Đọc truyện Cuộc Sống Này Là Những Con Số – Chương 33
Họp xong Lý Duy Duy đi vào phòng của tôi, tôi mỉm cười nhìn cô bé hỏi: “Duy duy, có việc gì thế?”
Lý Duy duy làm như cầu xin nói: “Phương tỷ, em muốn ở lại bộ phận thiết kế, chị đi nói với quản lý được không?”
“A,, ngồi xuống trước” tôi kéo Lý Duy Duy ngồi xuống ghế nói: “Làm trợ lý quản lí là công việc mơ ước có biết bao nhiêu người, nói sao thì đó cũng là ý của chủ tịch. Quản lí trước đó để em trải nghiệp ở bộ phận thiết kế, sau rút về sao lại không vui?”
“Không phải, chính là…” Lý Duy duykhẽ cắn môi dưới, ba giây sau ngẩng đầu nhìn tôi nói: “Phương tỷ, chị cũng biết em là dựa vào quan hệ vào làm, chưa từng trải qua phỏng vấn, ở bộ phận thiết kế, tốt xấu gì em cũng có thể làm được, bây giờ làm việc cho quản lí mọi người sẽ có cái nhìn không tốt lắm…”
Nếu lo về cái nhìn của người khác thì trước đó không nên dựa vào quan hệ, lại càng không nên bức Tiểu Tú Tử thôi việc, aiz~ Lý Duy Duy vẫn muốn ở lại bộ phận thiết kế, cô bé mới ra trường không lâu, nói chuyện vẫn còn loay hoay vòng vo quá, xã hội này chả khác cái lò luyện là mấy.
Tôi cười cười nói: “Không có đâu, với những người lợi dụng mối quan hệ vốn không tốt mới bị người khác nhìn ngó, ngàn vạn lần cũng đừng nghĩ quá nhiều”
“Chị làm ở công ty lâu rồi, chắc hẳn rất cố gắng đúng không? Nghe chị Vương Linh nói lúc phỏng vấn ngoài viết ra còn phỏng vấn những cái khác nữa”
“Đúng vậy, trước là thi viết, sau là kiểm tra thực hành, sau đó vẽ tay, cuối cùng là phỏng vấn hai lần, trận khảo nghiệm này đúng là rất tốn sức. Nhiều người muốn vào công ty M lắm, cho nên Duy Duy, em nhất định phải quý trọng công việc này”
“Em biết, chỉ là” Lý Duy Duy vặn vặn tay nói: “Em thích Từ Lỗi, muốn ở gần anh ấy một chút”
“Đều trong một công ty mà, rất gần a~”
“Chỉ là…”
“Duy Duy, nói cho chị biết, em có thích thiết kế không?”
Lý Duy duy nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nói:“ Không thích lắm, mấy cái phần mềm máy tính làm em rất đau đầu…”
“Duy Duy, em thực đáng yêu, mọi người ở đây ai cũng thích sức sống thanh xuân mà em phát ra, đột nhiên rời đi như vậy chị cũng có chút bất ngờ, chỉ là…” tôi nắm lấy tay Lý Duy Duy, dùng ngữ khí dịu dàng nói: “Em xem, em không thích thiết kế, nếu ở lại bộ phận thiết kế sẽ tự chuốc phiền não, ngược lại nếu qua bên quản lí là ưu đãi rất lớn, phòng quản lí cách bộ phận thiết kế cũng không xa, em nếu muốn đến đây chơi đùa cũng rất tiện”
“Dạ…nhưng mà Từ Lỗi…”
“Từ Lỗi làm sao?”
Lý Duy Duy nhìn tôi, do dự nói: “Từ Lỗi, anh ấy giống như thích chị”
“A~ yên tâm đi, cả bộ phận thiết kế ai cũng biết chị không thích hắn, tin là em cũng biết, đúng không?”
“Dạ” Lý Duy Duy vặn vặn góc áo nhỏ giọng hỏi: “Phương tỷ, chị biết Từ Lỗi sớm hơn, đối với anh ấy nhất định hiểu biết hơn, chị nói thử xem anh ấy có thích em không?”
