Đọc truyện Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà – Chương 58
Dưới sự trợ giúp của Du Nhiên, nghiên cứu thuốc pha chế sẵn đã hoàn thành. Để tiện, thuốc được điều chế thành dạng nước, có thể uống, cũng có thể tiêm vào tĩnh mạch.
Công đoạn xin giấy chứng nhận đang được làm, cố gắng đạt hiệu quả tốt nhất, tuyệt đối không để người khác thừa cơ đạt được.
Đồng thời, thí nghiệm lâm sàng cũng đang được chuẩn bị ngay sau khi thuốc được điều chế xong. Diệp Kình để cấp dưới tìm đến mười người có bệnh nan y không chữa được để tham gia thí nghiệm.
Dưới sự hấp dẫn của tiền và hi vọng chữa khỏi bệnh, mười người này rất nhanh tìm được.
Sau một thời gian ngắn thí nghiệm, trừ một người thực vật chưa tỉnh lại, 9 người khác đều khôi phục ở những trình độ khác nhau.
Có thể nói, đây đúng là phương thuốc đáng giá ngàn vàng. Đối hầu hết loại bệnh đều có hiệu quả tương đối rõ rệt, lại không có tác dụng phụ.
Đương nhiên, so với nước âm dương, hiệu quả có nó chậm hơn, cũng không có tác dụng dưỡng sinh. Nhưng đối y học hiện đại, nó có thể nói là thần dược.
Dưới tay Diệp Kình, tất cả những nhân viên cao tầng tham dự lần nghiên cứu này đểu tỏ ra kính nể ông chủ của mình. Đặc biệt vài vị chuyên gia trung y, giống như được thần chỉ lối, lao đầu điên cuồng nghiên cứu phương thuốc. Đối với họ, phương thuốc này không khác gì kỳ tích của trung y, có thể là vũ khí mạnh mẽ của trung y.
Tuy rằng bọn họ đều tò mò lai lịch của phương thuốc, nhưng không ai ngu đến mức tới hỏi Diệp Kình.
Ai nấy đều tin tưởng, phương thuốc “Tiên tích” này nhất định sẽ mang đến vinh dự to lớn cho công ty, khiến gia tộc Đông Phương thành gia tộc số 1 thế giới.
Còn Nhạc Tư Trà, tất cả thời gian rảnh rỗi của cậu đều dùng để thu thập dược thảo, còn bận hơn cả Diệp Kình.
Trước ngày 1 tháng năm, số cây Nhạc Tư Trà thu thập được đã hơn 1 vạn, mầm mống lại không kể, đã đủ để đáp ứng đợt sản xuất đầu tiên. Còn mầm mống, cậu hầu như đưa hết cho Diệp Kình để anh tìm nơi gieo trồng.
Sức sống của những thảo dược này vô cùng lớn, nhưng lại rất kén môi trường sống. Đây chính là nguyên nhân lớn nhất khiến nó bị diệt sạch. Dù sao, từ khi chúng xuất hiện tới tuyệt chủng, không ai biết tới giá trị của chúng, cũng sẽ không xếp vào giống quý cần bảo hộ, đặc biệt, chúng đã diệt sạch gần ngàn năm.
Bởi vì thưởng xuyên tới tầng thứ hai, đặc biệt là rừng rậm Amazon, Nhạc Tư Trà đã quen với những cảnh máu me. Giờ, cậu đã có thể bình tĩnh nhìn những cảnh trước đây khiến cậu buồn nôn.
Trong khi thu thập dược liệu, cậu cũng được quan sát không ít cảnh thú vị.
Có một lần, cậu được di chuyển tới một khoảng đất trống đầy ánh mặt trời, sau khi thấy rõ xung quanh thì đúng là chấn động. Xung quanh cậu là mấy chục loại chim đẹp đẽ, chúng không hề để ý tới sinh – vật – kỳ – quái đột nhiên xuất hiện kia, vừa hót vừa nhảy múa, ánh nắng chiếu trên bộ lông diễm lệ của chúng khiến chúng trở nên càng chói mắt. Khi ấy, dường như Nhạc Tư Trà được nhìn thấy cảnh bách điểu hướng phượng như trong thần thoại.
