Cuộc Sống Ngốc Manh Của Tiểu Vũ Trụ

Chương 23: Ba ba tới cửa


Đọc truyện Cuộc Sống Ngốc Manh Của Tiểu Vũ Trụ – Chương 23: Ba ba tới cửa

Mẹ Vương thân mang công chuyện, Mẹ Chu, Chu Phong và Vương Tiểu Vũ cùng bà đi dạo phố vài ngày, không bao lâu sau bà liền phải đi về.

Sân bay thủ đô.

Mẹ Vương lưu luyến không rời mà lôi kéo tay của con trai, nói: “Tiểu Vũ, mẹ đi a. Thấy con trưởng thành, mẹ thật cao hứng. Chăm sóc chính mình cho thật tốt đó. Có thời gian vẫn là về thăm nhà đi, mẹ đây vĩnh viễn đều là nhà của con.”

Vương Tiểu Vũ có chút cảm động: “Dạ…”

Sân bay truyền tin thúc giục hành khách đi đăng ký.

Mẹ Vương nhìn qua nhìn lại con trai một chút, cuối cùng nói chuyện vẫn khiến bà bồi hồi mấy ngày qua trong lòng ra: “Con và Tiểu Phong… phải sống cho thật tốt đó.”

Vương Tiểu Vũ cả kinh, không xác định nói: “… Mẹ? Mẹ có ý gì?”

Nhìn bộ dạng trong lòng run sợ của cậu, Mẹ Vương nhịn không được vươn tay qua chọc chọc lên chiếc mũi cao thẳng của cậu, nói: “Kỳ thực, mẹ đã sớm biết, cũng đã đồng ý rồi.”

“Đã biết?” Vương Tiểu Vũ càng thêm khiếp sợ, quay đầu nhìn lại học trưởng, thấy Chu Phong gật đầu, lại quay về nhìn Mẹ Chu, bà cũng hướng mình gật đầu.

Thì ra là chỉ có mình mình không biết sao?

Mẹ Vương cười nói: “Thông gia, lần sau nếu có cơ hội đến Quảng Châu công tác sẽ tìm chị nói chuyện phiếm a.”

Mẹ Chu thân thiết cầm tay bà: “Được chứ, hoan nghênh em a! Em thông gia cứ tới, chị nhất định sẽ hảo hảo chiêu đãi.”

Vương Tiểu Vũ có chút nức nở nói: “Mẹ…”

Chu Phong ôm lấy bờ vai cậu, nói với Mẹ Vương: “Mẹ, yên tâm đi, con sẽ tuân thủ lời hứa.”

Mẹ Vương phóng tâm cười nói: “Được, mẹ tin tưởng con.” Nhìn đồng hồ, rốt cục bà nói: “Được rồi, hẹn gặp lại.”

Ba người đều nói tạm biệt bà.

Nhìn theo bóng lưng gầy yếu của mẹ, Vương Tiểu Vũ nhịn không được mà chảy nước mắt.


Chu Phong vỗ vỗ vai cậu, nói: “Tiểu Vũ, ngày mồng một tháng năm, anh cùng em quay về Tứ Xuyên thăm ba mẹ nha.”

Vương Tiểu Vũ nghẹn ngào gật đầu.

************

Một tuần sau, rốt cục Ba Chu cũng không chịu nổi cô đơn mà đến Bắc Kinh cách ngàn dặm tìm vợ con về.

Ba Chu ôm ngực ngồi ở trên ghế sô pha, quét qua quét lại đánh giá Vương Tiểu Vũ.

Nhìn nam tử trung niên có chút uy nghiêm trước mặt, Vương Tiểu Vũ kiên trì gọi: “Chú, xin chào ạ.”

Sau khi nghe xong, Ba Chu hừ một cái, nói: “Thế nào? Cậu kêu bà xã tôi là ‘Mẹ’, mà lại gọi tôi là chú? Đây là có ý tứ gì?”

