Cuộc Sống Nhàn Nhã Cùng Bảo Bảo Tại Dị Thế

Chương 39: Sau Tiết Đông Chí


Đọc truyện Cuộc Sống Nhàn Nhã Cùng Bảo Bảo Tại Dị Thế – Chương 39: Sau Tiết Đông Chí

Có lẽ là bị Ngô Phong hấp dẫn,vị văn nhân đang làm người giải thích nghi hoặc cho đám người Tiểu Trúc kia bắt đầu lải nhải,miệng bắt đầu nói một vài truyền thuyết về tiết đông chí,chỉ là mỹ mạo và thần lực của Đông Thần,mỗi lần lựa chọn Đông Thần là lúc nào,tên Đông Thần năm nay là gì,nhà ở đâu,song thân trong nhà đã đến cấp bậc nào,ma thú là gì,tóm lại là chỉ thiếu chuyện không bàn tán Đông Thần hôm nay mặc tiết khố màu gì mà thôi.

Nhưng bỏ qua những chuyện bát quái linh tinh thì văn nhân này cũng giúp Tiểu Trúc hiểu biết thêm,ít nhất là những lần đông chí sau này cậu sẽ không đến mức lưỡng nhãn mạc hắc (1) cái gì cũng không biết.

Nói nói cười cười di chuyển theo đội ngũ tới quảng trường,Đông Thần và hai thị đồng trang nghiêm đi xuống cỗ kiệu,đi vào ngồi xuống ghế hoa giữa quảng trường lắng nghe lời cầu nguyện của mọi người,đương nhiên vì đây chỉ là Đông Thân được người đóng vai nên mọi người không cần phải quỳ lạy thật,chỉ cần cúi đầu khom lưng tay nâng vật phẩm muốn Đông Thần chúc phúc lên quá đầu,sau khi được chúc phúc sẽ lấy ra một vòng hoa có xâu tiền đồng nhỏ bằng cổ tay tiểu hài tử đặt vào lẵng hoa của thị đồng,sau đó chậm rãi lui ra,lại đến lượt người phía sau cũng vậy.

Vị văn nhân bát quái Tiểu Linh kia lôi kéo Tiểu Trúc xếp hàng ở phía sau,tại bởi họ đã đến muộn,có rất nhiều người không đi theo Đông Thần tới đây chỉ vì muốn là người xếp hàng đầu tiên,đám người Tiểu Trúc đi theo Đông Thần tới,hàng này có lẽ là sẽ đợi tới trưa mất,nhưng so với những người đứng xếp hàng này,Tiểu Trúc lại cảm thấy thương Đông Thần và hai hài tử kia hơn,một người thì phải liên tục nói lời chúc phúc với mọi người,còn hai tiểu tử kia thì phải xách cái giỏ đựng tiền đồng ngày một nặng thêm,hai tiểu hài tử chỉ mới hơn mười tuổi một chút,cho dù đã lựa chọn hài tử có tiềm lực và thể lực mạnh nhất thôn nhưng phải đợi mãi cho tới tận trưa cũng có vẻ chịu tội hơi lớn rồi.

Có lẽ là do đã thả lỏng quan hệ,Tiểu Trúc cư nhiên lại đem lời nói trong lòng của mình nói ra,Tiểu Linh lắc lắc đầu bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:”Tiểu Trúc,ngươi cũng là phụ thân của hai hài tử rồi,sao mà vẫn không hiểu chuyện như vậy,có thể trở thành thị đồng là vinh quang suốt đời chứ sao lại là chịu tội được,nếu về sau ta thành thân,có hài tử,ta cũng hy vọng nó trở thành thị đồng,cho dù không phải của Đông Thần thì là của Xuân Thần cũng được a!”

“Xuân Thần?” Tiểu Trúc thực sự không quan tâm đến lời chỉ trích của Tiểu Linh,mỗi người đều có quan điểm khác nhau về một sự việc nào đó,ý nghĩ của Tiểu Linh là ý nghĩ của mọi người trên đại lục này,mà ý nghĩ của mình lại được xem là không bình thường ở nơi này.

