Cuộc Sống Mỹ Vị Của Tiểu Nương Tử

Chương 72


Đọc truyện Cuộc Sống Mỹ Vị Của Tiểu Nương Tử – Chương 72

Editor: Linh

“Thật ra chuyện này ta hỏi thăm hay không hỏi thăm đều là một kết quả.” Trường Bình thấp giọng nói, “Hướng Vân Cẩm vẫn luôn nhìn nàng không thuận mắt, cảm thấy nàng muốn làm hỏng hôn sự của nàng ta. Việc này nếu chúng ta tra ra, Huyện thái gia này không có vấn đề gì, nàng ta đương nhiên cảm thấy vốn nên như thế. Nếu tra ra chút gì ngoài ý muốn, nói cho nàng ta, nàng ta cũng không nhất định sẽ tin tưởng, sẽ cảm thấy là chúng ta tồn lòng muốn làm hỏng hôn sự của nàng. Coi tính tình của nàng, bất luận như thế nào đều sẽ tìm cách gả cho Huyện thái gia.”

“Chàng ngược lại nhìn thấu triệt.” Vân Hoan nói, “Nếu không phải phụ thân tự mình dặn ta, ta cũng không muốn quản chuyện hỏng này. Mặc kệ tra ra cái gì, chúng ta nói chi tiết cho phụ thân, xử trí thế nào thì tùy phụ thân. Hướng Vân Cẩm tin cũng được không tin cũng chẳng sao, tùy nàng.”

Vân Hoan ngừng một chút, nói với Trường Bình: “Nếu không hay là ta đi tìm Triệu tiểu thư, hỏi rõ ràng?”

“Nàng đi tìm Triệu Tịch Nguyệt, ta đi tìm Triệu Nhị hỏi thăm chút. Quay đầu chúng ta lại nói.” Trường Bình giải quyết dứt khoát.

Hai nhà đang bàn hôn sự, Vân Hoan sợ đến Triệu phủ gặp phải Triệu phu nhân, nếu tương lai hôn sự không thành lại lộ xấu hổ, suy nghĩ, phái người đi mời Triệu Tịch Nguyệt đến Phong niên thực phủ.

Nàng mới chờ giây lát Triệu Tịch Nguyệt đã tới, vào cửa cũng không khách khí, hành lễ xong nói luôn, “Trước khi đến chỗ này ta cũng đang muốn đi tìm Đại nãi nãi đây.”

“Chúng ta cùng suy nghĩ rồi.” Vân Hoan nói.

“Chuyện này đấy, ta cũng rất ngoài ý muốn.” Triệu Tịch Nguyệt đi thẳng vào vấn đề nói, “Ngày ấy ta trở về phủ, đang nghĩ muốn nói với mẫu thân về chuyện của Hướng đại tiểu thư thì chợt nghe nói biểu ca đã đến Ung Châu. Ta vào cửa đã nghe thấy biểu ca nói với mẫu thân rằng thưởng thức Hướng đại tiểu thư như thế nào. Trong lời nói, hình như hai người đã từng gặp mặt, biểu ca là kinh hồng thoáng qua, trong miệng liên tục tán dương Hướng đại tiểu thư tài tình hơn người.”

“Hai người bọn họ gặp qua?” Vân Hoan trầm mặc, nghĩ đến Tô thị luôn luôn có rất nhiều thủ đoạn, nghe được hướng đi của Huyện thái gia, lại dẫn Hướng Vân Cẩm đi chế tạo một lần gặp ngẫu nhiên cũng không phải chuyện khó gì.


Vì gả tiến vào Quan gia, Tô thị liều mạng thật đấy.

“Ta muốn nói đến bên miệng, thấy biểu ca hưng trí dạt dào ta cũng không thể dội nước lã, chờ hắn đi rồi ta nói với mẫu thân Hướng Đại tiểu thư làm người không được thỏa đáng, mẫu thân mặc dù khó xử nhưng cũng không còn cách nào. Biểu ca từ nhỏ đã là người có chủ ý, mẫu thân cũng không làm chủ được hắn. Biểu ca nhận định người này, mẫu thân cũng không biết khuyên thế nào.” Triệu Tịch Nguyệt nói.

“Vị biểu ca kia của ngươi hình như thăng chức rồi hả?” Vân Hoan lại hỏi.