Mẹ Chu thúc cho ông một cái cùi chõ, “Nhìn xem ông dọa con sợ rồi kìa, không muốn nói liền câm miệng cho tôi!” Sau đó chuyển thành vẻ mặt ôn hòa nói với Vương Tiểu Vũ: “Tiểu Vũ, đừng để ý đến ông ta. Cái loại ba này, không gọi cũng không sao cả.”

Ba Chu bất đắc dĩ nói: “Bà xã…”

“Câm miệng, tôi còn chưa tha thứ cho ông đâu.”

Thấy bộ dáng kinh ngạc của ba mình, Chu Phong buồn cười tiến lên hoà giải: “Đến, Tiểu Vũ, rót cho ba một tách trà đi.” Anh nháy mắt ra hiệu với Vương Tiểu Vũ.

Vương Tiểu Vũ ngầm hiểu, chạy chậm đi rót trà, sau đó hai tay cung kính dâng lên: “Ừm, ba, ba đi máy bay vất vả rồi. Uống chén trà đi, nghỉ ngơi một chút.”

Ba Chu nhìn nhìn tách trà sạch sẽ, chú ý tới đôi tay đang run lên nhè nhẹ của Vương Tiểu Vũ, rốt cục không nhịn được nữa, chậm rãi nhận lấy.

Uống một hớp nước trà, ông cắn răng một cái, nói: “Tôi đã uống xong trà của con dâu rồi. Sau này con chính là người nhà của chúng ta.” Nói rồi, ông móc ra một bao lì xì từ trong túi, “Cầm lấy, cho con đó.”

Trà, trà con dâu?

Tiền mừng?!

Vương Tiểu Vũ trở tay không kịp mà nhận lấy tiền mừng, cảm giác được độ dày ở bên trong, nhìn về phía Chu Phong xin giúp đỡ.


Chu Phong cười vỗ vỗ vai cậu, “Không có việc gì đâu, ba đưa cho em tiền lì xì vào cửa nha, đây là tập tục, tốt nhất là em nên nhận đi.”

con dâu… Tiền lì xì vào cửa… Cảm thấy… Mắc cỡ quá đi…

Vương Tiểu Vũ mang theo tâm tình phức tạp tiếp nhận cách xưng hô này và sự thực là —— nếu không có trưởng bối ở đây, nhất định cậu sẽ phải xoắn xuýt một chút mới được.

Mẹ Chu cực kỳ vui vẻ nói: “Tốt tốt tốt, chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Tiểu Phong sau này con phải tốt đãi thật tốt với Tiểu Vũ a!”

Chu Phong: “Mẹ, đó là đương nhiên, vợ của mình mà sao con không thương cho được?”

Ba Chu cũng ở một bên bè vô: “Thằng nhóc, sau này nhớ kỹ hàng năm phải dẫn Tiểu Vũ về nhà ăn tết. Lại chơi trò biến mất với ba nữa, ba liền cắt đứt chân của con!”

“Dạ, thưa ba.” Chu Phong cười nói.

Bầu không khí vui mừng mà sung sướng, Vương Tiểu Vũ cảm giác được mình đang rất hạnh phúc.

Bỗng nhiên, điện thoại di động vang lên, thấy thông báo là từ mẹ mình gọi tới, Vương Tiểu Vũ nghi hoặc ấn nhận.

“Ừ, Tiểu Vũ a, là mẹ đây. Mẹ phải lập tức đi họp rồi, liền nói thẳng a, tối qua ba con gọi tới hỏi về chuyện của con, mẹ không cẩn thận liền nói ra chuyện giữa con và Tiểu Phong, ông ta nói muốn biết địa chỉ của các con rồi sau đó giận đùng đùng mà cúp điện thoại. Mẹ nghĩ, khẳng định ông ta đang bay đến Bắc Kinh đấy, các con phải chuẩn bị sẵn sàng a. Được rồi, mẹ cúp đây.”