“Trời ơi,ngay cả Xuân Thần mà ngươi cũng không biết?” Tiểu Linh thấp giọng kinh hô,nhưng lập tức tu bổ kiến thức cho đồng bạn dốt đặc mới quen này,”Đại lục của chúng ta bất kể là quốc gia nào đều phụng sự Thần Sáng Thế,bên dưới Thần Sáng Thế là các thần Xuân,Hạ,Thu,Đông,vào các dịp xuân phân,hạ chí,thu thú,đông chí hằng năm đều sẽ tổ chức lễ hội,mỗi lễ hội lại không giống nhau,xuân phân thì chủ yếu là bái tế tượng Xuân Thần,cũng tìm một người đóng vai Xuân Thần và thị đồng,sau đó tập hợp tất cả ma thú hệ thực vật và hệ thủy lại,tưới nước cho từng gốc cây kể cả cỏ dại,mà hạ chí thì lại cử hành lễ té nước,vào hôm đó bất kể là văn nhân hay quân nhân,tiểu hài tử hay lão nhân đều phải ra khe suối của thôn để nghịch nước,còn thu thú thì để quân nhân trong thôn lên núi săn bắn,người thắng trận đấu sẽ được phong làm dũng sĩ đứng đầu.”


Phải biết là nếu muốn nói rõ từng chi tiết một thì sẽ phải nói rất rất lâu,tuy rằng Tiểu Linh lải nhải lắm nhưng cũng hiểu rõ lúc này việc xếp hàng quan trọng hơn,căn bản là không có thời gian đi uống nước bổ sung,chỉ có thể giải thích đơn giản một chút.

“Vì sao hạ chí và thu thú không cần phải bái tượng thần?Cũng không tìm người đóng vai Hạ Thần và Thu Thần?” Tiểu Trúc nhớ là thu thú hình như là không hề bái lạy tượng Thu Thần.

Nghe thấy câu hỏi của Tiểu Trúc,Tiểu Linh nhìn trái nhìn phải giống như ăn trộm,sau đó mới nhỏ giọng nói vào tai của Tiểu Trúc:”Nghe nói Hạ Thần và Thu Thần bị hai thần Xuân Đông áp chế,hai vị thần truyền xuống thần dụ nói không được tế bái,ít nhất đây là điều mà chủ trì thần miếu hai thần Xuân Đông nói như vậy,sau khi truyền ra cũng không có nghe thần miếu hai thần Hạ Thu phản bác,có lẽ là thật rồi,không ngờ là thần giới cũng có chiến tranh,nhưng ý chỉ của thần là bất khả kháng,cho nên chúng ta chỉ có thể thu hồi tượng của hai thần Hạ Thu,nghe nói những nơi khác vẫn tìm người đóng vai hai thần Hạ Thu,nhưng thần miếu trong thành quản lí thôn xóm thị trấn của chúng ta chèn ép thần miếu hai thần Hạ Thu,cho nên chỉ cần nằm trong phạm vi quản lí của thành là không được phép đóng vai hai thần Hạ Thu,dân không đấu với quan,đối với những người sùng bái thần linh thì chỉ có thể am thầm cầu nguyện trong lòng cho hai vị thần đó thôi.”

Tuy rằng nói ở đâu cũng có chiến tranh,nhưng Tiểu Trúc thật sự không tin hai thần Xuân Đông sẽ thật sự chèn ép hai thần Hạ Thu,trước không nói tới việc thần giới có thực sự tồn tại hay không,thật ra từ những lời của Tiểu Linh, Tiểu Trúc cũng nhận ra được chút chèn ép tranh đấu giữa những chủ trì thần miếu,nhưng cũng chỉ là chó cắn chó mà thôi,còn cái mấy cái câu lấy danh nghĩa của thần chắc cũng chỉ là từ cái loại lừa trọc (2) này nói ra mà thôi,Tiểu Trúc không có hảo cảm cũng chẳng thấy ác cảm,dù sao những người đó cũng không đánh chủ ý lên người cậu,chuyện không liên quan tới mình thì để ý làm gì.

