Cuộc Sống Này Là Những Con Số

Chương 43


Đọc truyện Cuộc Sống Này Là Những Con Số – Chương 43

Trời lại mưa, nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi đột nhiên hứng trí, hẹn Diệp Lê khi tan việc đi công viên một chút.

Trong công viên, hai người chậm rãi bước trên con đường đá nhỏ.

Đây lúc là lúc bọn nhỏ tan học, chợt có ba bé học sinh tiểu học nắm tay líu ríu cười nói, làm cho người ta không khỏi mỉm cười.

Có người mẹ dẫn theo con của mình lướt qua bên người chúng ta, người mẹ hỏi: “Nay con học những gì?

Bạn nhỏ nói: “Học ân cần thăm hỏi ạ”

Người mẹ nói: “Nói mẹ nghe”

Bạn nhỏ nói: “How are you? Im fine, thank you, and you?


Người mẹ cười, chúng tôi cũng cười.

Người mẹ dẫn đứa con của mình dần dần đi xa, Diệp Lê cười khẽ nói: “Nghe hai mẹ con họ nói chuyện, làm tớ nghĩ tới một chuyện cười.”

“Chuyện cười gì?”

“Nói về một vị Trung Quốc trẻ tuổi nói tiếng anh không tốt lắm, lúc bên mỹ, có một ngày lái xe không cẩn thận xảy ra tai nạn, chân của hắn bị thương, không thể nhúc nhích, bất quá tinh thần vẫn tỉnh táo, biết gọi điện thoại tìm giúp đỡ, sau đó cảnh sát mỹ đến hướng người trẻ tuổi hỏi How are you? người trẻ tuổi trả lời: I am fine, thank you,and you? vị cảnh sát kia nghe vậy liền quay đầu đi luôn”

Tôi nghe xong cười to, cái này quả nhiên là chuyện cười.

Thu về ngày ngắn đêm dài, sắc tời dần tối, du khách càng lúc càng thưa thớt, phong cảnh tuyệt đẹp được một đôi có tình hưởng thụ, nói không nên lời có bao nhiêu thích, chỉ lặn yên nghe tiếng mưa rơi tí tách không ngừng.

Đi mệt liền ngồi nghỉ ở tiểu đình bên hồ, Diệp Lê gập dù lại cười nói: “Người Trung Quốc xây nhà mua nhà đều thích xem trước phong thủy, từ điển phong thủy có Phàm trạch trả có nước chảy, là Thanh long, phải có rừng cây là Bạch Hổ, trước có hồ ao là Chu Tước, sau có đồi núi là Huyền Vũ, tìm được nơi này rất quý nếu theo những điều này, tớ trước kia phát hiện ra một nơi rất hoàn hảo luôn, nhưng mà chính phủ không đồng ý, nếu không thì phong cảnh đã không bị phá hư như vậy, thực đáng tiếc.”

“Ừm, nói đến phong thủy thì hai người chúng ta ít nhiều cũng có liên quan đó, kiến trúc sư phong thủy linh tinh nhiều ít cũng phải hiểu được, tớ muốn thiết kế hoàn cảnh thì phong thủy thứ nào cũng phải biết, giống như nơi nào để gương, nơi nào trồng hoa, đều phải chú ý”

“Kiến trúc cũng được coi là một loại nghệ thuật mà, chỉ là công ty vẫn chưa đủ lớn, không có đặc biệt phân loại thiết kế, chờ qua ít ngày nữa, tớ tính thành lập một khâu thiết kế, đến lúc đó cậu qua giúp tớ được không?

“Tốt, không thành vấn đề.”

Diệp Lê trầm tư một hồi, nói: “Bất quá đến lúc đó cậu giúp tớ rất có thể sẽ quên công việc của cậu trong công ty M, vẫn là quên đi”

Tôi nhún nhún vai: “Khờ quá, phụ xướng phụ tùy mà” (Nguyên văn là phu xướng phụ tùy, ý chỉ chồng hát vợ bè đó, mà ở đây tác giả dùng phụ, là ý chỉ cả hai đều là vợ của nhau:v ~)


Diệp Lê nhìn tôi thật lâu, đưa tay vỗ tôi một phát, ánh mắt uyển chuyển nói: “Tớ có nên cảm động lời nói của cậu không?”

“Nên nha~”

Diệp Lê cười xoay người, đi đến bậc thang, đưa tay ra hứng mua nhẹ nhàng nói: “Phương Ngưng, hôm nay chút ta mang thiếu vài thứ”

“Thiếu cái gì?”

“Cậu xem, tiểu đình lung linh sương khói, nếu có chút rượu ngon làm bạn, uống mấy hơi mới có thể tính là tốt đẹp”

“A~ tớ thì nghĩ, không cần rượu ngon, có cậu tớ đã tự mình say rồi”

“Mồm mép láu lỉnh” “, Diệp Lê thẹn đỏ mặt cười nhẹ.

Thấy bộ dạng của cậu ấy, tôi kềm không được đáy lòng gợn sóng, tựa vào cậu ấy hướng lên môi hôn, hương thơm trong không khí, cùng với tiếng mưa rơi như tiếng cầm, tấu ra một khúc nhạc uyển chuyển thâm tình.

Cảnh trí tịch mịch, ám quang như ẩn như hiện, làm động tác có đôi phần gợi dục, khiến cho thân thể của nhau dần dần mềm mại, bốn phía lại càng phát ra tà mị khiến cho người ta cả gan làm loạn. Đầu lưỡi ướt át của Diệp Lê hôn lên vành tai tôi, tôi từ đang khẩn trương liền thả lỏng chính mình.


Da thịt do ma xát liền trở nên hơi nóng, da thịt hồng nhuận cũng lộ ra, trên môi khẽ từng tiếng yêu khát khao, ngón giữa chạm nhẹ chạm nhẹ lên mạch nước ngầm trong cơ thể. Cây côi hoa cỏ chung quanh che che đi màn đêm, càng tô thêm vào không gian vài phần lẳng lơ diêm dúa, thần kinh xúc cảm căng cứng, như đưa nhau vào cõi mộng đứng nhìn vạn người trên đám mây.

Mỹ vị như vậy, cảnh đẹp như vậy lại không thể hưởng thụ hết, chỉ có thể ở đây chiêm ngưỡng từng chút từng chút, khe nước vờn quanh tiểu đình nhỏ, xúc cảm biết bao nhiêu.

Mưa dần dần tạnh, gió mát liền ào tới, tơ tình quẩn quanh, tình cảnh như vậy, làm cho người ta không muốn nói gì, muốn ngừng lại cũng không được.

Trăng lên cao, đêm yên tĩnh bừng sáng, những giọt mưa còn sót lại trên từng phiến lá rơi xuống bên cạnh tôi, rớt xuống mặt đất, tiếng động không thể không nghe thấy, như tiếng vọng giữa màn đêm lọt vào tai, quanh quẩn thật lâu.

—-

Xin lỗi T^T mình dịch chương này hơm hiểu gì nhiều lắm, chỉ cảm thấy 2 mẻ mần nhau ngoài công viên thôi hà T^T ~

P-note: Vậy mỗi ngày 2c đc k mng? ^^~ vì bộ này hoàn nhanh quá thì chính mình cũng có chút lưu luyến.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.