Nhạc Tư Trà cũng từng gặp những mãnh thú, nhưng chúng không tấn công cậu. Đa số thời gian, chúng dường như không nhìn thấy cậu, tự nhiên đi qua. Có một số ít dừng lại, nhìn liếc qua, rồi lại rời đi.
Mới đầu, lúc thấy chúng cậu liền cứng người, càng về sau, quen dần, biết chúng sẽ không tấn công, có khi thấy chúng nó dừng lại còn rảnh rỗi quan sát.
Trong khi thu thập thảo dược, nhìn thấy nhiều nhất là những côn trùng sặc sỡ, sợ rằng cái gì càng đẹp càng độc, Nhạc Tư Trà đều cách xa chúng.
Diệp Kình biết Nhạc Tư Trà một mình đi tầng thứ hai thu thập, tầng một càng ngày càng có nhiều dược thảo khiến anh cũng hiểu được sự săn sóc của cậu. Nhưng nhìn đến sắc mặt cậu càng ngày càng hồng hào, khi hai người bên nhau luôn nghe Nhạc Tư Trà vui vẻ kể lại những chuyện đã gặp được, Diệp Kình chỉ mong cậu sẽ vẫn vui vẻ như thế.
“Đợi lúc nào hết bận, nghỉ hè chúng ta tới tầng thứ hai du lịch đi. Cùng nhau đi xem những khung cảnh xinh đẹp em đã thấy cũng như chưa thấy.” Diệp Kình nhẹ nhàng nói.
“Vâng.” Ánh mắt Nhạc Tư Trà lấp lánh.
Khi thấy dược thảo đã được chuẩn bị khá tốt, Nhạc Tư Trà cũng không phải bận rộn nữa. Hiện giờ chuyện cậu cần quan tâm không phải về thuốc, mà là – Art động dục!!!!
Có lẽ vì từ khi 1 tháng tuổi, Miêu Miêu vẫn uống nước âm dương mà lớn lên nên nó sinh trưởng rất thong thả, vậy nên, đáng lẽ đã trưởng thành nhưng Miêu Miêu vẫn mang hình dáng của mèo con. Nhiều nhất chỉ là lớn lên từ 1 bàn tay lên 2 bàn tay thôi. Nhưng nhìn Miêu Miêu nhỏ thế mà sức ăn không hề nhỏ, ăn cơm không hề ít hơn so với Nhạc Tư Trà, làm Nhạc Tư Trà hiểu rõ thế nào là “càng cốt càng tinh.”
Art lại không như vậy. Từ khi chữa trị cho nó, Art đã trưởng thành.
Sau khi nhìn phản ứng của nó, Diệp Kình kết luận Art động dục, Nhạc Tư Trà liền mang Art tới cửa hàng thú cưng, nhờ Viên Vĩ giúp giải quyết vấn đề hôn nhân của nó. Nhưng mà thế này mới phiền toái nha!
Mùa xuân là mùa phát tình của chó mèo, nhưng không có chó ngao!!!
Nhất là chó ngao cái thường phát tình là ở tháng 10 đến 12, còn chó đực thì nghe mùi đấy mà hưng phấn theo.
Vậy tại sao Art lại động dục?
Nhạc Tư Trà cố gắng nhớ lại, đặc biệt ngày nó phát tình có chuyện gì. Dường như hôm đó cậu mang theo Art và Miêu Miêu tới tầng thứ hai hái thuốc, ở bình nguyên chó ngao….bình nguyên chó ngao?!
Đúng rồi, lúc đó Art chạy đi một lúc, sau khi về rất hưng phấn! Chắc chắn là gặp ở đó!
Tạm biệt Viên Vĩ, Nhạc Tư Trà mang Art về nhà trước, vào tầng thứ hai.
Tới chỗ trước, Art kêu với Nhạc Tư Trà bài tiếng rồi chạy đi. Nhạc Tư Trà đuổi theo.
Art chạy trên thảo nguyên, thỉnh thoảng đứng lại đơi Nhạc Tư Trà.
Không chạy bao xa, Art liền dừng lại, mà Nhạc Tư Trà cuối cùng cũng có thời gian thở. Vừa cố gắng điều chính hô hấp, cậu vừa chú ý tới hành động của Art.
