Đọc truyện Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà – Chương 26
Đến khi Diên Vĩ ra về Nhạc Tư Trà mới có thời gian xem xét bệnh tình con chó kia.
Xốc lên vải bạt, nó vẫn như thế, dở sống dở chết nằm sấp xuống, ánh sáng đột nhiên xuất hiện cũng chỉ khiến nó giật giật mi mắt. Hình thế chó ngao rất lớn, bởi đã lâu chưa ăn cơm nên toàn thân gầy gò, chỉ còn da bọc xương, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng, màu lông cũng không còn mượt mà.
Nhạc Tư Trà biết giống chó ngao như thế nào, nhưng đúng là thật khó để cậu liên tưởng từ chú nhóc ốm yếu này tới loại mãnh khuyển vương trong truyền thuyết.
Nhưng dù thế thì vẫn phải cẩn thận, nếu nó đột nhiên hung lên thì thật phiền toái.
Chuyển lồng sắt vào không gian, để Miêu Miêu tự đi chơi, Nhạc Tư Trà dùng nước Ngật Nguyệt được hòa lãng với nước, rót cho nó.
Dòng nước từ mũi từ từ chạy xuống miệng, rốt cục thì nó cũng có phản ứng, thậm chí còn vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm liếm.
Thấy vậy, Nhạc Tư Trà cũng yên tâm, chịu uống nước Nhật Nguyệt, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Một lát sau, nó không uống nước nữa, Nhạc Tư Trà cũng dừng động tác. Cậu đổ thêm sữa cho nó, phòng khi đói bụng.
Lâu lắm rồi chưa ăn, Nhạc Tư Trà chỉ có thể chuẩn bị cho nó thức ăn dạng lỏng.
Chuẩn bị xong xuôi, Nhạc Tư Trà tạm thời cứ để nó đấy, rời đi tiểu viện, đi về phía vườn hoa.
Trong vườn đều là những loài hoa thông thường nhưng qua tay Nhạc Tư Trà lại trở nên đặc biệt. Lúc kiến tạo vườn hoa, cậu đã xem qua một vài bộ sách về trồng trọt, biết phương pháp chiết cây, đột nhiên hứng thú liền áp dụng lên tất cả các loại cây có thể chiết trong không gian, ngay cả một số ít cây ăn quả cũng không buông tha. Không thèm để ý chúng có thể tiếp tục sống không, may mà những cây này được tưới bằng nước Nhật Nguyệt, sức sống trở nên mạnh mẽ nên giờ mới còn.
Vậy nên có rất nhiều trường hợp như: một đóa hoa có nhiều màu, một thân cây lại nở ra vài loại hoa khác nhau, hoặc là có những cây lớn nở ra đóa hoa bằng cái bát. Những điều đó đều là chuyện thường trong không gian. Chỉ là những cây ấy chỉ trồng trong góc, bị những khác che đi, hơn nữa còn có hàng rào khuất tầm mắt nên tuy rằng có thể nhìn thấy rất nhiều hoa nhưng cũng không chú ý tới một cây nở ra vài loại hoa. Chính vì thế mà trừ cậu ra, ngay cả người đã tới không gian như Diệp Kình cũng không biết.
Có một nơi cây quế và vạn tuế tạo thành tấm chắn, đi qua nơi ấy là tới được khoảng trời riêng. Tất cả những loại thực vật kỳ lạ cậu trồng đều ở trong này.
Đi tới chỗ ba gốc hoa đã chụp, Nhạc Tư Trà có chút phiền não, mấy cây này đều không nhỏ, để vận chuyển đi cũng khó.
Tìm một chậu hoa lớn nhất, chuyển ba gốc cây vào đấy, để chúng trước thích ứng với không gian nhỏ hẹp.
