Đọc truyện Cuộc Sống Mỹ Mãn – Chương 15
Sắc mặt Hàn Vệ Vũ
cực kì lạnh lẽo, anh đang đợi câu trả lời của cô, cô biết anh rất căng
thẳng, căng thẳng đến mức dù có dùng chiếc mặt nạ cứng rắn kia
cũng không thể che giấu được.
Thời gian thong thả
trôi qua từng giây từng giây một, Tống Uyển Yểu nhìn thấy mồ hôi trên
trán anh chảy xuống từ hai bên sườn mặt, thật ra cô cũng không khá hơn
anh.
Hàn Vệ Vũ không dám
bỏ qua một chút biểu hiện nào của Tống Uyển Yểu, khuôn mặt nhỏ
nhắn của cô lộ ra dưới bóng trăng xuyên qua từng khẽ lá, khuôn mặt
được trang điểm trang nhã bị nước mắt làm cho ướt nhem, mang theo một
chút yếu đuối trẻ con.
Anh dời ánh mắt đi,
tay đưa lên che miệng ho khụ một tiếng, nhìn vế phía ánh trăng trên
cao: “Khi anh vừa nhìn thấy em thì đã cảm
thấy em chắc chắn sẽ là bạn gái của anh. Nếu em làm bạn gái anh,
anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, anh sẽ bảo vệ em không bị người
khác bắt nạt, có thể làm cho em vui vẻ mỗi ngày, có thể giúp em
thực hiện rất nhiều nguyện vọng.
Hiện tại anh biết
không có ai muốn bắt nạt em, mỗi ngày em đều rất vui vẻ, người thân
của em có thể giúp em thực hiện rất nhiều nguyện vọng, nhưng hãy cho
anh một cơ hội để lấy thân phận của một người đàn ông bảo vệ em,
làm cho em càng vui vẻ hơn, thực hiện nhiểu nguyện vọng cho em hơn.
Anh biết em không
thích rất nhiều điểm trên người anh, anh sẽ sửa tất cả. Nhưng trước
tiên em có thể đồng ý làm bạn gái của anh được không?”
Hàn Vệ Vũ vô cùng lưu
loát nói ra những lời này, giống như đã tập rất nhiều lần trước
đó, Tống Uyển Yểu lại cảm thấy quen thuộc kì lạ: “Tôi…sao
lại cảm thấy hình như đã nghe những lời này ở đâu rồi thì phải?”
Hàn Vệ Vũ ngượng
ngùng liếc nhìn cô một cái:“Phong…phong thư tình
kia.”
Tống Uyển Yểu tìm tòi
trong biển trí nhớ, sau một lúc lâu, nói: “À”
Hàn
Vệ Vũ khó hiểu hỏi: “Sao cơ?”
Vừa dứt lời, hai người đột nhiên ngẩn ra, liếc
nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng cười rộ lên.
Bọn họ đều có một
loại cảm giác, cùng nhau hồi tưởng về thời gian đó, trong những năm
tháng xuân xanh tươi đẹp nhất, anh vẫn là một thiếu niên lỗ mãng, mà
cô vẫn là một cô gái xinh đẹp điềm đạm kiêu ngạo.
“Cô
bé” Hàn Vệ Vũ vuốt vuốt
tóc cô, có chút bất đắc dĩ nói: “Em giỏi
thật, đã nhiều năm như vậy mà vẫn chỉ có một chữ kia.”
Tống Uyển Yểu có
chút ngượng ngùng, nói không nên lời, cuối cùng nóng giận nói: “Anh
cũng thật không có sáng kiến, đã nhiều năm như vậy, anh làm sao vẫn
nói những lời đó chứ? Năm đó tôi đã góp ý cho anh, anh vẫn chưa xem
sao?”
Hàn Vệ Vũ hợp tình
hợp lí nói: “Những lời góp ý của em đều
chỉ là lí thuyết, em làm sao biết anh sẽ viết thư tình cho người
khác? Hơn nữa, anh yêu em, chỉ muốn sống cùng với em, chỉ muốn làm
cho em vui vẻ, yêu mà cũng phải nghĩ ra nhiều trò như vậy, anh không
cần.”