Chỉ thấy Art ngửi ngửi trong không khí, như xác định gì, sau đó chạy chậm vào một gốc đại thụ, rống lên.
Dưới tàng cậy lay động, một lúc sau, một con quái thú màu trắng bước ra.
Sư tử trắng?!
Nhạc Tư Trà cố gắng nhìn kỹ, không phải sư tử trắng, là một con tuyết ngao xinh đẹp.
Con tuyết ngao này nhỏ hơn Art một chút, trừ bỏ con mắt và mũi màu đen thì toàn thân trắng muốt, không hề có chút tạp sắc.
Tuyết ngao chui ra từ bụi bỏ, nhẹ nhàng lại gần Art, kêu nhẹ, đôi mắt dường như có vui vẻ cùng đáng thương?!
Art lại gần, dịu càng cọ xát, miệng kêu lên vui sướng.
Nhạc Tư Trà ở cách đó không xa, nhìn chúng, liền hiểu đây là cô vợ trẻ Art tìm được.
Đúng là tinh mắt, con tuyết ngao này đúng là đẹp. Giống sư tử mà không phải sư tử, toàn thân tuyết trắng, cao lớn, uy nghiêm mà vẫn đáng yêu khiến người ta vừa nhìn đã thích.
“Du Nhiên, nếu anh bắt nó ra ngoài có sao không?”
“Không sao, nhưng động vật ở tầng thứ hai có dã tính lớn, rất dễ công kích những sinh vật bên ngoài.”
“Vậy sao có thể mang ra được?” Cậu muốn bắt về làm vợ của Art nha! “Có cách nào khiến nó không khiến người khác bị thường?”
“Có, dùng nước âm dương có thể đề cao trí lực, sau đó điều giáo.”
Trong khi Nhạc Tư Trà cùng Du Nhiên thương lượng làm sao để giải quyết vấn đề thì bên kia Art cũng đang bận rộn.
Khi chúng đang thân thiết, trong lùm cỏ lại đi ra hai chó ngao trưởng thành, vừa thấy Art, chúng tiền bày ra vẻ tấn công, cũng gầm ghừ gào thét.
Art không hề do dự, vừa thấy chúng bèn tấn công.
Nhạc Tư Trà cũng thấy chuyện xảy ra, lo lắng quan sát. Cậu biết 2 chó ngao mới xuất hiện là theo đuổi tuyết ngao kia.
Art không hồ là được nuôi từ không gian chó chiến đấu, một chọi hai cũng không hề nao núng, thâm chí còn có vẻ nhỉnh hơn.
Nhưng hai chó ngao này cũng có điểm chó nuôi trong nhà có thể so được. Thiên nhiên tàn khốc khiến chúng cũng rất mạnh mẽ. Ba con đấu một hồi, bắt đầu đổ máu.
Nhạc Tư Trà bắt đầu lo lắng, nhưng cậu không lên giúp. Một là đây là cuộc chiến của Art, hai là….cậu cũng chẳng giúp được gì. Tốt nhất đừng lên làm phiền.
Ngược lại, con tuyết ngao kia lại nhàn nhã nằm một chỗ nhìn chúng quyết đấu. Trong thế giới động vật, con đực theo đuổi con cái là chuyện bình thường, giống cái đương nhiên hi vọng bạn đời của mình là người (thú?) mạnh nhất.
Cuối cùng, nhờ vào trí tuệ của mình, khiến cho 1 con cắn vào chân con khác, sau đó lợi dụng cắn cổ nó, xé ra một tảng thịt.
“Gào~” Hai chó ngao đều phát ra tiếng thét đau đớn, bại trận.
Sau khi đuổi đi 2 tình địch, Art giống như tướng quân chiến thắng trở về bên cạnh tuyết ngao. Tuyết ngao cũng dịu dàng liếm những vết thương của nó.
Nhạc Tư Trà từ từ lại gần, cẩn thận tới gần tuyết ngao, thấy nó không có phản ứng gì với chạm tay vào. Trong khi nó chưa kịp phản ứng liền cho Du Nhiên bắt nó về tầng một.
Art im lặng nhìn hành động của cậu.
“Art, chúng ta về thôi.”
“Ngao~”