Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng

Chương 6: Người Nhà Họ Sở


Đọc truyện Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng FULL – Chương 6: Người Nhà Họ Sở


Edit: Lengkeng_Sophie
Beta: uchihasaki
Sở Phong Thu là người không tệ, mẹ Sở Phong Thu cũng tốt, bất quá những người họ Sở còn lại thì không nói nên lời.

Sở Phong Thu bề ngoài anh tuấn như vậy, nhân phẩm cũng không kém, cho đến bây giờ cũng không cưới được vợ, hoàn toàn do đám người nhà này ban tặng.
Sở gia ở Đào Nguyên thôn chỉ tính là một gia đình phổ thông, đứng đầu một nhà cũng chính là cha Sở Phong Thu, tên gọi là Sở Tuấn Tài.

Sở Tuấn Tài từng thú một người vợ trước khi thú thím Sở, sinh hạ một nam một nữ, sau đó chết, sau này lại cưới thím Sở, sinh hạ Sở Thu Phong.

Có người nói mẹ kế này cũng không phải là thứ tốt, có người nói có mẹ kế còn có bố dượng, rất nhiều người nói này nói nọ, nhưng ở Sở gia không hề như vậy.
Tính tình thím Sở rất tốt, đối với một trai một gái của Sở Tuấn Tài rất tận tâm tận lực, nhưng bọn họ lại đối với thím Sở giống như kẻ thù, giống như bà hại chết mẹ bọn họ.


Mỗi ngày ở bên ngoài biểu hiện giống như thím Sở ngược đãi bọn họ, ở nhà cũng nói với Sở Tuấn Tài rằng thím Sở không tốt.

Mà Sở Tuấn Tài thì sao? Có lẽ liền bởi vì thím Sở sẽ không cãi lại, không giống người vợ trước luôn đè nặng một đầu ông ta như vậy, ngược lại để cho ông ta có thói quen bày ra cái vẻ đương gia, luôn đem tất cả mọi việc của hai đứa bé kia để cho thím Sở lo lắng, nói bà phải hiền lành rộng lượng, ngay cả con của thím Sở sinh đều phải nhường cho ca ca tỷ tỷ.

Sở Tuấn Tài nói, Sở Phong Thu có mẹ, hai đứa kia không có mẹ, liền lấy điểm ấy làm lí do.
Quanh năm suốt tháng cứ như vậy, thím Sở cùng Sở Phong Thu ở trong cái nhà đó hoàn toàn không giống người nhà, mà như là người từ ngoài đến, ba người kia mới là người một nhà.
Ngay từ đầu người trong thôn thật đúng là bị con lớn nhất cùng đại nữ nhi của Sở Tuấn Tài lừa dối, cho rằng thím Sở thật sự là mặt hiền tâm ác, nhưng bao nhiêu năm trôi qua, người ta có ngốc cũng phát hiện không phải như vậy, đều rất là đồng tình thím Sở cùng Sở Phong Thu, nhưng đây là chuyện nhà người ta, trừ bỏ đồng tình, cũng quản không xong.

Nhưng một điểm duy nhất tốt chính là vài người họ Sở kia thanh danh hoàn toàn thối nát rồi, còn thanh danh của thím Sở cùng Sở Phong Thu hoàn toàn ngược lại với những người đó.
Sau này Sở Phong Thu vừa được hơn mười tuổi, thành một tiểu tử rất đẹp trai, từng đóa hoa đào bay tới tấp, hắn có thể dễ dàng tìm được một người vợ thích hợp, nhưng cuối cùng lại bị một đóa hoa đào thối đập tan.

Đóa hoa đào thối này chính là cô nương bên nhà mẹ đẻ vợ đầu tiên của Sở Tuấn Tài, nhìn trúng Sở Phong Thu nên nhất quyết phải gả cho hắn.