“Tiểu nha đầu”, tôi vỗ vỗ chân Lý Duy Duy, đứng dậy nói: “Qua bên quản lí làm việc cho giỏi, đàn ông phần lớn thích phụ nữ độc lập, Từ Lỗi cũng vậy”
“Ân, Phương tỷ, cám ơn chị.”
“Không cần khách sao”
Lý Duy duy đi rồi, tôi cười lắc đầu, Lý Duy duy tuổi còn rất trẻ, nhưng quá tuỳ hứng, có nhiều chuyện tế nhị vẫn cứ mở miệng ra hỏi, bất quá phụ nữ một khi đã yêu, chỉ số thông minh sẽ tụt dốc rất thê thảm.
Cuối tuần, tôi và Diệp Lê lười nhác nằm ở trên giường, quay đầu nhìn cậu ấy, khuôn mặt xinh đẹp như vẽ, mi dài cong vút, nhìn rất tốt cho mắt.
Ngoài cửa sổ bay bay một ít hạt mưa, cùng tiếng gió rất nhỏ, giống như là tấu khúc du dương, ánh sáng xám xuyên qua thủy tinh rơi rớt bên trong phòng, làm phòng ngủ tăng thêm vài phần âm u.
Ngón tay Diệp Lê ôn nhu như thủy vuốt từ vai xuống tay tôi, lười nhác nói: “Trời mưa rồi”
“Ừm, trời mưa rồi” tôi cuốn người, chôn đầu vào lòng Diệp Lê “Trời mưa phùn, thích hợp cho tình nhân tản bộ”
“Vậy đợi lát nữa chúng ta đi công viên một chút đi.”
“Được”
“Phương Ngưng, tớ đói bụng rồi”
“Muốn ăn gì?”
“Cái gì cũng được.”
“Ngoan” tôi nhìn đồng hồ báo thức, mười giờ rưỡi “Không còn sớm, vậy cùng ăn trưa đi”
“Được, nhưng mà hôn cho sớm tốt lành trước đã”
Tôi cười hôn lên cánh môi ấm áp của Diệp Lê, đang hôn thì từng đợt chuông cửa vang lên Diệp Lê bất mãn hỏi: “Sáng sớm như vậy ai đến vậy trời?”
“Sớm cái gì, sắp giữa trưa rồi” tôi vỗ vỗ mặt Diệp Lê, đứng dậy măc lên váy ngủ “Có thể là Hồng San, trước đây các cậu ấy cuối tuần hay đến bất ngờ lắm, tớ đi mở cửa, cậu mau dậy đó nha~”
Mở cửa qua nhiên là Hồng San, sau lưng còn có Điền Hàm, hai người trên tay cầm túi lớn rau dưa, còn vương vài gọt mưa, nhìn bộ dạng liền biết muốn đến đấy party rồi ~
“Bên ngoài trời mưa cũng thật kỳ lạ, hồi lớn hồi nhỏ” Điền Hàm một bên đổi giày, một bên ồn ào: “đúng là kỳ tích, Phương Ngưng của chúng ta có thói quen ngủ sớm dậy sớm nay cũng có thể muộn như vậy mới rời giường nha~”
“Cũng đúng nha” Hồng San phối hợp, mắt đảo quanh: “Phương Ngưng, dạo này cậu không có gọi điện cho tớ, nay còn rời giường muộn, nói đi, có phải cậu giấu trai trong nhà không?”
