Cuộc Sống Mỹ Mãn

Chương 4


Đọc truyện Cuộc Sống Mỹ Mãn – Chương 4

“Em đã từng có chuyện tình cảm với ai chưa
vậy?”Dừng trước đèn đỏ, mặt bị che khuất, Hàn Vệ Vũ
đột nhiên mở miệng hỏi, “Nói cách khác là em từng thích
qua người nào đó chưa?”

Tống Uyển Yểu thành thành thật thật lắc đầu: “Không
có.”

Hàn Vệ Vũ quay đầu lại nhìn cô, trong ánh mắt đầy
vẻ tìm tòi nghiên cứu: “Thời điểm các nữ sinh khác có
mối tình đầu, em đang làm gì?”

“Học tập, đọc sách.”

“Vậy có phải em học tập học đến mê muội
hay là đọc sách đến ngây người?”

“Tôi mới không ngốc đâu, tôi học hành rất
tốt! Nhưng còn anh ở trung học đánh nhau với người ta nên khẳng định là một học
sinh có vấn đề!”

Ánh mắt của Hàn Vệ Vũ đảo qua một vòng trên mặt
cô, sau đó thực chắc chắn gật gật đầu: “Em nha, may
mắn là gặp anh nếu không em sẽ chết già trong nhà đó”

Tống Uyển Yểu tức giận la lên: “Anh
mới chết già trong nhà, không đúng, anh phong lưu như vậy sao có thể chết già
trong nhà được, vậy anh cũng đừng quan tâm đến chuyện của tôi , trước hết lo
cho bản thân anh đi, miễn cho ngày nào đó không cẩn thận bị nhiễm
bệnh hoa liễu!”

“Ha ha ha…” Hàn Vệ
Vũ cười không ngừng, “Đâu có ai giống em như vậy
rủa bạn trai của mình.”

Tống Uyển Yểu “Hừ” một tiếng: “Hơn
nữa, tôi không thích đàn ông, chẳng lẽ không thể thích phụ nữ sao?”

“A ——” Hàn Vệ
Vũ kinh hãi, “Em là les ah?” *less
viết tắt của chữ lesbian là đồng tính nữ*

Tống Uyển Yểu nói: “Đáng tiếc tôi
không phải.”

Hàn Vệ Vũ bị dáng vẻ của cô làm anh cười ha ha, cười
lớn một trận, giọng của anh thật thấp, bỗng nhiên than một câu:“Em
nha.”

“Anh lại làm sao vậy?”

“Em không hiểu sao?.”

Cô không hiểu ? Nói vậy có phải là nghi ngờ sự chuyện
nghiệp được rèn luyện hàng ngày của cô không ?

Tống Uyển Yểu khó nhịn cười một tiếng, đảo mắt một

vòng, hỏi: “Lần trước anh nói thích tôi
nhiều năm như vậy, vậy vài năm nay anh có mấy người phụ nữ? Theo lý
thuyết, chắc là không ít đâu. Theo cách nói của anh, anh đối tôi nhớ mãi không
quên nhưng đồng thời cùng phụ nữ khác lên giường, đã nghĩ gì vậy? Hay là
những người phụ nữ đó toàn bộ đều bị định nghĩa là “Bạn tình” ?”

“Anh là một người đàn ông bình thường mà.” Hàn Vệ
Vũ im lặng nửa ngày, rốt cục nói, “Cũng chỉ muốn
tìm cách phát tiết, vậy được không.”

Tống Uyển Yểu đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, cô
dùng cách này làm ra vẻ đã hiểu được giống như coi anh là người bệnh để
chuẩn đoán làm cho Hàn Vệ Vũ cảm thấy rất căm tức.

Đánh giá xong, Tống Uyển Yểu thu hồi ánh mắt bắt đầu
trình bày quan điểm của mình: “Đàn ông giống
như anh vậy từ nhỏ đến lớn không biết tôi đã gặp bao nhiêu rồi, phương hướng
bài luận văn tốt nghiệp của tôi chính là về tâm lý lưỡng tính, vì để viết bản
luận văn kia tôi tìm tư liệu mất hết nửa năm. Tôi hiểu được sinh lý dục vọng
của đàn ông tựa như cơn hồng thủy, nếu không phải tự mình cố ý tạo ra đê đập
thì tuyệt đối sẽ không kiềm chế được, mà rất nhiều đàn ông căn bản không có ý
thức tạo đê đập cho nên dục vọng của họ không phải chỉ có mỗi một người phụ nữ hoặc là luyến ái kết hôn là có thể đủ . Các anh có thể đưa ra rất
nhiều cớ đường hoàng nhưng điểm mấu chốt là các anh không muốn tự bản thân mình
nhận thức mà luôn dựa vào cớ này nọ, giống như tôi còn yêu vợ tôi và phụ nữ bên
ngoài chỉ là chơi đùa , đừng lo lắng. Cho nên tình yêu và sở thích của các anh
là hai thứ riêng biệt , tôi nói vậy đúng không. Tôi rất hiểu như vậy nên mới
không ôm hy vọng. Nếu vừa rồi anh thừa nhận em gái nhỏ gì đó là bạn gái của
anh, ít nhất người ta không cùng anh lên giường ngay cả danh phận đều
không có thì ấn tượng của tôi đối với anh còn có thể tốt hơn một hai phần.”

