Đọc truyện Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà – Chương 23
Sau buổi tiệc nướng, cuộc sống bận rộn nơi trường học lại tiếp tục.
Trang phục đã hoàn thành, Lâm Thanh Nhã quyết định tập thử một lần với đồ diễn.
Buổi diễn tập có không ít người đến xem, cả căn phòng chật như nêm cối.
Thấy vậy, Nhạc Tư Trà cảm thấy không thoải mái, có chút luống cuống, Diệp Kình lại khác hẳn, anh rất bình tĩnh, trường hợp lớn hơn anh cũng đã gặp qua, mới tí chút thế này có bõ gì.
Nhìn Diệp Kình như vậy, Nhạc Tư Trà cũng có chút không chịu thua, không thể nào Diệp Kình làm được mà cậu lại không làm được, nghĩ thế, cũng thấy bình tĩnh hơn.
Buổi diễn tập vô cùng thuận lợi, tuy rằng Nhạc Tư Trà rất mệt, chủ yếu là cậu phải thay đổi trang phục mấy lần, không nhanh không được.
“Cứ thế này, chúng ta nhất định sẽ thắng lớn. Mọi người cố gắng giữ vững phong độ, phải quen với trang phục, đừng để đang diễn lại ngã sấp xuống, đặc biệt là Tư Trà. ” Bởi vì vấn đề chiều cao, suốt buổi diễn cậu đều phải đi đôi giầy đế 5cm.
“Vâng.”
Ngày thi đấu, mọi người đã tới tập hợp từ sớm, thuê một chiếc xe buýt tới hội trường.
“Không ngờ lại có nhiều người như vậy.”
Lúc bọn họ đến mới là tám giờ sáng vậy mà cả hội trường đã tấp nập, ngoài cửa lớn đã có không ít người chờ soát vé để tiến vào.
“Lễ hội Cosplay ở B thị nổi tiếng khắc cả nước, đương nhiên là có nhiều người tới. Tuy nhiên, chúng ta tới thi đầu nên không cần xếp hàng.” Lâm Thanh Nhã dẫn mọi người theo nhân viên công tác, trực tiếp đi vào theo đường của công nhân.
“Nơi này là phòng nghỉ của tuyển thủ, mọi người có thể chuẩn bị mọi thứ ở đây. Trận đấu sẽ bắt đầu lúc 9 giờ, giữa trưa sẽ nghỉ ngơi nửa tiếng, buổi chiều lại tiếp tục. Lần này có tất thảy 18 đội tham gia, mọi người xếp thứ 4, làm ơn tới sớm trước 10 phút để chờ.” Nói xong nhân viên công tác xoay người rời đi.
“Vậy là trận đấu của chúng ta sẽ diễn ra trước buổi trưa, được rồi, thi xong mọi người sẽ có thời gian hoạt động tự do, nhưng nhớ kỹ quay về xem kết quả, hơn nữa không được tháo trang sức.”
“Được rồi.”
Hóa trang, thay đồ, chuẩn bị đâọ cụ diễn, mọi người đều vô cùng bận rộn, chẳng mấy chốc đã tới giờ thi đấu.
“Hừ, màn diễn này cũng không tệ.” Lâm Thanh Nhã chạy đi tìm hiểu địch tình “Tiếc là không đủ táo bạo, Sebastian cùng Ciel xứng với nhau như vậy mà không có biểu hiện gì cả.” Không thấy mọi người đều đang trông chờ JQ sao?
“Chị à, đâu phải ai cũng là hủ chứ.” Mấy người đi theo vô cùng bất đắc dĩ nói.
“Bọn em không hiểu, ở giới Cos, không hủ mới là hiếm, không thấy các bạn nữa đều hò hét rất lớn sao, năm ngoái em bị bệnh, không tới không biết, vở Thích Cố của chúng ta được đón nhận trong một đoàn mắt lang, có tin là chút nữa chúng ta lên đài thì tiếng gầm có thể khiến tung cả nóc nhà?”
Tin!
Khi diễn viên đóng Miêu Thử của bọn họ lên sân khấu, cả hội trường đều trở nên sôi trào!
“A~ cặp Miêu Thử này là do hai bạn nam diễn a ~ đẹp trai quá a~ mau mau chụp lại!”
“Thật quá kích thích, hai người này là ai? Trước kia không hề thấy qua, đặc biệt là Miêu nhi, giống vô cùng a~~”
“Oa, hai người thật là có JQ, ha ha! Nghỉ một buổi học quả là đúng đắn, hôm may quả may mắn ~”
“Ô ô, ôm rồi kìa!”