Tống Uyển Yểu nhìn anh
chằm chằm, người đàn ông này, mặc kệ là nghiêm túc suy ngẫm hay là
tưởng tượng lãng mạn, anh đều không chút do dự mà phá vỡ, còn cố
tình không để cho người khác phản bác được câu nào, anh luôn có thể
mạnh mẽ như vậy khiến cho cô bị cuốn theo tư duy của anh.
Cô thật sự không phải đối
thủ của anh.
Tống Uyển Yểu rũ mắt
xuống, nhụt chí dựa lưng vào tay vịn bằng đá cẩm thạch, Hàn Vệ Vũ
sốt ruột: “Rốt cuộc ý của em thế nào?
Em có đồng ý hay không đây?”
“…” Rốt
cuộc, Tống Uyển Yểu không thể làm gì hơn ngoài gật gật đầu, nói nhỏ
cái gì đó, Hàn Vệ Vũ không thể nghe được.
“Cái gì?” Hàn
Vệ Vũ gần đem dán lỗ tai vào sát miệng cô.
“Tôi nói…thử…thì
thử.”
Nếu như không ở trong
hoàn cảnh như thế này, Hàn Vệ Vũ nhất định đã nổi trận lôi đình,
anh nói: “Thử cái gì? Loại chuyện
này làm sao có thể thử!?”
“Sao lại không thể
thử? Tôi làm sao mà biết được anh…ngộ nhỡ anh có những ham muốn bất
chính nào….dù sao thì ham muốn bất chính của anh cũng rất nhiều, anh
hoặc là tôi có thói quen nào đó mà đối phương không thể chịu được
thì sao bây giờ? Trước tiên chúng ta cứ thể quen nhau, đối với cả hai
đều tốt mà!”
Ánh mắt của Hàn Vệ
Vũ nhẫn nhịn đến đỏ cả lên, hận không thể cắn một cái lên khuôn mặt
nhỏ nhắn quật cường của cô, Tống Uyển Yểu vẫn không hay biết nói: “Còn
nữa nha, tôi rất bảo thủ, trong khi quen nhau anh phải quản lí nửa
người dưới của mình, nếu phạm quy, chúng ta lập tức chia tay!
Nếu…ưm…”
Tầm mắt Tống Uyển Yểu
nhoáng lên một cái, môi của Hàn Vệ Vũ đã đặt lên, cô ngẩn ngơ, vươn
tay đẩy anh ra, liều mạng phản kháng. Cánh tay Hàn Vệ Vũ vươn ra chụp
lại, cố định hai cánh tay mảnh khảnh của cô ra sau người, lại dùng
bàn tay kia ôm lấy gáy cô, tham lam trằn trọc ngấu nghiến đôi môi cô.
Tống Uyển Yểu mím chặt
môi lại, Hàn Vệ Vũ cũng không nóng, chỉ dùng lưỡi liếm quanh một
vòng đôi môi cô, dường như cảm thấy nghiện nên lại dùng răng nhẹ nhàng
cắn lên môi dưới của cô, cắn rồi lại cắn, liếm rồi lại liếm, giống
như cô là một ly kem ngọt nhất.
Tóc gáy của Tống Uyển
Yểu đều dựng cả lên, đầu óc cô đã hoàn toàn mờ mịt, chỉ có thể mở
to mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt say mê của người đàn ông trước mặt.
“Ngoan” người
đàn ông kia mở mắt ra, vẫn dán trên môi cô, dùng ánh mắt thâm thúy
cùng giọng cổ trầm tháp mê hoặc cô, “Há miệng ra”
Hành động của cô không
hề có tư duy, cũng chưa kịp hiểu gì, miệng đã hơi hơi mở ra, người
đàn ông kia thừa cơ tiến vào, dùng đầu lưỡi quần lấy chiếc lưỡi thon
của cô, dùng sức mút vào.
Cánh tay người đàn ông
kia ôm vòng qua lưng cô, làm cho cô dán chặt vào nửa người trên không
một khe hở, cô giống như một cành hoa nhỏ bé, căn bản không còn sức
phản kháng, đảo mắt đã bị cuốn vào tiết tấu của anh.