Các loại tư vị trong lòng Hàn Vệ Vũ hòa quyện cùng một
chỗ nhưng trên mặt lại bất động không có biểu tình gì: “Em
nói nhiều như vậy là vì không tin anh yêu em sao?”

“Yêu? Tôi không biết, có lẽ vậy. Nhưng mà
nói thật ra nếu không nói chuyện tình yêu, ngoài thân nhân ra anh là đàn ông đầu tiên tôi tiếp xúc gần gũi, cảm giác đó không phải là quá xấu. Ít nhất
tôi không nghĩ như vậy làm người ta không thể chịu được.”

“Em cũng đủ thẳng thắn đó.” không
biết Hàn Vệ Vũ có phải đang khen ngợi lời nói của Tống Uyển Yểu không.

“Chẳng lẽ anh hy vọng tôi nói láo với anh
sao?” Tống Uyển Yểu hỏi lại, “Tựa
như lúc trước tôi đem thư tình của anh thật sự sửa xong mới trả lại cho anh,
chẳng lẽ anh càng hy vọng tôi xem cũng không thèm xem mà lập tức ném đi?
Tôi muốn làm người thì phải chân thật.”

Hàn Vệ Vũ vuốt vuốt mũi: “Những
lời này có thể nói với anh không sao, trăm ngàn lần đừng nói với những người
khác, anh sợ người ta sẽ bắt em lập tức.”

“Người khác muốn nghe tôi cũng không nói
đâu, tôi xem anh cũng không không phải là người giả dối nên mới nói với anh một
chút.”

Hàn Vệ Vũ rất muốn cười, anh cảm thấy cùng cô nhóc kia
ở chung một chỗ tâm tình thật sự thoải mái, lại có chút tức giận, cũng bị khí

thế ép người trong lời nói của cô làm buồn bực không nhỏ, thú vị ở chổ là còn
có thể có cảm giác bị cô chọc cười. Vậy mà cô cố tình từ đầu tới cuối đều có
biểu tình lãnh đạm như băng qua qua lại lại, nói lên những suy nghĩ đó của
mình, giọng nói bình tĩnh giống như không hề cảm thấy lời của cô sẽ làm cuộc
sống xảy ra nhiều ý tưởng như vậy.

Tâm tình của Hàn Vệ Vũ đột nhiên trở nên tốt hơn, anh
cảm thấy mình thật sự rất tinh mắt .

Đến rạp chiếu phim, có một bộ phim bom tấn tên là gián
điệp siêu sao đang rất nổi tiếng hiện nay. Mua xong vé, Hàn Vệ Vũ nhìn chỗ bán
Coca và bỏng ngô hỏi Tống Uyển Yểu:“Muốn anh mua cho em một
chút bỏng ngô lát vừa xem phim vừa ăn không?”

Tống Uyển Yểu đang ngồi trên ghế cao ở khu chờ đợi,
chống cằm đánh giá chung quanh, đầu cũng không quay lại nói:
“Không cần đâu.”

Ở khu ngồi chờ có mấy đôi tình nhân, họ đều giống như
đôi chim sẻ thân mật dựa vào nhau, chiêm chiếp nhỏ giọng nói chuyện. Ngồi bên
người Hàn Vệ Vũ là một người đẹp nhưng hoàn toàn không hiểu tình cảm, một
hồi xem áp phích một hồi xem tủ kính bày đồ lưu niệm, ánh mắt không giây
phút nào dừng trên người anh .

Hàn Vệ Vũ hơi xấu hổ, hỏi thêm lần nữa: “Nếu
không, anh đi mua chút bỏng ngô nhé?”

“Anh muốn ăn thì mua đi.”

Hàn Vệ Vũ dở khóc dở cười: “Không
phải anh muốn ăn, cái loại đồ ăn vặt này không phải phụ nữ các em thích nhất
sao?”

“Ai nói vậy? Tôi không thích ăn.”

Hàn Vệ Vũ xoa mũi, ngượng ngùng nhìn nhìn bốn phía,
đành phải tìm cớ nói: “Vậy em có thích ăn ô mai hay kẹo
linh tinh gì không, anh đi xuống siêu thị dưới lầu mua cho em.”