Nhưng việc này cho dù là ở thế giới này hẳn cũng là chuyện cơ mật đi,vậy cái người tên Tiểu Linh này sao lại biết rõ ràng đến như vậy,Tiểu Trúc ôm chặt lấy Điếu Điếu,hạ mí mắt che tiaa hoài nghi hiện lên trong mắt lại.

Dực Minh và Ngô Phong với cấp bậc của mình cho dù đi sau Tiểu Trúc vẫn có thể nghe rõ lời thì thầm của Tiểu Linh,trong lòng không khỏi cảnh giác hơn,cái người tên Tiểu Linh này nhất định là không đơn giản,thoạt nhìn như bước trên không,ma thú bên người hình như cũng chỉ là ma miêu cấp hai,nhưng ngược lại khiến cho hai người cảm thấy rất quỷ dị,một thôn dân bình thường không thể biết nhiều tin tức đến như vậy,chỉ là nếu người này không phải người thường,vậy tại sao lại không biết với thân thử hiện tại của họ rất dễ dàng để nghe được lời nói của hắn,hắn làm như vậy rốt cuộc là có mục đích gì?


Nếu Tiểu Linh biết được hoài nghi của hai người này có lẽ hắn sẽ hét lên kêu oan,hắn thật sự chỉ là một thôn dân bình thường đến không thể bình thường hơn được a,biết mấy cái tin này là bởi hắn có họ hàng xa mãi xa đang nhậm chức ở thần miếu mà thôi,nhưng nếu hắn thực sự nói như vậy có lẽ hai người kia sẽ càng hoài nghi hơn.

Đợi mãi mới tới lượt của Tiểu Linh,Tiểu Linh cẩn thận mà lấy vòng hoa tiền đồng trong ngực ra đặt vào lẵng hoa,sau đó cầm một miếng ngọc bội giơ lên trên đỉnh đầu,người đóng vai Đông Thần dùng thanh âm khàn khàn nói xong lời chúc phúc,sau đó chờ Tiểu Linh lui ra phía sau,nhìn thấy còn lại không ít thân dân âm thầm tự khích lệ bản thân trong lòng,ngoài mặt cũng bất động thanh sắc mà chuẩn bị chúc phúc cho Tiểu Trúc và Điếu Điếu.

Tiểu Trúc lui sang một bên bế lấy Bảo Bảo ở trong lòng Dực Minh,để Dực Minh có dư tay mà đặt tiền đồng và đưa vật phẩm cho Đông Thần chúc phúc,tiếp theo Dực Minh lại bế lấy Bối Bối,chờ khi Ngô Phong hoàn thành xong,Bối Bối lại bị Ngô Phong bế về,mà Dực Minh thì trực tiếp nhấc bổng Bối Bối lên để Bối Bối ngồi lên trên vai mình.

Điếu Điếu có chút căng thẳng ôm chặt lấy đầu của Dực Minh,thấy tầm nhìn cao hơn những người khác,trên mặt của Điếu Điếu lộ vẻ phấn khích khó tả,từ khi nhìn thấy những hài tử khác cưỡi trên vai cha mình,Điếu Điếu cũng rất hâm mộ,nhưng khi nhìn thấy thân thể Tiểu Trúc còn gầy gò nhỏ xinh hơn những văn nhân khác,Điếu Điếu đành phải nhu thuận nằm trong lòng của Tiểu Trúc tận lực không để Tiểu Trúc thêm phiền toái.

Bây giờ hắn lại ngồi trên vai quân nhân mà nó sợ hãi nhất,nhưng cũng không khiến tâm tình nó thôi hưng phấn,thôi kích động,hai tai trên đỉnh đầu thi thoảng lại động,cái đuôi lại lắc lên lắc xuống,thi thoảng còn xoay vòng vòng,bộ dạng hưng phấn đó khiến ai nhìn thấy cũng mỉm cười.