Xong xuôi, cậu lại dạo một vòng trong không gian, đi xem mấy thứ lần trước cậu mới bỏ vào không gian. Hôm nay tiểu lục tỉnh, thấy Nhạc Tư Trà đến liền trườn từ cây đào xuống, từ phía đùi bò lên quấn lấy cổ cậu, cọ cọ gương mặt cậu tỏ vẻ chào mừng.
Vỗ vỗ đầu rắn nhỏ xinh, Nhạc Tư Trà ngồi xổm xuống quan sát mấy cây nhân sâm. Cây nhân sâm bảy lá không có thay đổi nhiều lắm, chỉ là lá cây so với lúc mới trồng to ra nhiều, quả cũng chín. Những cây nhỏ nhỏ khác đều đã thêm được một chiếc lá.
Thấy không có gì bất thường, Nhạc Tư Trà cùng tiểu lục tiếp tục đi dạo.
Mấy cành liễu vài hôm trước cắm bên hồ đều lớn nhanh như thổi. Chắc hẳn không bao lâu nữa, nơi này sẽ thành nền của một bức tranh hẹn hò dưới tán dương liễu. Đúng là lãng mạn. Hoa sen trong hồ vẫn tươi tốt, không hề có dấu hiệu tàn úa. Hai uyên ương đã thành cha mẹ, mang theo mấy đứa nhỏ ung dung dạo qua mấy phiến lá sen, thỉnh thoảng còn bắt vài con cá nhỏ.
Thỏ hoang cũng đã có con, chúng ở ngay cạnh chỗ trồng rau đào một cái động để sinh sống, qua cửa động có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong. Mẹ thỏ nằm bên trong, xung quanh là mấy đứa nhỏ còn chưa có lông rậm, đây là lần thứ hai nó sinh sản. Mấy đứa con lớn đã sớm độc lập, dọn ra chỗ khác ở, không cần chúng quan tâm nữa.
Mấy con nhím nhỏ cũng đã trưởng thành, có hai con còn mang theo cái bụng tròn vo, chắc cũng sắp tới ngày sinh, chúng đều ở cạnh ruộng dưa chuột.
Còn về hai gà rừng, không biết thế nào lại chạy tới ở cũng chỗ với gà nhà, điều này khiến cho con chúng sinh ra cũng có một ít đặc điểm gà nhà, mà lại còn có thể bay như gà rừng, Nhạc Tư Trà gặp không ít phiền toái vì điều ấy.
Đi vào vườn trái cây thì thấy Miêu Miêu đang ngồi trước gốc lê cậu chiết, miệng ngậm một miếng lê, hoặc có thể nói bề ngoài là lê nhưng hương vị thì mỗi quả lại có vị của những hoa quả khác nhau. Đấy là vì cậu đem tất cả những cây có thể chiết đều ghép vào nó.
Thật ra cây cối trong không gian đều có thể xem như biến dị, bởi chúng không cần thụ phấn cũng có thể kết quả.
Đã đi qua hết một lượt, Nhạc Tư Trà đưa tiểu lục về cây đào bên hồ, ôm Miêu Miêu quay về tiểu viện.
Con chó ngao Tây tạng đã vui vẻ lên nhiều, bắt đầu ăn cơm, thấy cậu còn sủa vài tiếng, không biết là có ý gì, nhưng mà nhìn bộ dáng nó thật ôn thuần, có lẽ không có ác ý, sữa cũng đã uống sạch.
Tuy rằng nhìn nó thật im lặng nhưng vẫn có thể có nguy hiềm. Cậu cẩn thận thêm đầy sữa rồi rời khỏi không gian.
Đào Đào sắp về, phải chuẩn bị bữa tối.
Cơm chiều nấu được một nửa thì dì Trương Cầm đã đón Đào Đào về.
“Hôm nay ở nhà trẻ có vui không?”
“Có ạ, vui lắm. Mọi người đều rất tốt với Đào Đào.” Đào Đào thật vui vẻ, trên gương mặt tràn đầy tươi cười, đây là lần đầu tiên Nhạc Tư Trà thấy cô bé vui như vậy.