“Tôi cái gì cũng không thích ăn.” Tống
Uyển Yểu rốt cục nhìn anh liếc mắt một cái, “Vừa rồi ở trên
bàn cơm không phải nói sao, tôi không hề soi mói thức ăn.”

Hàn Vệ Vũ tức giận: “Em còn không
bằng soi mói đâu, ít nhất như vậy còn có thể làm cho người ta có phương hướng,
còn anh ngay cả muốn ân cần với em cũng không biết nên làm gì bây giờ.”

“Anh nên tiết kiệm sức lực đi, là đồ của
anh thì có chạy cũng không thoát, không phải của anh, anh có ân cần bao nhiêu
cũng không có ích lợi gì đâu?” Tống
Uyển Yểu nhìn vào mắt Hàn Vệ Vũ nói ra suy nghĩ của mình, rồi lại bổ sung, “Tôi
thuộc loại người sau.”

Khi nghe nửa câu đầu Hàn Vệ Vũ hơi mừng thầm nhưng đến
nửa câu sau thì máu nóng đã xông lên tới não, tâm tình của anh cũng bị kích

động, lau mặt: “Vì sao, em nói dễ nghe chút với
anh, không được ah?!”

Giọng của Hàn Vệ Vũ hơi cao làm cho mấy đôi tình nhân
chung quanh đều ngẩng đầu lên, vừa thấy bộ dáng Hàn Vệ Vũ giống như hung thần
ác sát thì lập tức thức thời thu ánh mắt lại.

Tống Uyển Yểu kinh ngạc liếc anh một cái, cô không tự
giác hơi hơi hé miệng ra, môi hồng phấn bĩu bĩu làm cho Hàn Vệ Vũ nhớ tới
cánh hoa hồng lúc sáng sớm, nhưng lời nói phun ra lại giống như làm cho
người ta tức giận nhẫn nhịn không được: “Tức giận? Muốn
nghe lời dễ nghe sao? Bây giờ tôi nói tôi yêu anh, dễ nghe nhưng anh có thể tin
sao? Đó là làm nhục chỉ số thông minh của tôi?”

Hàn Vệ Vũ trừng mắt cô, trên mặt xẹt qua một bóng ma,
mà sự tức giận trong mắt anh thoáng mang theo một vẻ bạo ngược mơ hồ. Tống Uyển
Yểu hoảng hốt giống như cũng ý thức được cái gì, kinh hãi giật mình một cái, cô
cúi gầm mặt, Hàn Vệ Vũ thấy hàng lông mi dài đáng yêu của cô run lên .

Hàn Vệ Vũ thử thăm dò vươn tay nhẹ nhàng đặt tay lên
tay của Tống Uyển Yểu để ở trên bàn, Tống Uyển Yểu dường như muốn rụt lại , cô
ngẩng đầu sợ hãi nhìn vào mắt Hàn Vệ Vũ, Hàn Vệ Vũ chậm rãi nắm lấy ngón tay
của cô cầm trong lòng bàn tay mình: “Em yêu tôi,
chính là làm nhục chỉ số thông minh của em sao? Huh, Cô hai nhà nhọ Tống?”

Tống Uyển Yểu không nói một lời, giọng Hàn Vệ Vũ trầm thấp có một loại mị lực kỳ lạ: “Yên tâm đi,
anh sẽ không làm gì đâu , nhưng anh dự đoán được cho dù tốn bao nhiêu tâm trí
anh cũng muốn có được em, hiểu không?”

“Tôi, tôi,… ” Tống
Uyển Yểu tránh tránh cổ tay, “Tôi cũng không phải vật này nọ.”

Hàn Vệ Vũ bật cười, sắc mặt hòa hoãn hơn, ngón tay ở
trên mu bàn tay mềm mại của cô tinh tế vuốt ve: “Em
cô nhóc này quả thật không phải vật này nọ, nói đạo lý rõ ràng, người khác đem
tấm chân tình đặt ở trước mặt em, em lại không màng, nói một cách thản nhiên có
thể làm người sống tức đến chết.”

Mãi cho đến khi bộ phim kết thúc, Tống Uyển Yểu không
nói gì nữa. Hàn Vệ Vũ nhìn dáng vẻ trầm mặc của cô, trong lòng không phải không
ảo não, anh biết hôm nay ước chừng đã dọa đến cô rồi, xem cô sau đó nhìn anh
với ánh mắt như con thú nhỏ mang theo sự cảnh giác và đề phòng.

Anh tự giễu cười cười, cũng chỉ có làm như vậy, cô mới
có thể ngoan ngoãn ngồi ở bên người anh, sẽ không lạnh như băng mang theo sự cự
tuyệt rõ ràng, cũng sẽ không giống con mèo nhỏ muốn giơ móng vuốt lên, nếu
không chú ý một chút sẽ làm người bị thương.