“Cái gì? Mẹ! Ba đã biết?”

Không đợi Vương Tiểu Vũ triệt để tạc mao, điện thoại đã vang lên thanh âm ngắt máy.

Cậu khóc không ra nước mắt mà nói chuyện này cho Chu Phong biết.

“Tiểu Vũ, không sao cả, anh với em cùng nhau giải thích cho ba biết đi.” Chu Phong an ủi.

Mẹ Chu cũng nói: “Đúng vậy, chúng ta cùng nhau nói chuyện với anh ấy a.”

Vương Tiểu Vũ rầu rĩ nói: “Học trưởng anh không biết đâu, ba em ông ấy… Tính cách của ông ấy tương đối nóng nảy, đầu tiên là không nghe lọt lỗ tai lời nói của người khác, ban đầu liền cho anh một quyền, sau đó trực tiếp lôi em đi và vân vân, ông ấy tuyệt đối có khả năng làm ra được.”


Nghe cậu nói như vậy, Chu Phong suy tư một chút, hỏi: “Đại khái thì khi nào ông ấy sẽ đến?”

“Phỏng chừng… Trong vòng hai ngày nay…”

Vừa dứt lời, liền vang lên một loạt tiếng đập cửa liên tục, ngoài cửa truyền tới một giọng trung khí mười phần của nam tử trung niên.

“Vương Tiểu Vũ! Con mở cửa cho ba!”

Vương Tiểu Vũ chấn kinh nhảy dựng lên khỏi ghế sô pha, hoảng sợ nói: “Học trưởng… Là, là ba em!”

Chu Phong vỗ vỗ vai cậu, sau đó đi tới mở cửa ra.

“Vương Tiểu… Cậu là ai?” Dừng một chút, Ba Vương minh bạch, đẩy Chu Phong ra đi vào phòng.

Không nhìn tới mọi người đang ở trong phòng, ông vọt tới trước mặt Vương Tiểu Vũ, vừa mở miệng liền hỏi: “Vương Tiểu Vũ! Có phải lời mẹ con nói là thật hay không? Con thực sự ở cùng một chỗ với nam nhân này?”

Vương Tiểu Vũ nuốt nước miếng một cái, sau đó ưỡn ngực, nói: “Đúng vậy.”

Ba Vương như bị sét đánh, dùng sức nắm lấy Chu Phong ở bên cạnh, chỉ vào anh rồi lại hỏi tiếp: “Có phải là thằng nhóc này không?”

Vương Tiểu Vũ gật đầu: “Dạ, anh ấy chính là bạn trai của con.”

Cư nhiên lại là sự thật?!

“Nhóc con cậu lại dám làm hư con của tôi! Cậu muốn chết sao!”

Ba Vương không nói hai lời liền vung một đấm lên mặt của Chu Phong.

“A! Thông gia, có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng động tay động chân a.” Mẹ Chu cả kinh hô lên.

Ba Chu cũng tiến lên kéo lấy nam nhân đang nổi giận ra.

Vậy mà khi ông vừa nghe xong thì càng thêm tức, quát: “Ai là thông gia với các người cơ chứ! Vương Tiểu Vũ! Đi theo ba!” Ba Vương không muốn lại dây dưa với những người này nữa, cho nên nói rồi liền lôi Vương Tiểu Vũ đi ra ngoài.

“Ba!” Vương Tiểu Vũ dùng sức đẩy ra, “Con không đi! Con muốn ở cùng một chỗ với học trưởng!”

Ba Vương vừa nghe thì lửa giận lại bốc lên cao, xoay lại cho cậu một cái tát.


“Con có biết xấu hổ hay không?!”

“Ba!”

Vương Tiểu Vũ ôm lấy má trái nóng rực, đau đến mức chảy nước mắt ròng ròng.