Từ rất lâu rất lâu về trước, từ lần đầu tiên nhìn thấy
cô đã không ngừng tưởng tượng được cảm giác khi hôn cô sẽ như thế nào, đợi đến
khi anh thực sự đã hôn lên đôi môi mềm mại ấy thì không còn có thể nghĩ
tới điều gì nữa, chỉ bất chấp mọi thứ, chỉ muốn mãi hôn cô như vậy, đến
cuối cùng vẫn là những thay đổi trên cơ thể nhắc nhở anh phải có chừng mực.
Anh buông cô ra một cách không tình nguyện, chờ anh
thật vất vả mới bình tĩnh trở lại thì mới phát hiện cô gái nhỏ trong lồng ngực
đang run rẩy yếu ớt. Hàn Vệ Vũ ngẩn ra, trong lòng dao động không thôi, tay anh
vỗ nhẹ lên lưng cô, bối rối dỗ cô: “Tốt rồi, tốt
rồi, từ rất lâu anh đã muốn hôn em rồi, em xem, cũng không phải là rất khó
chịu, về sau chúng ta hôn nhiều hơn, luyện tập cũng thành quen thôi mà.”
Hai tay Tống Uyển yểu nắm thành hai nắm nhỏ để ở trước
ngực Hàn Vệ Vũ, trong lòng hoảng sợ, đúng vậy, vì sao cô lại không khó chịu như
vậy, lẽ nào cô thực sự thích anh? So ra thì cô còn muốn nhiều hơn nữa?
Suy nghĩ mọt lát lại tránh không khỏi tức giận vô cớ,
dùng nắm tay đánh lên ngực Hàn Vệ Vũ: “Anh hài lòng
chưa?”
Hàn Vệ Vũ rên lên một tiếng, tay che trước ngực: “Em
động tay động chân với anh làm anh lại muốn hôn em nữa rồi.”
Nghe giọng nói của anh có chút không đứng đắn, lại
nghiêm mặt: “Anh giả bộ yếu đuối hả, không
phải là chỉ đánh anh một cái nhẹ thôi sao.”
“Đại tiểu thư!” Anh hơi
cao giọng: “Anh đang bị thương, không phải
sao?”
Tống Uyển Yểu lập tức nhớ tới lúc trước anh bị một
vết thương ở ngực, “Anh…vết thương kia vẫn chưa đỡ?”
Hàn Vệ Vũ nhướng mày lên: “Căn
bản là đỡ rồi, vì cứu bạn gái của anh nên vết thương lại rạn ra một lần nữa,
tuy nhiên không nghiêm trọng, nhưng em cũng không được vô lương tâm mãi như
thế!”
Khí thế của Tống Uyển Yểu hoàn toàn xẹp xuống, tay do
dự mà xoa lên ngực anh, Hàn Vệ Vũ lại cầm lấy tay cô, bỏ vào vị trí trái tim
anh mà xoa, anh chỉ biết nhìn con mèo nhỏ giương nanh múa vuốt thực sự rất mềm
lòng.
“Uyển Yểu.”
“Vâng?”
“Em bây giờ là bạn gái của anh rồi nhé?”
“…vâng.”
Khóe miệng Hàn Vệ Vũ không ngừng nhếch lên, muốn kiềm
chế nhưng không được giống như một sự vui mừng trời ban, anh ôm cô thật
chặt, nói bên tai cô: “Còn có 3 ngày nữa là
tròn hai tháng.”
Tống Uyển Yểu không hiểu: “Cái
gì cơ?”
“Lúc trước chúng gia giao ước nha, hai
tháng kia đó.”
Tống Uyển Yểu đã quên mất, lúc trước bọn họ còn có
giao ước như thế, hai tháng sau anh sẽ buông tha cho cô.
Vừa xấu hổ vừa giận dữ đan xen: “Không
phải bây giờ anh muốn thực hiện giao ước đó chứ!”