Triệu Tịch Nguyệt gật đầu nói: “Đúng là có nghe nói. Biểu ca còn cố ý vì chuyện này đến cầu mẫu thân, muốn sớm ngày thành thân.”

Tất cả không khác gì với Tô thị nói, hay là Hướng Vân Cẩm thật sự đến vận, đạt được mong muốn?

Vân Hoan bụng đầy hồ nghi trở về nhà, Trường Bình đã sớm ở trong phòng chờ nàng, thấy nàng liền nói: “Triệu Nhị đối vị biểu ca này rất không muốn gặp, nói hắn từ nhỏ đã hiểu chuyện, trước mặt người ngoài một bộ tao nhã, trên thực tế….”

Trường Bình nhớ tới biểu cảm lúc đó của Triệu Du Hoán, một bộ hận nghiến răng nghiến lợi lại hơi ghen ti, “Tiểu tử Thành Chương này á….”

Âm cuối kéo dài đầy ý vị thâm trường, Trường Bình cẩn thận cân nhắc một hồi, cơ bản chính là: “Sợ là ở trước mặt người ngoài, các phương diện hắn đều thắng Triệu Nhị một bậc. Mặc dù Triệu Nhị không muốn gặp hắn, nhưng là không nghe nói người kia có vấn đề gì lớn. Chỉ là nghe nói sau khi phu nhân hắn qua đời, hắn chịu đả kích rất lớn, thân thể có chút không được tốt.”

“Thì phải là…. Không có vấn đề gì lớn?” Vân Hoan thế này mới yên tâm, “Nếu đã như vậy thì chúng ta trở về bẩm báo phụ thân đi. Hôn sự này nên làm thì làm thôi.”


Tuy rằng Vân Hoan không muốn thấy Hướng Vân Cẩm sống tốt, nhưng là, nếu nàng ta có thể gả xa, đừng cả ngày lắc lư trước mặt nàng, Vân Hoan cảm thấy chưa hẳn đã không phải chuyện tốt. Nào biết nàng vừa dứt lời, Trường bình lắc đầu nói: “Không vội. Ta phái người đến nơi Huyện thái gia này làm việc hỏi thăm một chút, nếu thật sự thỏa đáng, lại đi bẩm nhạc phụ đại nhân. Dù gì cũng chỉ là chuyện hai ba ngày, không chậm trễ được hôn sự của bọn họ.”

“Vẫn là chàng suy nghĩ chu toàn.” Vân Hoan đáp, nghĩ không cần vì người không liên quan mà làm hỏng tâm trạng, ghé vào trong lòng Trường Bình, câu được câu không vuốt cằm hắn, dính một hồi lâu mới hỏi hắn, “Buổi tối muốn ăn gì, ta làm cho chàng ăn.”

“Nàng….” Trường Bình vẻ mặt xấu xa, bị Vân Hoan gãi trong lòng liên tục ngứa, không muốn nhịn nữa, tay vừa duỗi liền ôm nàng vào trong lòng, tử hình ngay tại chỗ.

Trong đêm Vân Hoan ngủ mơ mơ màng màng, cảm thấy bên tai luôn có người hát, “Nói hoàn dương liền hoàn dương, âm ca sửa thành dương ca hát. Âm ca đưa vong quy thiên giới, dương ca bảo vệ xướng ca lang. Nói hoàn dương liền hoàn dương, đưa dương hoàn đến trên cối xay. Trái đẩy ba chuyển sang kiếp khác quý tử, phải đẩy ba chuyển Trạng nguyên lang. Nói hoàn dương liền hoàn dương, đưa dương hoàn đến trên băng ghế. Hiếu gia băng ghế ngừng tang, chỉ cho phép ngàn năm ngừng một lần, không được vạn năm dừng đôi lần….”

Một tiếng lại một tiếng hát, tiếng ca đặc biệt thê lương.

Đời trước Trường Bình qua đời, nàng mới gả vào cửa, đứng bên ngưỡng cửa nghe người bên trong thê lương hát khúc này. Lúc đó nàng nghe cũng muốn rơi nước mắt, bây giờ bên tai đột nhiên vang lên tiếng ca này, nàng đột nhiên cả kinh, đứng lên lau mặt mới biết là bị bóng đè, cả người đầy mồ hôi lạnh.