“Tiếc là Miêu Thử, không phải Thử Miêu a~~”
“Tiếc cái gì, được xem là tốt lắm rồi, tôi còn lần đầu tiên nhìn thấy hai người xứng đôi như vậy, lại còn là nam nữa chứ ~~”
“Nhìn kìa, Ngũ gia đổi nữ trang khiêu vũ ~ đẹp quá ~ không hổ là Ngũ gia a~~”
“Đúng thế, biên kịch vở này chắc chắn là hủ nữ, chút nữa phải qua xin chữ ký ~~”
“Rủ thêm mình nữa, Miêu nhi ghen rồi kìa ~~ thật sự muốn xem HHH a ~~”
“Phù ~ may mà khộng có việc gì, nếu chuột bạch ra chuyện, miêu nhi biết làm sao giờ?”
“Tỏ tình ngay trước mặt mọi người? A~~ có thể được chứng kiến cảnh này, đúng là phúc ba đời a~~ Hi hi, quay về cho chị em cùng xem, chắc chắn họ sẽ hâm mộ mình chết mất.”
Suốt biểu biểu diễn các hủ không hề yên tĩnh một lúc nào, tiếng động lớn cũng không ảnh hưởng tới được.
Diễn xong, Nhạc Tư Trà ngay cả giầy cũng không thay, bỏ chạy. Không thấy mấy người đó đã chuẩn bị sẵn di động sao, cậu cũng không muốn bị chèn chết, trải qua một lần là đủ lắm rồi.
Đi cùng cậu còn có Diệp Kình, người này cũng thuộc đối tượng bị chèn ép nghiêm trọng.
“Mệt chết đi được. Mấy người này thật đáng sợ.” Ngồi trên ghế, Nhạc Tư Trà xoa hai bên đùi đau nhức, biết vậy thay giầy trước hẵng chạy.
“Cậu ngồi đợi một chút, để tôi nhờ người lấy dép cho.”
“Cám ơn.”
Đưa dép tới là một thành viên trong câu lạc bộ, cậu ta đưa cho cậu rồi cùng bạn gái đi xem triển lãm Manga.
Đổi dép xong, Nhạc Tư Trà cũng thấy thoải mái hơn.
“Chúng ta đi đâu giờ?” Những người ở đây nhìn hai người với ánh mắt vô cùng kì lạ, giống như chuẩn bị lao đến tới nơi.
“Cậu có mang đồ ăn không, chúng ta tìm một chỗ ăn trưa đi.”
“Có đây.” Bận rộn từ sáng sớm, cậu đã đói bụng từ lâu.
Tìm một chỗ không có người, thoải mái ngồi xuống, Diệp Kình đi mua đồ uống, Nhạc Tư Trà trộm lấy ra đồ ăn. (từ không gian á~)
“Anh biết phép thuật sao~” một giọng nói non nớt vang lên từ phía sau cậu.
Nhạc Tư Trà giật mình ngoảnh lại thì thấy một cô bé chừng năm, sáu tuổi, đầu đội một chiếc mũ xinh xinh, ngồi xổm ở phía sau bồn hoa, tò mò nhìn cậu. Chẳng trách cậu không phát hiện ở đây có người.
Nhìn xung quanh, may mà không có ai khác “Bé à, sao bé lại ở đây một mình vậy?”
“Tiểu Niếp đang chơi trốn tìm, nhưng là vẫn chẳng có ai tìm thấy tiểu Niếp.” Em đã chờ cả ngày, mọi người thật ngốc.
“Bé tên là tiểu Niếp sao?”
“Vâng, ba mẹ đều gọi em là tiểu Niếp.”
“Tiểu Niếp, hội trường lớn thế này, muốn tìm được người rất khó, em vẫn là ra ngoài đi, có lẽ sẽ có người tới.”
“Vâng.” Cô bé ngoan ngoãn đứng lên, ngồi bên cạnh cậu “Phép thuật của anh thật lợi hại, đây là lần đầu tiên tiểu Niếp gặp đấy. Anh có thể làm lại một lần cho tiểu Niếp xem không?”
“Nếu bé hứa không nói cho người khác, anh sẽ làm lại, được không?”
“Được a, tiểu Niếp sẽ giữ bí mật.”
Vì vậy, Nhạc Tư Trà bèn lấy ra một quả mật đào, đưa cho cô bé “Cầm lấy đi.“
“Anh thật là giỏi.” tiểu Niếp vui vẻ cầm lấy, cắn một ngụm “Ngon quá!”
“Tiểu Niếp tới đây cùng ai vậy? Bé không đến trường sao?” hôm nay là thứ Tư.
“Tiểu Niếp tới cùng cha mẹ, tiểu Niếp đã lâu lắm rồi không đi nhà trẻ.” Cô bé có chút buồn rầu, động tác ăn cùng ngừng lại.
“Sao lại thế?”
“Tiểu Niếp bị bệnh lâu rồi, mẹ không cho tiểu Niếp đi học.”