Hàn Vệ Vũ hôn lên hai má cô: “Uyển
Yểu, từ trước tới nay anh vẫn chưa nghĩ tới sẽ tuân thủ giao ước kia, điều anh
muốn không phải là hai tháng kia, cũng không phải là hai năm, 20 năm, Uyển Yểu,
anh yêu em, cho dù xảy ra việc gì anh đều sẽ yêu em đến cùng.”
Trở về trong khu nhà trọ nhỏ bé, Tống Uyển Yểu mới
chậm rãi phát giác một loại cảm giác huyền diệu, cảm giác về anh trong trí nhớ
của cô bắt đầu, từ chán ghét đến yêu thích mà chỉ trong có hai tháng.
Suy nghĩ lại mới xác thực ý nghĩa của thơ ca, đang
hoang mang vô bờ bến, thấy anh thì dần dần cập bến, nước mênh mông trời vô tận
lại vẫy tay với anh.
Số kiếp cô đơn cũng tốt, năm tháng hờ hững cũng được,
cô chỉ là một người trần tục, theo bản năng sẽ hướng về nơi ấm áp, mà nơi đó
chính là tình yêu.
Cô cũng từng muốn kháng cự, nhưng trải qua một lần
sinh tử, hà cớ gì lại muốn thử?
Ngày hôm sau Tống Uyển Yểu đứng bên cạnh Thừa Vũ
Trường nghênh đón máy bay của khách, lại thấy người mặt dày nào đó nghênh ngang
đăng ký khoang hạng nhất.
Thừa Vụ Trường ném cho cô một ánh mắt trêu chọc, cô
điềm tĩnh xem thường. Hàn Vệ Vũ cùng cô một ngày, tươi cười ngày đó đều chưa
biến mất, hơn nữa cũng chưa xoi mói nhiều như thế, ngay cả Tống Uyển Yểu trêu
anh, rõ ràng anh muốn uống trà thì cho anh cà phê, anh cũng vui cười hớn hở
uống hết.
Tống Uyển Yểu cảm thấy bản thân mình quả thực không
nhận ra anh, người đàn ông vẻ mặt tươi cười ấm áp đó chính là Hàn vệ Vũ sao?
Nghĩ lại một chút, mị lực của bản thân thật sự là quá đỉnh, ít đi một Hàn vệ Vũ
ngang ngược cũng coi như là cống hiến thêm hòa bình cho thế giới.(trời…công lao
của chị lớn thật!!!)
Sầm Tiểu lén lút hỏi Tống Uyển Yể: “Các
cậu đến từng bước vậy khi nào thì kết hôn?”
Cô bị sét đánh: “Chúng mình mới
qua lại, vẫn chưa nghĩ tới chuyện kết hôn.”
“Ồ, các cậu qua lại, cậu lại không phải
là người giàu có, chẳng lẽ không phải lấy kết hôn làm mục đích sao?”
Điều này nếu cô thừa nhận hay phủ nhận đều không đúng:“Trước
tiên bọn mình thử tìm hiểu xem sao, tạm thời không nghĩ xa như vậy.”
Sầm Tiểu kinh ngạc: “Loại
sự việc này mà cũng có thể thử? Chưa nghe nói qua, phụ nữ cũng như khấu hao tài
sản, cô dâu thử một lần trở thành vợ người ta rồi, cậu nhưng chưa thành cô dâu
mà đã trở thành vợ rồi.”
Tống Uyển Yểu chậm nửa nhịp mới phản ứng kịp, không
khỏi lúng túng: “Cậu, cậu nói gì thế, không, sẽ
không xảy ra chuyện như thế.”
“Cậu cũng đừng trách mình không nhắc nhở
cậu.”Sầm Tiểu không cho là đúng: “Cậu
giống như một con thỏ nhỏ đã đưa tới bên miệng sói rồi, anh ta có thể bỏ qua
sao? Người đàn ông kia anh dũng như thế, mình chắc cậu không tránh khỏi kiếp
nạn này rồi.”
“Không thể nào” Tống
Uyển Yểu an ủi chính mình “Sẽ không như thế.”
Bỗng nhiên nhớ tới nụ hôn dưới ánh trăng kia, cô đứng
trước một cao thủ tán tỉnh như anh, một chút chống đỡ cũng không thể.