Bên ngoài phòng chẳng biết mưa rơi từ lúc nào, sắp vào thu, một lớp mưa thu thêm một lớp khí lạnh, bên cạnh Trường Bình đang ngủ say ngọt, miệng lẩm bẩm hai câu quay lưng lại.

“Sao lại đột nhiên mơ thấy tiếng ca điềm xấu vậy đây…” Vân Hoan lau mồ hôi, ngồi dậy dịch dịch chăn cho Trường Bình. Đang muốn uống nước, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng goc cửa nhẹ, rồi sau đó là tiếng hô kèm theo sốt ruột của Thạch đầu: “Đại nãi nãi, Đại gia mau tỉnh…”

Trong lòng Vân Hoan dâng lên một dự cảm xấu, vội vàng mở cửa, Thạch đầu lau nước mưa trên mặt, sốt ruột nói: “Đại nãi nãi ngài tỉnh là tốt rồi. Nhà nương gia ngài vừa phái người đến, bảo ngài nhanh chóng về nhà một chuyến, nói lão gia thông gia ban đêm đột nhiên bệnh nặng, sợ là không tốt!”


Tay Vân Hoan run lên, vội vàng gọi Trường Bình dậy, hai người cũng chẳng quan tâm thu thập, leo lên xe ngựa liền đi tới Hướng phủ.

Lúc này Hướng phủ đèn đuốc sáng trưng, khi Vân Hoan vào cửa liền thấy Lâm đại phu Lâm Nguyên Tu. Ông đi ra sắc mặt hơi ngặng nề, thấy Vân Hoan hành lễ, nói: “Hướng lão gia thân mình vẫn luôn rất tốt, nếu gặp phải phong hàn, thuốc ta đưa cũng đủ chữa…. Sao lại càng nặng hơn chứ? Nếu cô nãi nãi có phương tiện, có thể gọi hạ nhân trong phủ đến không, ta muốn cẩn thận hỏi ẩm thực sinh hoạt hằng ngày của Hướng lão gia?”

“Đương nhiên là được!” Vân Hoan vội bảo Dương di nương đi an bày, bản thân vào phòng, Tô thị đang ở một bên khóc lợi hại, gào khóc khiến Vân Hoan đau đầu, thấy nàng tiến vào mới ngừng khóc, nói: “Vân Hoan, bây giờ phải làm sao mới được đây!”

“Khóc cái gì, ta còn chưa có chết đâu!” Trên giường, Hướng Hằng Ninh gầy yếu nhưng vẫn thanh tỉnh, giãy dụa muốn ngồi dậy, Vân Hoan vội vàng đi lên trấn an ông, ông vô lực khoát tay nói: “Mời Tô di dương ra ngoài đi, ầm ĩ muốn chết.”

Lúc này Vân Hoan mới cảm thấy cha nàng sợ là thật sự hồ đồ, ông chưa bao giờ gọi Tô thị là Tô di nương, bây giờ bệnh nặng, ngược lại lại cho Tô thị một cái thân phận thích hợp. Tô thị cũng tức giận, đang muốn biện giải, Vân Hoan dùng ánh mắt sai người bên cạnh kéo bà ta ra ngoài.

Ban ngày còn gặp qua Hướng Hằng Ninh, đến ban đêm, ông vậy mà mặt xám như tro tàn. Vân Hoan không phải đại phu, trong lòng càng thêm sốt ruột, không biết là bệnh gì, thế nhưng đến nhanh như vậy.

Hướng Hằng Ninh dựa thành giường, ho khan hai tiếng, gầy yếu nói: “Hoan nhi, chuyện ban ngày ta bảo con hỏi con nắm chặt thời gian chút… Ta chỉ sợ không chống đỡ được mấy ngày nữa.”

“Cha người yên tâm, người nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.” Hướng Vân Hoan trấn an, nghĩ nghĩ nói, “Ta và phu quân đều đã hỏi qua Triệu Nhị gia và Triệu đại tiểu thư, hai người bọn họ nói đến Thành Huyện lệnh đều là khích lệ. Phu quân không yên tâm lắm nên phái người đến nơi Thành Huyện lệnh cai quản hỏi thăm, hai ba ngày nữa sẽ có tin tức.”