Xe chạy đến cổng khu xóm nhỏ, Tống Uyển Yểu bỗng nhiên
chần chờ hỏi: “Anh. .. Thật là xã hội đen sao?”

Hàn Vệ Vũ ngẩn ra: “Em nghe ai nói
?”

“Tôi chỉ đoán, tôi cảm thấy anh không
giống người khác, uhm, anh đừng nổi giận..”

Hàn Vệ Vũ mỉm cười: “Sao không
giống?”

Tống Uyển Yểu nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Lời
nói của anh rất lớn.”

“Nếu anh nói là đúng, em sợ không?”


“Sợ ư?” Tống
Uyển Yểu lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng nếu anh là
xã hội đen , vậy chắc là các anh là rất coi trọng chữ tín? Trong hai tháng, anh
đã đáp ứng rồi thì không thể đổi ý.”

Lại nữa rồi!

Gân xanh trên trán Hàn Vệ Vũ nổi lên, không thể lại
dọa cô nên anh cố gắng nén tức giận, khóe miệng mím chặt lại.

Tống Uyển Yểu lại nói đến một vấn đề: “Có
phải anh từ Mỹ trở về ? Uhm, chuyện này cũng là do tôi đoán, ba tôi vừa rồi mới
tham gia câu lạc bộ hội viên kia, tôi biết họ giống như cũng từ nước Mỹ
trở về .”

“Uhm.” Hàn Vệ
Vũ liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Uyển Yểu thấy tất cả đều là vẻ tò
mò, nên giải thích vài câu: “Anh học tại đại T, học
xong đi California du học.”

“Bối cảnh của anh rất giống ba tôi
đó.” Tống Uyển Yểu tỏ vẻ thật ngạc nhiên, “Nhưng
hiện tại xã hội đen cũng cần bằng cấp cao?”

Hàn Vệ Vũ dở khóc dở cười, anh không biết nên trả lời
vấn đề này như thế nào nữa, Tống Uyển Yểu hoang mang rối loạn bổ sung: “Tôi
không phải, … coi thường anh, tôi chỉ cảm thấy, cái kia. . .”

Nói cái gì cho phải đều trốn không thoát mang thành
kiến hiềm nghi, Tống Uyển Yểu uể oải cắn cắn môi, nhìn thấy cô khổ sở như vậy,
ngược lại tâm tình của Hàn Vệ Vũ lại trở nên tốt hơn.

Đến gara, Tống Uyển Yểu vừa mới xoay người muốn xuống
xe, Hàn Vệ Vũ bỗng nhiên cách ghế ngồi chồm lên ôm chặt lấy cô, thân hình cô bị
kiềm hãm, nghe được Hàn Vệ Vũ nói: “Thực không
muốn cho em đi.”

Hơi thở đàn ông tỏa ra khí nóng làm bay sợi tóc bên tai
cô, cô ngửi được mùi thuốc lá cùng bạc hà hợp thành hương vị không hình dung
được. Lần đầu tiên cô cùng một người đàn ông kề cận đến không còn khoảng cách
như vậy, cô thật sự hoảng hốt, thì ra đó là hơi thở của đàn ông , giống như
thật sự không mấy giống nhau.

Cánh tay của Hàn Vệ Vũ dùng chút sức, để lưng cô áp
sát vào ngực anh, anh thấy vài sợi tóc mai lòa xòa trên cổ trắng nõn của
cô, anh không tự chủ càng dùng sức.

Tống Uyển Yểu không né tránh, trong nháy mắt lúc đó,
cô thế nhưng giống như tâm linh tương thong, cảm giác được người đàn ông phía
sau đang trầm mê mang theo cảm giác không an toàn dày đặc.

Cô thực mờ mịt, ma xui quỷ khiến hỏi câu: “Anh
thật sự yêu tôi sao?”

Hàn Vệ Vũ thở dài một hơi, anh không nói gì, chỉ thật
cẩn thận áp mặt sát trên lưng của cô. Cách lớp vải mỏng, Tống Uyển Yểu cảm giác
được sự ấm áp, cảm giác ấm nóng lan tỏa trên làn da cô, nhưng lòng của cô
không giống như anh tưởng tượng như vậy không hề lộ ra một chút độ
ấm nào, anh nghe được cô nhẹ giọng cự tuyệt: “Chúng ta. . .
Không hợp nhau.”

Không hợp nhau?

Ba chữ này nhẹ rơi vào tai anh nhưng lại giống như nện
thật mạnh vào lòng anh, trong chớp mắt anh thật sự hận đến nỗi muốn bóp chết
cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.