“Đi chết đi, trai đâu ra mà giấu?” Tôi nhận túi đưa vào bếp “Mua chi mà nhiều như vậy, cơ mà nói trước nha, cùng nhau làm đó, toàn một mình tớ làm không vui gì cả”
“Lần đó chúng ta không phải cùng nhau làm sao?” Điền Hàm cầm lấy kẹp tóc của tôi trên ghế salon, tùy tiện kẹp lên, bắt chéo chân bỉu môi nói: “Nói đến đàn ông, đầu năm này còn muốn tìm anh nào đẹp trai một chút, nhưng khó quá, trừ bỏ Chu Ân Lai nhất định không đụng tới người thứ hai”
“Nói mà không biết xấu hổ luôn kìa” tôi xoay người cào cào mặt Điền Hàm “Nói cứ như cậu và Chu Ân lai đã nắm tay dạo phố không bằng”
“Điền Hàm ra sao cậu còn không biết hả? Cậu ấy trước giờ nổi tiếng khoa trương rồi” Hồng San đứng bên cửa sổ cười nói: “Nói gì thì nói thì Cẩm Đào ca ca và cục cưng của thủ trưởng tuổi trẻ cũng rất đẹp giai đó”
Điền Hàm vung tay lên nói: “Vậy cũng kêu đẹp hả? Còn kém xa Tiểu Chu nhà tớ”
“Tiêu chuẩn cao coi chừng sau này không lấy được chồng đó” Hồng San liếc mắt khinh thường nói: “vợ của Tiểu Chu nhà cậu chắc cũng phải trí tuệ, độ lượng, nữ tính bla bla bla”
Điền Hàm bị Hồng San làm cho sặc, trên mặt thoáng đỏ, cúi đầu chấp nhận số phận nói: “Chúng ta không có tiếng nói chung, nghỉ nói chuyện đi”
Hồng San ở bên cạnh Điền Hàm xoay trái xoay phải, nhàn nhạt lên tiếng: “Thân ái, cậu thì chỉ cần có chỗ ở là được rồi, mấy cái khác đừng nghĩ tới”
Lúc này Diệp Lê mặc váy ngủ đi ra, chào hỏi Hồng San cùng Điền Hàm, Điền Hàm liền cười nói: “Hồng San còn tưởng Phương Ngưng giấu trai ở nhà, hóa ra là giấu mỹ nhân”
Hồng san cũng vui đùa nói:“ Không đúng hả? Còn nghĩ Phương Ngưng là kim ốc giấu nam, kết quả là Kim Ốc Tàng Kiều”
Diệp Lê ngắm nhìn chung quanh lên, nhìn nhưnghiêm trang nói: “Chỗ nào kim ốc? Phải là phòng nhỏ tàng kiều mới đúng chứ”
“Phương Ngưng, cậu nghe thấy chưa? Sau này nhớ dát vàng lên tường, như vậy mới không có lỗi với “Kiều” cậu đang giấu” Hồng San cười lớn nói với tôi, đột nhiên cậu ấy chạy tới chỗ tôi, nhìn chầm chầm vào cổ, sắc mặt có chút nghiêm trọng nói: “Phương Ngưng, chỗ này là bị muỗi cắn sao?”
Tôi cả kinh, hai tay che cổ, cho Diệp Lê để lại dấu vết không nghĩ tới vẫn để lại dấu vết, Điền Hàm cũng đi tới nhìn nhìn, bị hai người bạn đánh giá tôi đương nhiên xấu hổ, không khỏi liếc về phía Diệp Lê, Diệp Lê tựa hồcũng không nghĩ ra chuyện này, nhất thời sững sờ.
Hồng San nhìn tôi, lại nhìn Diệp Lê, Điền Hàm chợt nhảy dựng chỉ vào xương quai xanh của Diệp Lê nói: “Ra là Diệp Lê cũng có dấu hôn nhaaaaaaa”
Câu ấy vừa kêu lên nhất thời làm tôi và Diệp Lê hóa đá, Hồng San cúi đầu, sắc mặt âm trầm nhìn ra cửa sổ, cậu ấy không nói tiếng nào trầm mặc ngồi xuống ghế salon
Biểu tình của Điền Hàm rất thú vị, lúc thì nghẹn họng trân trối, sắc mặt ngũ sắc, khi thì hoài nghi, khi thì câm như hến, sau đó nhìn nhìn Hồng San, lại tự vỗ vỗ trán, hình như đã hiểu ra nhỏ giọng nói với tôi và Diệp Lê: “Hai cậu trước đi rửa sạch, sau thay quần áo, có gì chút nữa nói tiếp”
Chỉ có thể trước đi rửa sạch người, tôi vốn định tìm thời cơ thích hợp rồi nói quan hệ với Diệp Lê cho Hồng San và Điền Hàm biết, chỉ là không nghĩ tới hai cậu ấy sẽ biết dưới tình huống này, thật là….
————-
Bão tới:))))