“Đây là Tiểu Diệp tôn tử của trưởng thôn thôn Đạo Hương,nhũ danh hình như là Điếu Điếu nhỉ,nhìn thật đáng yêu,phụ thân nó là ai vậy? Hình như chưa từng thấy hắn và phu quân đến thăm hài tử ở nhà trưởng thôn lần nào.” Tiểu Linh tò mò mà nhìn Điếu Điếu,lúc nãy Điếu Điếu vẫn luôn nằm trong nằm Tiểu Trúc nên cái đuôi của Điếu Điếu vừa vặn bị tay của Tiểu Trúc che mất,còn hai tai thì bị tóc dài buông xuống của Tiểu Trúc che khuất,nhưng nhìn gần thì vẫn có thể thấy được,lúc đó Tiểu Linh đứng sát Tiểu Trúc như vậy,không có khả năng không nhìn thấy được,bây giờ mà nói câu như vậy càng khiến cho người khác cảm thấy như giấu đầu lòi đuôi.


“Đúng vậy,bọn họ thích mạo hiểm cho nên không thường về nhà.” Tiểu Trúc hàm hàm hồ hồ nói một câu,sau đó liền đem lực chú ý ném tới trên một vài quầy hàng,hình như cảm thấy vô cùng hứng thú với mấy thứ kia.

Ngô Phong và Dực Minh cũng thành thạo mà đi đến bên cạnh Tiểu Trúc,đẩy Tiểu Linh ở bên cạnh Tiểu Trúc ra.Thậm chí còn chuẩn bị tốt phòng ngừa Tiểu Linh sẽ có dị động bất cứ lúc nào,nhưng Tiểu Linh hình như là thật sự chỉ cảm thấy tò mò mà thôi,cho dù bị Dực Minh chắn ở bên cạnh nhưng cũng rất nhiệt tình mà giới thiệu các loại quà vặt đặc biệt và một vài món đồ chơi cho Tiểu Trúc.

Tiểu Linh thuộc như lòng bàn tay đối với mấy thứ này,nói một ít về điển cố truyền thuyết nhưng lại rất sinh động,hấp dẫn không ít người lớn và tiểu hài tử vây quanh bên người,có lẽ là được nhiều người cỗ vũ như vậy,Tiểu Linh lại nói càng hăng say hơn,một đôi tay bắt đầu múa may cao thấp,tiếng cười lập tức truyền đến từ trong đám người.

Dực Minh và Ngô Phong liếc nhìn nhau,thừa cơ kéo Tiểu Trúc ra khỏi đám đông,bởi vì có hoài nghi đối với Tiểu Linh,hai người lập tức khuyên bảo Tiểu Trúc quay lại nhà Viên Nhi,khuyên một cách khéo léo là sợ Minh gia gia và Tráng Tử ở nhà quá mức bận rộn,đã vậy còn phải chuẩn bị cơm trưa nữa,hơn nữa Bảo Bảo và Bối Bối cũng đã đói bụng cho nên vẫn là nhanh chóng về nhà thì tốt hơn.

Tiểu Trúc loáng thoáng hiểu được ý của Dực Minh và Ngô Phong,liền thập phần phối hợp đi về nhà,Tiểu Linh nhìn như là bị người bao vây nhưng vẫn bí mật nhìn theo phương hướng rời đi của đám người Tiểu Trúc,miệng vẫn ngừng kể chuyện xưa,còn giống du giả(3) hơn cả du giả thật.

Đến khi đám người Tiểu Trúc về đến nhà,Minh gia gia và Tráng Tử đã làm xong một bàn đồ ăn,Tráng Tử đang chuẩn bị ra ngoài tìm bọn họ về ăn cơm,thấy Tiểu Trúc đã quay về cũng liền cười cười mà quay vào phòng,hắn còn đang muốn nhân cơ hội đi đưa thức ăn cho Viên Nhi thì lén gặp mặt một chút,phải biết là phòng thủ của Minh gia gia thật sự rất chặt,hiện tại bọn Tiểu Trúc đã trở về,có lẽ mình có thể tìm được cơ hội nhìn thoáng qua cũng được.