Chu Phong vừa nhìn, liền thấy đau lòng, tiến lên tách bàn tay đang nắm lấy nhau của hai cha con họ ra, sau đó ôm lấy Vương Tiểu Vũ vào trong ngực, nói: “Ba, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của con, nếu ba có gì không vừa lòng thì cứ trút hết lên người con đi, không cần phải đánh Tiểu Vũ làm gì. Chờ sau khi phát tiết hết tức giận xong, có thể cho con một cơ hội hảo hảo nói chuyện hay không?”

Ngực của Ba Vương phập phồng kịch liệt, vào thời khắc này ở trong mắt ông Chu Phong chính là một tên khốn kiếp đã lừa mất con trai bảo bối của mình! Ông không muốn nghe bất luận lời nào từ người này cả, càng không muốn nhìn thấy mặt mũi của cậu ta.

“Vương Tiểu Vũ, rốt cuộc con có đi hay không?”

Vương Tiểu Vũ ngẩng đầu lên từ trong lòng Chu Phong, kiên định hơn bất cứ thời khắc nào trước đây: “Ba, mặc dù ba là ba của con, nhưng cũng không thể ngăn cản con sống cùng một chỗ với người mà con thích được. Học trưởng không có làm hư con, là con thích anh ấy trước. Con chính là đồng tính luyến ái, mặc kệ ba có đồng ý hay không, con đều phải ở cùng với anh ấy, cùng một chỗ qua cả đời này.”

Nhìn thấy ánh mắt kiên định đã lâu không gặp được từ con trai, cùng với bàn tay đang nắm chặt lấy tay nam nhân kia, trong lòng ba Vương có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Ông chợt nhớ tới hơn hai mươi năm trước, sự kích động cùng run sợ trong lòng do ban đầu khi được làm cha cùng với lần đầu tiên ôm lấy bé con yếu ớt đáng yêu kia, chỉ hơi lớn hơn bàn tay mình một chút mà thôi, vào thời khắc kia, sự cảm động và cả niềm kiêu ngạo khiến chính mình hận không thể đưa toàn bộ những thứ tốt đẹp có trong thế giới cho bé.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, bé con phấn điêu ngọc mài kia đã trưởng thành như vậy, một đứa nhỏ nhu thuận biết vâng lời, hôm nay lại dám không nghe lời mình. Đứa nhỏ bởi vì mình ly hôn mà mất đi nụ cười trong trẻo, đứa nhỏ quật cường không muốn trở về nhà…

Cố gắng trợn to mắt, ra sức xóa đi cảm xúc ủy mị trong đầu, ba Vương hít sâu một hơi, nói: “Cho dù ba không đồng ý, con vẫn muốn ở cùng một chỗ với nam nhân này?”

“Xin lỗi, ba.”

Ba Vương hỏi tiếp: “Cho dù ba không tiếp nhận đứa con trai là con đây?”

Sau khi nghe xong, Vương Tiểu Vũ tạc mao: “Không phải ba đã sớm không cần con nữa rồi hay sao? Vào một khắc ba và mẹ ly hôn kia, ba đã không còn cần tới con nữa rồi!”

“Tiểu Vũ!” Chu Phong vỗ vỗ cậu, sau đó quay đầu nói với ba Vương đang mang theo vẻ mặt chịu đả kích: “Ba. Chúng con hy vọng có thể nhận được lời chúc phúc của ba. Nếu như không có, chúng con vẫn cứ ở cùng một chỗ với nhau, nhưng cả đời chúng con sẽ có chút tiếc nuối. Thỉnh ba giao Tiểu Vũ cho con, con sẽ yêu em ấy, thương em ấy cả đời này.”

Trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên ba Vương xoay người rời đi, lưu lại một tiếng đóng cửa thô bạo mà vang dội.

“Học trưởng…” Vương Tiểu Vũ bất an nói.

“Đừng lo lắng, ba sẽ hiểu mà.” Chu Phong an ủi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.