“Cô giáo cũng nói Đào Đào thực ngoan, cháu cứ yên tâm, không có ai bắt nạt con bé, dì đã hỏi rồi, nhà trường có xe đặc biệt đưa đón, dì cũng đã đăng ký, mỗi sáng 7 giờ rưỡi xe sẽ dừng trước cửa của khu nhà, cháu nhớ đừng có muộn.”
“Dì yên tâm, cháu sẽ không quên đâu.”
“Vậy dì về đây.”
“Dì Trương cùng ở lại dùng cơm đi, cũng gọi luôn bác Triệu sang nữa.”
“Để lần sau đi, bác Triệu của cháu còn đang chờ dì về.”
“Vậy cũng được, dì Trương, tối nay cháu có tiết, còn phải phiền dì chăm sóc Đào Đào.”
“Phiền toái gì chứ, Đào Đào ngoan như vậy, dì thích còn không kịp nữa là.” Nàng vừa cười vừa sờ sờ gương mặt Đào Đào.
“Vậy ăn cơm xong cháu đưa Đào Đào qua.”
“Được, Đào Đào, chút nữa gặp lại.”
“Vâng, bà Trương, chút nữa gặp lại.” Đào Đào vẫy vẫy bàn tay nhỏ nhắn, nhìn theo hướng Trương Cầm dời đi.
“Đào Đào, đừng chơi với Miêu Miêu nữa, mau đi rửa tay, chúng ta ăn cơm.” Bày thức ăn lên bàn, Nhạc Tư Trà nhìn Đào Đào đang đùa với Miêu Miêu, nói.
“Dạ.” Đào Đào buông Miêu Miêu, ngoan ngoãn đi rửa tay.
‘kính coong’ chuông cửa vang lên.
“Đến đây.” Nhạc Tư Trà đi ra mở cửa.
“Cơm đã xong chưa? Tôi đói quá.” Người đến vào giờ này chỉ có thể là Diệp Kình.
“Lần nào cũng đúng lúc như vậy, anh ở nhà tôi lắm camera?” cậu tức giận tránh ra cánh cửa.
“Đấy cũng là vì tay nghề của cậu giỏi, nếu không thì có mời tôi cũng chẳng đến.”
Diệp Kình đi vào nhà ăn, thấy một cô bé đang đứng lên một chiếc ghế đặt trước bồn nước, rửa tay.
“Đào Đào đấy phải không?”
“Ừ, dì Trương mới đón cô bé về.”
“Cậu, cháu rửa sạch rồi, a!” Đào Đào chạy ra từ phòng bếp, thấy Diệp Kình liền sợ hãi trốn sau lưng Nhạc Tư Trà, lại lén lút nhìn anh ta.
“Đào Đào, đừng sợ, đây là bạn của cậu.” Nhạc Tư Trà trấn an, cậu biết vì đột nhiên gặp người lạ nên Đào Đào mới bị dọa như vậy.
“Chào bé, bé là Đào Đào phải không?” Diệp Kình ngồi xuống, nhìn về phía Đào Đào, gương mặt hiền lành.
Đào Đào nhẹ nhàng gật đầu, vẫn tránh ở phía sau Nhạc Tư Trà, không chịu đi ra.
“Chú là Diệp Kình, là bạn của cậu bé, bé có thể gọi là chú Diệp, nghe cậu của bé nói Đào Đào thực ngoan nên chú Diệp mới mang theo cái này ” anh ta lấy ra một con gấu bông lớn bằng một nửa Đào Đào, hai mắt cô bé sáng lên, dần đi ra “Thích không?”
“Có ạ. Cám ơn chú Diệp.” Cô bé vẫn luôn muốn có một chú gấu bông. Đào Đào nhận lấy gấu bông, yêu thích ôm vào lòng, cũng thân cận với Diệp Kình hơn.
“Được rồi, Đào Đào, chúng ta ăn cơm.”
“Vâng.”