Minh gia gia bước nhanh về phía Tiểu Trúc,ôm lấy Điếu Điếu,kéo Tiểu Trúc vào hỏi lễ hội có náo nhiệt hay không,đối với hành vi lén lút mang đồ ăn đi cũng mặt nhắm mắt mở,thực ra lúc trước bạn già của hắn cũng từng gạt người nhà để đi nhìn lén như vậy,mặc dù thủ vệ của vương phủ rất nghiêm ngặt nhưng trưởng thôn lúc đó đã là võ giả cấp tám,có lẽ muốn đánh bại hết những người đó thì không quá dễ dàng nhưng chỉ là lén lút chuồn đi cũng không phải là chuyện gì đó quá khó khăn,cho nên trưởng thôn thường xuyên đi nhìn Minh gia gia một chút,cuối cùng những thủ vệ này dứt khoát làm như không nhìn thấy trưởng thôn,để hắn nghênh ngang mà đi vào,khiến cho trên dưới vương phủ vừa bực mình lại vừa buồn cười.


Nhắc tới tào tháo,tào tháo đến ngay,Minh gia gia vừa mới nghĩ tới trưởng thôn,trưởng thôn lập tức xuất hiện ở trước cửa,nhìn thấy một bàn mỹ thực nước miệng lập tức chảy ròng,hét lên quái dị trực tiếp ngồi vào ghế,nhếch chân lên bắt chéo,cầm lấy một vò rượu trực tiếp mở ra mà uống.Minh gia gia tức giận đến mức trực tiếp tát một cái vào đầu hắn,sau đó nhanh chóng mời những người khác cũng ngồi xuống,Bảo Bảo và Bối Bối được hai người Tiểu Trúc và Minh gia gia ôm vào lòng,trước mặt hai người đặt một chén cháo bột,nhưng đừng nghĩ đây là chén cháo bột bình thường,bên trong có cho thêm nước quả quý hiếm,không chỉ làm hương vị thêm ngon mà còn thập phần dinh dưỡng.

Đồ ăn mỹ vị,người nhà và hảo hữu thân thiết,không khí khoái khoái lạc lạc khiến mấy người đem hoài nghi về Tiểu Linh tạm thời ném sang một bên,hảo hảo hưởng thụ cao lương mỹ vị,chơi hội thì phải thoải mái vui sướng như thế này mới đúng.

Hết chương 39.

(1) 两眼摸黑 / Lưỡng nhãn mạc hắc: đại loại là mờ mịt,hoàn toàn không hiểu biết gì về những chuyện xung quanh.

(2)秃驴/ Thốc lư: Lừa trọc: (nguồn: baidu)

ngày trước các nhà sư thường hay dắt lừa đi khất thực (xin ăn),có nhiều tên làm hoen ố thanh danh của các nhà sư,chỉ đi loanh quanh xin ăn,bắt cóc,…cho nên dân địa phương mỗi khi nhìn thấy những tên này dắt lừa đến sẽ hô lên từ xa: “Chạy đi,đầu trọc đang dắt lừa!”, dần dần từ “lừa trọc” trở thành từ phỉ báng các nhà sư.

(3)游者/ Du giả: theo ý hiểu của tôi thì du giả là những người thích và đã đi ngao du khắp nơi,nên sẽ biết được nhiều kiến thức về nhiều tập tụchay truyền thuyết ở nhiều nơi hơn để kể cho người khác nghe,ví Tiểu Linh như du giả chắc bởi ẻm có nhiều hiểu biết về mọi thứ giống như một người đã từng ngao du rất nhiều nơi,kiến thức đầy mình….đại loại vậy.:)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.