Cô nương kia muốn chết muốn sống, Sở Tuấn Tài liền định ra cửa hôn sự này cho Sở Phong Thu, nhưng Sở Phong Thu không đồng ý, đừng nói cô nương kia hắn không thích, chỉ cái chuyện cô nương kia là bà con của đại ca hắn, hắn đã không thích rồi.
Sở Tuấn Tài nói cha mẹ chi mệnh mối chước ngôn, Sở Phong Thu không cưới cũng phải cưới, Sở Phong Thu chính là không chịu cưới, sau này cô nương kia cũng không biết thế nào lại chết, người trong nhà nàng ta nói là bị Sở Phong Thu làm cho tức chết, nói hắn khắc thê lại vô tình, tuyên bố ai dám gả đến Sở gia liền sẽ không có ngày lành, đại ca đại tỷ của Sở Phong Thu cũng nói muốn gả vào cũng được, nhưng nhà bọn họ không cho sính lễ, còn muốn rất nhiều đồ cưới, nếu không đừng nghĩ thành thân.
Mà thời này, một nhà mà cha mẹ chưa phân gia, chỉ cần cha mẹ không mở miệng, mặc kệ lý do gì cũng không có biện pháp ở riêng, mà cha mẹ cũng đối với chuyện cưới hỏi của con cái có quyền can thiệp, bọn họ không mở miệng, trước không nói sẽ bị người nghị luận, cũng bị chì chiết.

Cho dù không cần sính lễ, tặng rất nhiều của hồi môn đồ cưới thật vất vả gả vào, cũng sẽ bị người làm khó dễ, loại cuộc sống này rất không dễ chịu, thế cho nên rất nhiều cô nương đánh trống lui quân.
Cũng có nhà kia có độc nữ (chỉ có một nữ nhi duy nhất) muốn kén rể Sở Phong Thu, người nhà họ Sở đều tâm động, nhưng Sở Phong Thu không vừa ý, thím Sở cũng không vui.
“Cho nên Sở Phong Thu liền đến này tuổi còn chưa có thành thân?”
Hà Hoa nghe mẹ nói bát quái của Sở gia, thật sự là đồng tình thím Sở, ừm, cũng có chút đồng tình Sở Phong Thu, nghĩ tới một người cao lớn như vậy lại bị ngăn cản nhiều hoa đào như vậy a.

Nhưng bởi vì cái dạng này, mới đến phiên chính mình đi? Nghĩ xong, Hà Hoa lại cảm thấy chính mình giống như gặp may.
Lý Hương Chi gật đầu nói: “Cũng không phải vậy sao, thím Sở cũng bởi vì hôn sự hắn mà sốt ruột, bất quá Phong Thu giống như không vội, ca con cũng nói hắn không phải người mềm yếu, thực sự coi trọng cô nương nhà ai, khẳng định sẽ nghĩ biện pháp thú về.


Hắn đến bây giờ không thành thân, cũng có nguyên nhân của hắn.”
Hà Hoa nói: “Nói như vậy, hắn là coi trọng khuê nữ của mẹ sao?”
“Phi, thật không biết xấu hổ!” Lý Hương Chi nhéo má Hà Hoa một cái, cũng không dùng lực, còn có chút buồn cười, nghĩ khuê nữ của mình xem ra cũng coi trọng Sở Phong Thu, cũng là, công tử đẹp trai như vậy làm sao có thể chướng mắt? Chỉ hiềm một nỗi tình huống Sở gia thật đúng là có chút làm cho người ta khó xử, có nên đem nữ nhi gả qua hay không?!
Hà Hoa cười nói: “Mẹ, da mặt con mấy ngày nay đều dày, có cái gì còn thẹn thùng, đây chính là chung thân đại sự của con, con đương nhiên thận trọng.

Mẹ, mẹ cảm thấy được không?”
Lý Hương Chi nói: “So với mấy người đề thân cho con lúc trước kia, đương nhiên là khác nhau trên trời dưới đất.