“Trường Bình làm việc ta yên tâm.” Hướng Hằng Ninh vỗ vỗ tay Vân Hoan, vô lực lại lạnh như băng. Vân Hoan đang muốn nói chuyện, Hướng Hằng Ninh đã hôn mê bất tỉnh, nàng vội chạy ra ngoài gọi Lâm Nguyên Tu.

Lâm Nguyên Tu ngại bọn họ ầm ĩ, đuổi bọn họ ra. Trường Bình dìu Vân Hoan ra ngoài, hai người lập tức nghe thấy Tô thị gào khóc, “Ngươi nói sao Vân Cẩm nhà ta mệnh lại khổ vậy chứ! Nếu lão gia không qua được…. hôn sự sẽ bị trì hoãn, ba năm sau, con ta thành gái lỡ thì, biết đi đâu tìm được chốn tốt đây!”


“Nương, ta làm sao bây giờ….” Bên cạnh Hướng Vân Cẩm cũng khóc thút thít.

Trong lòng Vân Hoan nổi lên ghê tởm, dù tính tình có tốt đến mấy cũng không nhịn được, tránh khỏi tay Trường Bình, ba hai bước liền đến trước mặt Hướng Vân Cẩm, dùng hết sức lực của bản thân, hung hăng tát Hướng Vân Cẩm một cái. Hướng Vân Hoan hành động quá nhanh, Hướng Vân Hoan còn chưa kịp tránh đã bị nàng tát, lập tức cố sức lui về sau, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, trong miệng cũng bốc lên mùi máu tươi.

“Ngươi!” Hướng Vân Cẩm giơ tay muốn đánh lại, tay nâng đến không trung lại bị người bắt lấy, nàng ta nhìn lại, Tống Trường Bình đen mặt gắt gao bắt lấy cổ tay nàng ta, giống như xách gà con, xách nàng ta sang bên cạnh.

“Ngươi còn muốn đánh ta?” Hướng Vân Hoan hừ lạnh một tiếng, mắng: “Cha ở bên trong chưa biết sống chết, ngươi lại nghĩ bản thân thành thân thế nào! Nếu không phải phụ thân năm lần bảy lượt nói với ta, bảo ta đối ngươi tốt chút, ta nhất định sẽ nói cái phẩm hạnh này của ngươi cho cả thiên hạ nhìn! Nhìn xem đến lúc đó ngươi còn xuất giá thế nào!”

Hoàng đế Đại Tề lấy hiếu trị thiên hạ, ghét nhất là người bất hiếu, nếu nữ tử bất hiếu, dù có mĩ mạo như hoa cũng không có người muốn.

Hướng Vân Cẩm tự biết đuối lý, lúc này Vân Hoan lại có Trường Bình làm chỗ dựa, lặp tức nàng ta cũng chỉ có thể ăn mệt đứng ở một bên, dựa vào trên người Tô thị.

Lâm Nguyên Tu đi vào một hồi lâu mới đi ra, nhíu mày nói với mọi người: “Hướng lão gia bệnh này đến quá nhanh, trước mắt ta cũng thúc thủ vô sách. Ta trước khai đơn thuốc giữ lại mạng hắn, chờ ta hỏi xong hạ nhân lại nói.”

“Lâm đại phu ông có được hay không vậy! Không được chúng ta lại đổi người khác!” Tô thị thốt ra, dù Lâm Nguyên Tu có tu dưỡng tốt cũng bị những lời này chọc giận, quay đầu ứng một câu, “Tô Thiên….”

Một chữ ‘Lạc’ ngậm trong miệng Lâm Nguyên Tu, suýt thì bật ra.

Tô thị trái tim đập mạnh, Lâm Nguyên Tu đã ngậm chữ Lạc về, căm giận nói: “Nếu ta không xem được bệnh này, mười dặm xung quanh Ung Châu cũng không người nào có thể xem được! Nếu phu nhân không tin ta, có thể tự mình đi tìm danh y!”

Vân Hoan toàn tâm toàn ý dừng trên bệnh của Hướng Hằng Ninh, lập tức cũng không nhận thấy cái gì bất thường, chặn lại nói: “Y thuật của Lâm đại phu thế nhân đều biết, đại phu đừng giận, vẫn là cứu người quan trọng hơn! Sống chết của gia phụ, tất cả đều dựa vào Lâm đại phu rồi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.