Buổi tối, đang ở trên xe Hàn vệ Vũ, Tống Uyển Yểu hỏi:“Anh
đã từng có mấy cô bạn gái?”
Trong lòng Hàn Vệ Vũ căng thẳng, thật thà đáp: “Trước
nay anh có mấy bạn gái không quan trọng, anh cam đoan từ nay về sau chỉ có một
mình em thôi.”
Tống Uyển Yểu chớp chớp mắt: “Đừng
chuyển đề tài, nhanh khai báo.”
Hàn Vệ Vũ gãi gãi gáy: “Việc
này, ai mà nhớ được.”
“Vậy chính là có rất nhiều.” Tống
Uyển Yểu hận không thể đánh anh một cái, “Anh với Mai Dĩ
Nghiên khẳng định là đã lên giường rồi?”
Hàn Vệ Vũ mím môi, không nói được một lời, vấn đề như
vậy có trả lời hay không đều không tốt, cứ dứt khoát im lặng.
Anh chạy thẳng xe đến một khu đất trống ngoài Ngũ
Hoàn, mở cửa sổ nhưng bầu trời nhìn không thấy sao, chỉ có tầng mây bị phản xạ
theo ánh sáng đèn của thành phố lúc ẩn lúc hiện.
Hai người tựa lưng vào ghế ngồi, lâm vào một mảng yêu
tĩnh ngại ngùng, qua rất lâu, Tống Uyển Yểu thở dài: “Quả
nhiên, trong tình yêu người phụ nữ luôn chịu thiệt.”
Tiếng thở dài của cô chứa rất nhiều tâm tình, Hàn Vệ
Vũ cầm tay cô: “Uyển Yểu em có muốn nghe chuyện
trước đây của anh không?”
Tống Uyển Yểu gật đầu, anh nói: “Đại
khái là lúc anh 4 hay 5 tuổi gì đó, ba của anh ở một thì trấn tây nam làm phó
huyện trưởng, mẹ của anh ở đại học tỉnh thành làm giảng viên, mỗi tháng có hai
ngày cuối tuần mẹ anh đều đưa anh đi thăm ba, số lần gặp nhau tuy ít nhưng mỗi
lần gặp họ đều cãi nhau, không thể gỡ nổi, đợi đến lúc anh lớn hơn một chút rốt
cuộc họ cũng ly hôn. Anh nói với chính mình, sau này anh nhất định sẽ tìm một
người vợ yêu thương lẫn nhau, anh sẽ đối tốt với cô ấy, không thể khiến con của
anh cũng phải chịu nỗi đau khổ này. Anh vì thế mà oán hận họ, vòng vèo quanh
co.
Đối với chuyện quá khứ, anh không có gì để
ngụy biện, lúc trước khi em thể hiện sự bất mãn, anh thậm chí không có cảm
giác mình đã làm sai, sau đó, anh tự kiểm điểm, nếu em cũng là người như anh,
từng có rất nhiều đàn ông, anh khẳng định rằng không chịu nổi. Cho nên, Uyển
yểu, tha thứ cho anh, sau này anh nhất định sẽ không tái phạm sai lầm này nữa.”
Tống Uyển Yểu nhìn trong mắt anh, trong mắt anh rất
chân thành, cảm thông đối với bản thân, cũng là cảm thông với anh. Cô cầm tay
anh: “Được rồi, em tha thứ cho anh.”
Hàn vệ Vũ cười: “Thực
ra anh rất vui, em có thể hỏi vấn đề này chứng minh em có để ý đến anh. Cho
nên…cho nên sau này chúng ta phải thẳng thắn như thế, có vấn đề gì nghi vấn thì
phải hỏi, đừng giấu trong lòng, khiến tình cảm bị tổn thương.”
Tống Uyển Yểu suy nghĩ: “Được,
em cũng không kiên nhẫn đi từ hiểu nhầm này tới hiểu nhầm khác.”
Người đàn ông này cho dù còn nhiều thiếu xót nhưng
vẫn còn có điểm tốt, ở trước mặt cô luôn không sợ đối nghịch với cô, vạch trần
cô, ít nhất anh rất thẳng thắn.