Bất quá chính là vài người nhà của họ, dù sao về bên đó thím Sở sẽ che chở cho con, mà Sở Phong Thu cũng muốn thú con, nguyện ý che chở con, sẽ không cho con bị khi dễ, mẹ vẫn lo lắng a.”
Hà Hoa nghĩ nghĩ, nói: “Cuộc sống chính là tự mình tạo ra, con cảm thấy con có thể sống tốt.”
Hà Hoa nghĩ niên đại này gả đến nhà ai đều chậm rãi ở chung, chậm rãi cọ sát, muốn đụng tới cả nhà đều tốt thì cơ hội quá nhỏ, có thể có một tướng công cùng mẹ chồng che chở chính mình đã là vạn hạnh, về phần người khác, chậm rãi thu thập! Trọng yếu nhất là, Hà Hoa nàng nhìn trúng Sở Phong Thu, cùng với mù hôn câm gả, nàng tình nguyện gả cho người đàn ông nàng nhìn thuận mắt còn có chút tâm động này.

Ở thời điểm thanh danh của nàng bị hủy không lâu lắm, Sở Phong Thu quả thực chính là cỏ linh chi trong một đống cỏ thối, rất hợp mắt nàng, nàng vượt mọi chông gai cũng không sợ.
Lý Hương Chi vừa nghe Hà Hoa nói lời này chỉ biết Hà Hoa rất vừa lòng cửa hôn sự này, thở dài.


Kỳ thật bà cũng biết hiện tại loại tình huống này, Sở Phong Thu là con rể tốt nhất rồi.

Bên Sở Phong Thu có phiền toái, Hà Hoa bên này cũng có phiền toái, hai người ai cũng đừng nói ai tốt hơn ai.
Truyện được đăng tạitieulienlien.wordpress.com
Sau khi thím Sở rời đi Trương gia liền đi tới dọc bờ sông nhìn thấy con đứng ở bên cầu chờ mình, bà cười cười, nghĩ nhi tử lần này xem ra là động tâm thật.

Trước kia bà vì hôn sự hắn mà phát sầu, hắn luôn nói không vội, nói bà không cần lo, bà chỉ biết con đối với chuyện thành thân không nhiệt tình lắm, nhưng lần đó nghe bà nói về Hà Hoa, nói là hắn có thể lấy được Hà Hoa thì tốt rồi, hắn cư nhiên đồng ý, thím Sở vốn đã thích Hà Hoa, vừa nghe con có ý, thì đi tới Trương gia ngay.
Nếu trước kia, thím Sở thật là có chút không dám hướng Trương gia cầu hôn, bởi vì tình huống nhà mình thật sự không tốt, nhưng hiện tại tình huống Hà Hoa cũng không phải đặc biệt tốt, liền ngay cả Dương Thạch Đầu trong thôn bọn họ đều dám đi cầu hôn, con mình tổng so với Dương Thạch Đầu kia tốt hơn nhiều, hơn nữa sau khi biết Hà Hoa là cô nương nhà ai, có chuyện con mình đã cứu Lý Hương Chi lúc trước, hẳn là phần nắm chắc cũng có thể lớn hơn một chút.

Lúc này thím Sở mới tự mình đến cửa nói ra chuyện này, sở dĩ không tìm bà mối, cũng là nghĩ nếu Trương gia không đồng ý, không cần náo đến càng nhiều người biết.
“Trương gia người ta nói thương lượng một chút, chờ suy nghĩ xong sẽ báo tin.”
Thím Sở nói với Sở Phong Thu, cùng con đi về nhà, thấy con cao lớn anh tuấn, nghĩ hắn có thể cùng Hà Hoa thành thân thì thật tốt quá, bà tin con mình có thể bảo vệ được Hà Hoa, chính mình cũng sẽ cố gắng che chở Hà Hoa, đến lúc đó bọn họ vui vẻ sống, không để ý đến đám người làm cho người ta khó chịu kia là được.
Sở Phong Thu gật đầu, nghĩ đến cô nương dám đá người, dám vung dao, dám hung dữ uy hiếp người kia, nở nụ cười, cảm thấy nàng khẳng định sẽ không sợ mấy người kia trong nhà mình..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.