chỉ sợ là không thể làm được nữa,Tiểu Trúc công tử,ta thực sự xin lỗi ngươi,nhưng vì Tiểu Y ta thật sự không còn biện pháp nào khác,chỉ có thể để kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp cho ngươi.” Cần nói xong lại quỳ xuống.
Tiểu Trúc nhanh chóng bảo Dực Minh kéo Cần dậy,xem ra tình huống của Tiểu Y rất không tốt,không thì Cần nhất định sẽ không từ bỏ lời hứa hẹn với mình như vậy,” Cần đại ca,đừng như vậy,ta có thể tìm người khác gieo trồng được mà,nhưng Tiểu Y ca thì chỉ có một,huynh cứ về nhà trước đi,đợi chúng ta thương lượng xong chuyện này thì sẽ tìm ngươi nói chuyện sau được chứ?”
Không phải Tiểu Trúc định níu kéo không cho Cần đi mà là theo như những gì cậu biết thì Tiểu Y cũng chẳng có nhà, mà nhà Cần lại ngay ở trên trấn,nếu phải tha hương thì bọn họ có thể đi đâu được đây,cho dù thật sự tới được nơi khác thì với tình hình của Cần gia thì chỉ sợ là không có biện pháp chăm sóc Tiểu Y,ở đây có Mạnh Ngọc còn có thể lo chuyện thuốc men,nhưng nếu chuyển tới nơi xa lạ khác,thân thể Tiểu Y nhất định phải uống thuốc nhưng lại còn có hài tử mới được mấy tháng phải chăm sóc nữa,như vậy thì cuộc sống của bọn họ sẽ trở nên gian khổ đến cỡ nào đây.
Cần cũng biết không ai có thể lập tức đáp ứng với cái loại yêu cầu này của mình,chỉ có thể không ngừng nói lời cảm ơn,sau đó đi về nhà mình,chỉ là dáng đi càng khom hơn nữa khiến Tiểu Trúc thấy hơi xót lòng,áp lực trên vai Cần đại ca không nhẹ hơn chút nào so với Tiểu Y ca,nhưng huynh ấy là một trượng phu và một người cha,ngoại trừ huynh ấy thì còn ai có thể bảo hộ được phu nhân và hài tử mình đây.
Hết chương 47.
(1) 死马当成活马医了/ Cố cứu ngựa chết cho sống lại: ý nói lo việc hậu sự là vừa.
(2) 夫道/ Phu đạo: Đạo làm chồng.