Giờ Nhạc Tư Trà mới chú ý tới gương mặt trắng bệch của cô bé, không hồng hào như những đứa nhỏ khỏe mạnh, mái tóc dưới mũ dường như cũng rất thưa thớt.
“Tiểu Niếp mắc bệnh gì?”
“Mẹ nói rằng tiểu Niếp bị bệnh bạch cầu, anh à, có phải bệnh của tiểu Niếp rất xấu? Tiểu Niếp ở bệnh viện đã lâu lắm rồi, tiểu Niếp nghe bác sĩ nói rằng tiểu Niếp sắp chết, anh à, chết nghĩa là sao?”
“…Chết sao, đó là một việc mà chỉ người lớn mới có thể biết đến, tiểu Niếp lớn lên sẽ biết.” Cô bé mới nhỏ nhu vậy mà … nhẹ nhàng xoa đầu bé, Nhạc Tư Trà khẽ thở dài, cậu có chút cảm giác đồng mệnh tương liên.
“Ưm, tiểu Niếp nhất định sẽ lớn, anh, tiểu Niếp nói cho anh biết nhá, dù rằng bị bệnh rất khó chịu nhưng tiểu Niếp không hề khóc đâu nhé ~~”
“Tiểu Niếp thật giỏi, trước kia anh cũng rất hay bị bệnh…” Nhạc Tư Trà đột nhiên nhớ tới nước Nhật Nguyệt trong không gian, đó chẳng phải là một phương thuốc hay để chưa bệnh sao?
“Tiểu Niếp.”
“Gì ạ?” tiểu Niếp đang mải mê ăn mật đào, ngẩng đầu nhìn cậu.
“Tiểu Niếp đã thấy anh làm phép thuật đúng không?”
“Vâng.”
“Thật ra anh cũng có thể khiến bệnh của tiểu Niếp tốt lên nha.”
“Thật sao?” vậy mình sẽ không cần ở lại bệnh viện đáng ghét, có thể lại đi nhà trẻ sao?
“Nhưng mà tiểu Niếp phải hứa với anh rằng sẽ không nói cho người khá, nếu không sẽ không linh nghiệm.”
“Vâng.”
Nhạc Tư Trà lấy ra một ly nước pha nóng lạnh, cho cô bé uống xong lại đưa cho bé một lọ.
“Đây là nước do anh làm, về sau mỗi ngày em uống một chén, uống xong hết thì bệnh sẽ khỏi, nhớ kỹ, mỗi ngày một ly nha, uống nhiều quá bệnh sẽ không tốt lên đâu.”
“Tiểu Niếp nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” tiểu Niếp ôm lấy chai nước khoáng, vui vẻ cười.
“Đứa bé này của ai vậy?” Diệp Kình trở về liền thấy một lớn một nhỏ đang ăn cơm trưa, vô cùng ngạc nhiên khi thấy bỗng dưng xuất hiện một đứa bé.
“Có thể là tách khỏi cha mẹ một lúc, chúng ta cùng bé đợi đi.”
“Chào anh đẹp trai.” (còn bé tí đã biết nịnh giai đẹp)
“Nói năng đúng là ngọt. Cậu cho cô bé uống nước?” Diệp Kình đương nhiên nhìn ra được đứa bé này có điểm không bình thường, hơn nữa cái chén và bình nước khoáng kia là anh mua tới.
“Ừm, tiểu Niếp thật đáng thương, mới nhỏ vậy mà đã bị bạch cầu.”
“…” Nghe vậy Diệp Kình cũng không nói thêm được gì.
Ba người ngồi thêm được một lúc thì có người tới.
“Tiểu Niếp, sao con lại chạy ra đây? Chẳng phải mẹ bảo con đừng đi linh tinh sao?” Một người phụ nữa trẻ tuổi lo lắng ôm lấy tiểu Niếp.
Phía sau là một người chừng ngoài ba mươi tuổi, khôi ngô tuấn tú, theo sau là hai vị bảo tiêu.
“Thật sự cảm ơn các cậu, bọn tôi tìm tiểu Niếp nãy giờ, lo lắng phải chết.” Người đàn ông nhận ra hai thanh niên ăn mặc cổ quái này đã giúp vợ chồng ông trông giùm tiểu Niếp.
“Không có gì, chúng tôi chỉ là tình cờ gặp, hai người đã tới thì để tiểu Niếp quay về đi, lần sau đừng để cô bé đi lạc nữa.”
“Anh, anh đẹp trai, tạm biệt.” Tiểu Niếp ngồi trong lòng người phụ nữ, ôm bình nước, quay lại tạm biệt bọn họ.
“Tạm biệt.”
Hai vợ chồng cảm ơn rồi cũng rời đi.